Trên chiếc xe hơi đời mới màu đen.
" Có một đại thúc đang chạy chân không ngoài đường à?" Một cô gái đeo kính cận chừng 27 tuổi đang nhìn ra ngoài.
" Bây giờ có nhiều người lớn tuổi hay thích tập thể dục lắm. " Người lái xe cũng là một thanh niên trưởng thành chừng 25-26 tuổi.
"Ai lại chân không tập chạy bộ. Với lại nhìn đại thúc ấy không giống đang tập thể dục mà như đang thống khổ gì đó, chạy qua nhanh quá không thấy rõ mặt lắm."
"Nếu cô làm việc mà cũng như thế thì hay biết mấy nhỉ?" Một giọng nói lạnh lùng từ người phía sau nói lên.
"Tổng giám đốc à, tôi làm việc cũng rất được đó chứ." Cô quay xuống nở nụ cười nói.
"Vậy sao?"
Hừ thằng nhóc, mi nhỏ hơn ta mà đám lên mặt sao, chị đây chờ tới lúc nắm được điểm yếu của cưng.
San San tuy trong đầu nguyền rủa nhưng ngoài mặt vẫn nỡ nụ cười tươi.
Nhìn vẻ mặt cười của bà chị hơn mình 7 tuổi cậu thanh niên biết thừa trong đầu chị ta chẳng nghĩ được gì hay ho. Cậu còn lạ gì mấy trò mèo của chị ta, nếu không phải chị ta là con của chú thì cậu đã đuổi việc từ đời nào rồi.
Chiếc xe đi đến sân bay.
"Còn không mau mở cửa." San San nhìn cậu thanh niên tên Tống Bảo.
"Tôi sao?" cậu tự chỉ mình.
"Chứ không lẻ tôi hả?"
"À phải rồi, tôi xin lỗi." Cậu vội vã xuống xe.
"Phòng nhân sự tìm đâu ra tên sinh viên đần này vậy?" cô lắc đầu.
San San bước xuống xe, trông cô khác hãy khi ở trên xe. Mái tóc búi giờ đã xõa ra, những lọn tóc quăn bồng bềnh suôn mượt, cùng làn da trắng không tì vết, khuôn mặt cô không còn đeo cái kính cận nữa làm thấy rõ đôi mắt nâu rất đẹp.
Cô tuy chỉ mặc áo váy công sở mà trong chốn đông người này cô không hề bị lu mờ chút nào. Nhìn áo váy cô thật bình thường nhưng nó được nhà thiết kế pháp làm bằng loại vải tốt nhất. Nếu không phải giới quý tộc thì sẽ không nhìn ra nhãn hiệu.
Theo sau cô là cậu thanh niên lạnh lùng ngồi phía sau xe.
Một thanh niên cực kì phong độ, đáng người cao 1m80 mặc comple đen vô cùng bảnh không giấu được khuôn ngực rộng cường tráng. Cùng mái tóc nâu đậm được vuốt lên gọn gàng. Khuôn mặt toát vẻ lạnh lùng của người quyền quý, một khí chất của người lãnh đạo. Khí chất khiến người khác không đám đối diện nhìn thẳng, cứ như chỉ với một ánh mắt sắt bén của cậu nhìn trúng thì người đó phải buông vũ khí đầu hàng. Mỗi động tác của cậu đều thu hút ánh nhìn của bao nhiêu người, chỉ mới vài phút mà bao người qua lại đều không thể rời mắt khỏi họ.
Hai người cùng tiến vào sân bay, đi đến khu vực đón người vừa xuống máy bay.
Vừa đến không bao lâu thì một người phụ nữ sang trọng bước ra. San San vui vẻ cầm tấm bảng xin chào vẫy vẫy không ngừng.
Người phụ nữ chạy lại ôm hai người
"San San, Hạo Hạo ta rất nhớ hai con." Bà nựng má hai người.
"Dì Mộc à con cũng nhớ dì."
"Đi thôi. Chắc mẹ mệt rồi." Cậu nắm lấy tay đang véo má mình nhẹ nhàng kéo ra và nắm lấy. Nhìn cậu ôn nhu lúc này thật khác với vẻ lạnh lùng vua chúa hồi nãy. Mà người được hưởng sự ôn nhu này từ trước tới giờ chỉ có mình bà Mộc tức mẹ của Nghiêm Hạo cậu.
"Còn không mau xách hành lý. Thật là...." San San quay lại nói với Tống Bảo
"Vâng vâng tôi làm đây." Tống Bảo luống cuống nhanh chóng xách đồ.
Họ lên xe và bắt đầu trò chuyện.
Bà Mộc dịu dàng nâng tay Nghiêm Hạo và nắm bằng hai tay được đặt trên đùi bà.
"Hạo Hạo về đây làm việc có mệt lắm không con, có quen công việc không?"
Cậu chưa nói San San từ ghế trên quay xuống nhanh nhẹn trả lời.
"Mới làm trong công ty hai tháng mà nổi tiếng lắm dì, còn được mấy đặt cho biệt danh Nghiêm ác thần."
"Thật ư? Công ty các con thú vị nhỉ? Hạo Hạo con với đồng nghiệp chắc thân lắm nhỉ? Tốt rồi mẹ sợ con không quen môi trường mới, giờ thì ổn rồi. Con còn được đồng nghiệp đặt biệt danh riêng thân thiết."
San San câm nín quay đầu lên, môi cô gương nụ cười ngượng ngạo méo mó.
Người mẹ có thể hân hoan vui vẻ khi nghe con mình bị người khác kêu ác ma thì trên trái đất này chỉ có thể dì Mộc của cô.
Làm thế nào dì ấy có thể nghĩ theo hướng tích cực đến cực hạng như thế. Cũng may cô mới nói một biệt danh thôi, trong công ty còn nhiều người kêu Nghiêm Hạo bằng đao phủ gϊếŧ người không dao hay Hạo kiêu ngạo gì đó.
Dì Mộc mà nghe được có khi nào cũng cười vui vẻ và khuyến khích con trai dì ấy phát huy tiếp không.
Cơ mà bao lâu nay San San luôn thắc mắc suy nghĩ, tại sao một người hiền hậu như dì Mộc sao lại có đứa con lạnh lùng hung tàn như thế?
Cô nhìn vào gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh hai mẹ con, cô nhìn phía Nghiêm Hạo đang có vẻ mặt ôn nhu nhìn mẹ mình làm cô cũng khẽ lạnh lẽo.
Thiệt hết nói. Trong công ty thì trưng bộ mặt lạnh như tiền làm khí thế khiến người khác không thể tới gần vậy mà giờ như sói đội lớp cừu, thật giả tạo.
Không phải cô ghét bỏ gì Nghiêm Hạo mà ngược lại cô rất hâm mộ cậu và rất thích cãi lộn châm chọc cậu. Tuy chỉ mới 20 tuổi nhưng là một thiên tài. Từ nhỏ đã nổi trội có khí chất hơn người rồi.
Cậu từ nhỏ ở Mỹ với chú và dì (tức cha mẹ San San) và năm 18 đã lấy được bằng tiến sĩ Harvard. Đến mấy tháng nay cha San San mới kêu cậu về nước làm trong công ty ông.
Cậu nhỏ tuổi như khí thế không nhỏ cả cách làm việc cũng khiến người lớn phải dè chừng cậu. Nên làm giám đốc mới một tháng mà nhân viên không ai không biết tiếng cậu.
Phải. Tên đó rất giỏi cái gì cũng giỏi nhưng nhìn cậu giả nai với mẹ thế kia làm cô thiệt muốn cười lớn, nếu cô quay clip lại đem vào công ty bán chắc cũng được khá khá khoản riêng. Dù là ác ma thì trai gái trong công ty vẫn mê nhan sắc của cậu ta như điếu đổ mà.
"Có gì chị muốn nói sao?" Nghiêm Hạo nhìn vẻ cười thầm khoái chí của cô lên tiếng.
"Hả? À ..à ..à không có gì."
"San San bệnh hả con?" Bà Mộc nhẹ nhàng hỏi.
Oành....
"Uhm.... hề hề.. Dì Mộc à con vẫn bình thường mà."
San San liếc bên cạnh thấy Tống Bảo cười, máu nóng cô dồn lên
"Cười gì mau lái xe đi, không tôi đuổi việc anh."
Bà Mộc cũng khẽ cười, bà quay qua nhìn con trai vỗ vỗ vào tay cậu.
" Hạo Hạo à, tuy con chỉ điều hành công ty chi nhánh nhưng cũng đừng lơ là. Hãy cân bằng công việc tới sức khỏe nha con."
"Mẹ yên tâm con biết mà. Lần này mẹ về ở lại lâu một chút nấu món ngon cho con là được."