Tiếng chén đĩa vỡ giòn tan làm mọi người dừng mọi việc.
"Trời đất!!" Ông Lý hốt hoảng.
Trương Kiệt hờ hững nhìn nam nhân ngất xỉu trên nền gạch lạnh.
*****
Mơ vài giấc mơ tưởng chừng không thể tỉnh dậy, nam nhân mơ màng mở mắt.
Đầu tiên là đầu vẫn choáng váng thân thể lúc nóng lúc lạnh, rất khó chịu.
Bên cạnh là một vị bác sĩ đang ôn tồn giải thích.
"Mệt mỏi do không ăn cùng với mắc mưa gây sốt. Chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc vài ngày là khỏi."
"Cảm ơn bác sĩ." Ông Lý nhận đơn thuốc rồi mời bác sĩ ra phòng.
"Ấy, đừng ngồi dậy vội." Bà Mai bưng khay cháo vào thấy nam nhân đã nhúc nhích ngồi dậy.
"Tôi không sao mà."
"Cứ nằm đi. Cậu làm bọn già này đau tim lên hết. Có cậu chủ mang cậu lên phòng nghỉ ngơi đấy. Nào ăn miếng cháo rồi chờ ông Lý mang thuốc về."
Phúc Thọ thấy mình nằm trên gường của Trương Kiệt. Nghĩ là lúc đó gấp nên cậu mới đưa hắn vào phòng mình.
Hắn đưa mắt nhìn qua cậu thanh niên đang thờ ơ cầm sách đọc ở bên kia, trăm năm vẫn một vẻ mặt, chẳng biết cậu đang nghĩ gì.
Tuy thế nhưng nhận thấy sự quan tâm của mọi người dàmh cho mình, nam nhân thấy thật cảm động. Có thể cảm nhận được tình thân ở nơi thành phố toàn xảo trá lừa lọc này thật là may mắn.
"Cậu cứ nghỉ ngơi đi." Bà kéo chăn lên chỉnh lại cho hắn.
"Nhưng....đây là phòng của cậu chủ.."
"Yên tâm cậu ta không để ý đâu. Cậu chủ, tôi đã dọn sạch phòng bên cạnh rồi. Không phải cậu nói buồn ngủ sao? Đi đi nào."
Trương Kiệt ngơ ngác bị bà lôi ra ngoài.
Nam nhân nở nụ cười nhẹ rồi nhanh chóng tắt ngấm.
Hôm nay hắn muốn mình yếu đuối một chút, cho bản thân thư giãn.
Bình thường hắn sẽ không làm phiền người khác quá lâu thế này, chỉ hôm nay thôi. Hắn muốn dựa dẫm một chút, chỉ hôm nay thôi.
*****
Như thường lệ đồng hồ sinh học của Phúc Thọ vẫn hoạt động dù cơ thể có phần uể oải, dù muốn nướng thêm nhưng vẫn là không được.
Nâng nửa người dậy cảm thấy đã đỡ hơn nên yên tâm, chợt nhìn qua tủ gường nhỏ thấy điện thoại cảm ứng của mình trên đó.
Hôm qua là bà Mai lấy ra giúp hắn.
Cũng may đây là loại đắt tiền còn chống nước nên cơn mưa kia đã không làm nó hư hại. Vật này là do Du Tư Lãng mua cho hắn.
Vô thức vươn tay cầm điện thoại lên mở màng hình trong lòng chợt có chút mong chờ gì đó nhưng khi mở lên rồi thì chẳng thấy có một cuộc gọi nào.
Nam nhân cười khổ tự giễu bãn thân đã mong chờ vô ích.
Ngay khi định để điện thoại về chỗ cũ thì thấy một cánh tay gác lên bắp đùi mình, nam nhân giật mình quay sang.
Thấy người bị chăn trùm kính chỉ lòi mỗi tóc vài cái tay này, không cần suy nghĩ là đã biết là ai.
Chỉ là....sao cậu lại ở đây? Tuy đây là phòng cậu....nhưng sao cậu lại ở đây?
Muốn tránh đi cậu thì một cuộc gọi đến, theo vô thức hắn nhấn nút nghe.
"Alo?"
"Chúc mừng, ngươi thoát nợ." Một giọng cười khẩy trầm vang lên.
"Cậu...cậu nói gì?"
"Nợ đã xong, nhanh như vậy làm ta có bất ngờ đấy."
"Tôi...tôi làm sao có thể trả hết?"
"Ngươi không có, tình nhân của ngươi có."
"Xin cậu....nợ là do chính tôi trả chứ không phải ai khác." Nam nhân gấp gáp nói. "Xin cậu đừng nhận tiền của cậu ta."
Hắn không muốn dính đến cậu thanh niên họ Du kia nữa càng không muốn nợ cậu bất kì chuyện gì. Khó lắm mới cắt đứt được.
"Đã xong hết rồi." Nói xong Thế Vỹ cúp máy
"Alo? Cậu Thế Vỹ cậu Thế Vỹ..."
"Không được, không được."
Phúc Thọ vội xuống gường mặc kệ hết thảy và quên mất mình đã gây động tỉnh làm cậu thanh niên bên cạnh tỉnh giấc.
Trương Kiệt lòi đầu ra khỏi chăn lờ mờ nhìn nam nhân vội vã chạy ra khỏi phòng rồi lại vùi đầu vào chăn đồng thời kéo cả phần chăn mà trước đó nam nhân đã đắp vào người làm vật ôm và ngủ tiếp.
Bên nay Phúc Thọ nhanh chóng đi vào công ty muốn gặp trực tiếp Thế Vỹ.
"Boss, một trung niên cứ muốn gặp."
"Trung niên?.....cho vào."
Vừa vào nhìn thấy Thế Vỹ ngồi dựa vào sofa, chân bắt chéo một tay đang xem văn bản gì đó. Hắn liền đi lại nhanh tay nắm bàn tay rảnh kia của cậu và nói thành khẩn mang theo hơi thở gấp gáp.
"Xin cậu đừng nhận tiền của cậu ta. Tôi xin cậu."
Thế Vỹ nhìn bàn tay mình bị nắm nâng lên và cũng không vội rút về.
Đám vệ sĩ nhìn hành động của nam nhân mà thay hắn cầu nguyện, đúng là điếc không sợ súng đi.
"Có người trả nợ ngươi phải vui chứ?" Ngữ khí bình thản mang sự trêu chọc.
"Nợ là của tôi, phải để tôi trả. Cậu không thể nhận tiền của người khác."
Thế Vỹ đứng dậy lạnh lùng nhìn hắn. "Trách ta?"
"Tôi..tôi không. Chỉ là cậu trả tiền cho cậu ta đi, tôi...tôi không muốn nợ cậu ta." vẻ bình tĩnh của Phúc Thọ biến mất, không biết diễn đạt thế nào.
"Hừ, ra vẻ thanh cao cái gì? Lên gường vài lần là xong rồi."
Phúc Thọ không nói gì, bởi đúng là hắn và cậu Du kia có quan hệ thể xác, không chỉ một lần.
Thấy nam nhân cúi đầu Thế Vỹ thêm khinh thường.
"Chuyện đã xong đừng làm phiền ta, buông tay."
Nam nhân mới phát hiện nãy giờ từ đầu đến cuối đều đang nắm lấy tay cậu. Hắn vội buông ra.
Thế Vỹ hừ trầm một tiếng rồi đi lại ngồi vào bàn làm việc.
"Đuổi người." Cậu xua tay.
Đám bảo vệ bước lại nắm nam nhân lôi kéo ra nhưng hắn đã thoát được và quay lại trước bàn
"Tôi muốn làm giao dịch." Nam nhân nghiêm túc cùng kiên quyết. "Tôi muốn vay tiền của cậu."
"Ồ, được thôi." Thế Vỹ không giấu được bất ngờ và sự thú vị. "Bao nhiêu?"
"Bằng số tiền cậu thanh niên kia đã trả cho tôi. Cậu trả lại cậu ta số tiền đó và tôi sẽ tiếp tục là con nợ của cậu."
"Ngu xuẩn." Thế Vỹ buồn cười lắc đầu.
"Dù sao nợ cậu vẫn hơn là nợ cậu ta." Hắn hạ giọng nhưng câu này vẫn lọt vào tai Thế Vỹ.
Khi đã ổn định tâm lý một chút, Phúc Thọ lủi thủi đi về. Trên đường hắn lấy điện thoại bấm số gọi.
*****
Du Tư Lãng cho người làm thủ tục chuyển tiền nhanh chóng chỉ trong một buổi sáng.
Cậu đã không gọi hay nhắn tin cho nam nhân vì biết hắn sẽ không bắt máy nên cậu sẽ không làm chuyện dư thừa tốn thời gian đó.
Thay vào đó cậu sẽ hành động.
Biết rõ tính cách nam nhân là không muốn nhờ vả ai, lúc trước hắn ngăn cản không cho cậu giúp hắn trả nợ. Bây giờ cậu chủ động trả sau đó sai người thông báo cho nam nhân rồi dù muốn hay không nam nhân chắc chắn sẽ tìm cậu.
Tuy không hề biết là chính chủ nợ của nam nhân đột nhiên gọi cho hắn nhưng suy ra tính toán của cậu là thành công.
"Phúc Thọ." Khi nhận được cuộc gọi cậu bắt máy ngay.
"Tôi đang trước cửa." Phúc Thọ lạnh nhạt nói.
Vứt điệm thoại sang một bên Du Tư Lãng đi vội ra mở cửa mừng rỡ lôi kéo nam nhân vào nhà. Cậu hỏi hắn đủ điều trách mắng có nhẹ nhàng có chỉ là nam nhân không chút phản ứng.
Du Tư Lãng buông xuống mặt cười.
"Phúc Thọ,...thầy?" Cậu đưa tay lên định sờ mặt hắn.
"Số tiền đã được chuyển lại cho cậu."
"Cái gì? Tại sao?" Hai tay chưa chạm vào mặt đã chuyển xuống nắm vai. "Với số nợ đó chừng nào ngươi mới trả xong?"
"Mặc kệ tôi. Buông tay." Hắn đẩy ngực cậu ra kéo dài khoảng cách hai người.
Phúc Thọ đi về phía cầu thang còn chưa bước lên thì đã thấy một cái bóng chíu xuống.
Lâm Bảo Ny chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi của Du Tư Lãng từ trên nhìn xuống người nam nhân xa lạ.
Phúc Thọ đau đớn uất ức nhẹ quay qua nhìn Du Tư Lãng.
"Không phải như ngươi nghĩ." Cậu vội nói.
"Không muốn nghe." Hắn che tai.
"Phúc Thọ, nhìn ta. Không như ngươi nghĩ...tin ta.."
"Tôi đã tin." Hắn ngắt lời cậu.
Cậu bảo hắn tin cậu nhưng hết lần này đến lần khác khiến hắn đau lòng, hắn chờ cậu giải thích thay vì nói lời sáo rỗng vậy mà cậu không làm vậy, cậu đã chọn không giải thích gì cả.
Vậy thì dựa vào đâu bảo hắn tin?
"Tôi đã cố." Nhẹ buông ra một câu rồi quay lưng ra cửa, đi ngang qua Du Tư Lãng.
"Ngươi bước ra khỏi đây ta sẽ khiến người thân của ngươi khổ sở, cha mẹ ngươi, cháu ngươi....ta sẽ phả hủy hết mọi thứ ngươi có." Cậu lạnh lùng.
"Cậu de doạ tôi?"
"Ngươi biết ta nói là làm....chỉ cần ở lại ngươi muốn gì ta đều cho được."
"Cho? Tôi cần tự do cậu cho được không? Hay sẽ nhốt tôi vào cái hầm đó? Hôm nay cậu đánh gẫy chân tôi cũng phải rời đi."
"Ta sẽ không tha cho ngươi, ngươi bảo sẽ không phản bội ta..."
"Cậu đòi hỏi người khác vậy còn cậu thì sao? Là cậu phản bội tôi trước. Là cậu phá mối quan hệ này." Phúc Thọ cố kìm đi cảm xúc và giọng nói run run của mình.
Thấy Du Tư Lãng không nói gì nữa nam nhân quay lưng đi ra cửa, khi đóng lại cánh cửa nam nhân đưa tay nắm chặt lòng ngực.
Lâm Bảo Ny nãy giờ giống như một khán giả quan sát bây giờ mới lên tiếng.
"Thật kịch tính. Lãng đó là người mà anh muốn dùng để quên em sao? Có cá tính lắm." Cô dựa đầu vào vai cậu khẽ nói. "Anh sẽ không thể quên được em."
"Đúng, chưa từng." Cậu lạnh nhạt nói ánh mắt nhìn đi chỗ khác. Và ngay khi môi hai người gần nhau cậu lại nói tiếp. "Mẹ kế."
Lâm Bảo Ny dừng lại.
"Anh đừng như vậy. Em có lý do mà. Anh biết là em cũng còn yêu anh." Cô nói thế nhưng vẻ mặt rất bình thường không cảm thấy có lỗi hay cho là bản thân đã sai. "Vất vả tìm thế thân của em bao năm qua vì anh còn nhớ em mà. Người đó tuy bình thường không chút khí chất, nhưng là vẫn có nét hao hao giống em mà, không phải sao?"
Du Tư Lãng cười khẩy một cái rồi đi lên lầu.
Lâm Bảo Ny vẫn đứng đó khẽ cắn môi một cái.
Hôm nay chứng kiến cậu dùng uy thế muốn trói buộc một người thế thân xấu xí làm cô có chút bất ngờ.
Không phải cảm thấy nam nhân kia sẽ là đối thủ của cô mà bất ngờ vì Du Tư Lãng bị ảnh hưởng bởi hắn.
Du tư Lãng không thể nghĩ về ai ngoài cô cả.
Cô sẽ không như Du Tư Lãng. Đúng là khi yêu mọi người đều ích kỉ muốn đối phương chỉ là của mình dù cho phãi uy hϊếp hay dùng thủ đoạn. Nhưng cô sẽ không như Du Tư Lãng vì cậu sẽ không phá hủy hoàn toàn như cách cô đã làm.
Nếu đã không thể yêu được như trước thì cô muốn cậu hận cô. Hận mỗi mình cô để mỗi giờ mỗi giây đều nhớ đến cô.
Yêu chỉ là có được một phần trái tim nhưng khi hận thì không chỉ mỗi trái tim mà còn cảm tâm trí cả suy nghĩ và mục đích sống đều sẽ hận kẻ đó và khi đó cô mới thật sự có toàn bộ con người của Du Tư Lãng.
Cái mối quan hệ đã khiến cậu biến chất như thế. Tương lai thì sao?
Cho nên Lâm Bảo Ny không vội.
******
Về phần nam nhân Phúc Thọ thì hắn đã rất mệt mỏi.
Hắn không thể nghĩ hay làm gì. Càng nghĩ càng phiền.
Cho nên hắn xin phép nghỉ ở biệt thự trắng vài ngày và đi về quê thư giãn. Cũng muốn nhìn gia đình một chút, hắn vẫn lo sợ Du Tư Lãng sẽ làm gì với cha mẹ mình.
Đi tàu lửa vài tiếng là đến vùng trời thanh bình mà mình luôn mong nhớ chợt bao phiền muộn bỗng tan đi không ít. Mạnh hít vào thở ra một cái tự cho mình nụ cười và đi về nhà.
Về đến nhà gặp hai người sinh thành Phúc Thọ liền ôm lấy ho không kìm được cảm xúc mà muốn làm đứa trẻ nhỏ của họ.
"Con trai a, sao con ốm đi vậy?" mẹ già lo lắng nhìn thân hình gầy guộc của hắn.
"Nào có, ngược lại là mẹ có ăn uống tốt không đấy?"
"Thằng con lôi thôi. Ở đây mọi người chăm lo nhau rất tốt rất vui vẻ. Ông hàng xóm vẫn không thể thắng cờ được ta với bà nhà."
"Vâng vâng.."
Ba người vui vẻ xum họp.
Đây là bữa vui vẻ nhất trong mấy tháng qua của năm, xa nhà vài tháng như cả thế kỷ. Thế này càng khiến hắn có thêm động lực để nhanh chóng làm việc trả nợ để có thể sớm trở về.
Về đây nam nhân sẽ không quên đi thăm bọn nhỏ, gia đình thứ hai của mình.
Vừa đi vừa nghĩ xem mình sẽ làm gì để vui chơi với bọn nhỏ, số quà kia còn chưa kịp đưa đến cho chúng nếu không thì chúng sẽ vui lắm.
Lúc này hắn thấy trước cổng viện mồ côi có một cậu thanh niên đang đứng.
Cậu thanh niên chỉ đứng nhìn vào và không có vẻ như là đi vào cũng không vội rời đi.
Cậu chỉ nhìn vào cái sân trống như đang chờ đợi ai dó hay đang nhớ gì đó.
Phúc Thọ lục lại trí nhớ, hắn đã từng tưởng tượng một đứa trẻ khi lớn sẽ có vóc dáng như thế. Ngày nào đứa trẻ 7 tuổi đó từng ở đây được hắn và các sơ chăm sóc nhưng 5 năm trước đã chuyển đi.
Từ đó đến nay hắn không quên cậu. 10 năm bên nhau có thể nói là hiểu rõ nhau nhưng là hắn vẫn không chắc lại thêm 5 năm xa cách. Nam nhân lo lắng mà gọi tên cậu.
"Nhạc Phi?"
Nghe được tên cậu thanh niên nhìn qua.
Thấy rõ người gọi là ai cậu nhẹ nhàng nở nụ cười ôn nhu cũng nhẹ gọi tên nam nhân.
"Phúc Thọ."
************
*Editor: oke, tên này là công là cái chắc. Thím nào có biết Nhạc Phi là anh công thứ mấy rồi không?
Chú thích: Mình thấy nhiều bạn thật sự hiểu ý tác giả ở đoạn cuối. Nhạc Phi khi vào viện trẻ em là 7 tuổi. Được Phúc Thọ chăm sóc 10 năm. Đến năm 17 tuổi thì cậu rời đi. Năm năm sau quay lại và đó chính là cái cảnh ở trên kia kia. Nghĩa cậu bây giờ đã là 22 tuổi. Hy vọng mình giải thích như vậy các bạn có thể hiểu. Thân