Hậu Cung Của Tiểu Thái Giám

Chương 46: Say rượu loạn tính (H)

"Từ Khâm em còn muốn uống tiếp, mau đưa rượu cho em"

"Từ Khâm em nóng, em khát..."

"Bảo bối nè, sao em say rượu lại có thể đáng yêu thế chứ, chỉ muốn nuốt em ngay vào bụng"

Bàn tay to sờ khuôn mặt trắng nõn, đỏ ửng vì men rượu, tiếng hít thở khe khẽ, một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước đáp xuống cánh môi hồng đầy đặn.

Từ Khâm ngậm lấy cánh môi quyến rũ của ai đó, mυ'ŧ nhẹ rồi mạnh dần, đầu lưỡi liếʍ vẽ hình dáng đôi môi.

Chiếc lưỡi nghịch ngợm lại trượt xuống phần cổ nhạy cảm, vừa liếʍ vừa ngửi hương thơm tự nhiên của thỏ nhỏ, mùi trên người cậu không giống mùi sữa tắm, mùi này thật đặc biệt, cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ và hình như chỉ có tác dụng với đàn ông.

Bàn tay hư hỏng lần mò cởi từng nút trên áo pijama, luồn tay vào bên trong khuôn ngực trắng mịn, vân vê núʍ ѵú đỏ hồng. Cơ thể Bối An uốn éo theo từng cái vuốt ve của Từ Khâm, tiếng rêи ɾỉ khe khẽ bật ra từ miệng Bối An càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn của Từ Khâm.

"Bảo bối, anh xin phép ăn em suốt đêm nhé"

Bối An nằm trên giường, rượu ngày một ngấm vào cơ thể, bên trong cơ thể có một luồng nhiệt nóng muốn bùng nổ, cậu mơ màng muốn tìm đến nguồn suối mát, bất chợt có một thứ mềm mềm và ướt ướt chui vào miệng cậu. Cơn khát vẫn chưa kịp làm dịu thì cái thứ kia đã biến đi đâu mất, cậu thật sự rất bất mãn "Ưm khát... muốn nữa..."

Mặc dù làm bác sĩ sẽ rất bận rộn không có thời gian luyện tập thân thể nhiều, nhưng cơ thể của Từ Khâm lại cực kì rắn chắc, Từ Khâm nằm đè lên người Bối An, bộ phận nhạy cảm của hai người cọ xát vào nhau, không có mảnh vải che chắn nó lại càng nóng bỏng hơn. Hai ngón tay thon dài trượt ra sau mông của Bối An giúp cậu mở rộng hậu huyệt.

"Ưm ngứa..."

Ngón tay thon dài đâm sâu vào trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm của Bối An, về phía Từ Khâm thì phần hạ thân đã sớm cương cứng chọc thẳng vào phần bụng phẳng của Bối An.

Từ Khâm đã sớm không chịu nổi nhưng vẫn cố kiềm nén, anh sợ sẽ làm đau thỏ nhỏ, anh phải mở rộng phía sau hơn nữa cho đến khi nó đủ chỗ để anh chen cây gậy cứng nóng vào trong.

Bối An bất ngờ vùng vẫy khỏi lòng của Từ Khâm, Từ Khâm cũng giật mình không hiểu cậu muốn gì. Chuyện thú vị là Bối An lại dùng tay của mình đi tìm kiếm cây gậy của Từ Khâm vuốt ve "Thật to và nóng"

Khi nghe được lời khen của Bối An, Từ Khâm cảm thấy còn hơn uống mười lọ thuốc tăng lực, cảm giác hưng phấn tột cùng "Có muốn anh dùng nó để làm em thoải mái?"

"Ưm"

Từ Khâm giành lại quyền chủ động nhắm thẳng cây gậy của mình vào hậu huyệt xinh đẹp. Bối An than nhẹ "Thật trướng, khó chịu..."

"Ngoan, bảo bối ráng chịu một chút sẽ thoải mái"

Từng cú nhấp liên tục tấn công Bối An "Nhanh quá, không nổi...chậm chút"

Từ Khâm nào còn nghe Bối An nói gì, hắn đã hoàn toàn thành sói, một con sói đói khát không phải thức ăn mà là tìиɧ ɖu͙© cái tìиɧ ɖu͙© kèm theo tình yêu vừa giày vò vừa ngọt ngào.

Những hành động rút ra đưa vào tuần hoàn lặp lại suốt buổi tối, Bối An không còn sức để lên tiếng, cậu lúc này thật như một con búp bê mất sức sống. Còn cái người gây tội kia thì tinh thần cực kì sảng khoái, giống như nạp pin năng lượng vẫn còn cực sung mãn nhưng vì thương cho thân thể Bối An nên đành buông tha cậu.

______///______

Cuộc nói chuyện của hai nhân cách

"Anh dậy đi"

"Tiểu Khâm, sao xong nhanh vậy anh nghĩ phải đến sáng"

"Cũng hơn 1 h sáng rồi còn chưa đến sáng sao"

"Em có hài lòng với điều hôm nay anh giúp em ?"

"Em cảm thấy rất hạnh phúc khi ở cùng bảo bối, nhưng em lo lắng sáng mai thức dậy, em phải làm sao đối mặt với bảo bối"

"Đồ ngốc, em nghĩ có anh trai để làm gì, không phải để bỏ vô tủ kính rồi nhìn ngắm đâu, anh trai là người yêu thương em, bảo vệ em lúc em yếu đuối và khó khăn nhất"

"Anh...em thương anh"

"Mau ngủ đi, mọi việc cứ để anh lo"