Ly Hôn Hiểu Biết Một Chút

Chương 111

LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 111

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

Chuyện sau đó Thẩm Mộ nhắc đến, Khương Vu lại hoàn toàn không có ấn tượng.

- Chị còn nhớ có lần thấy em đỡ một bà cụ đi qua đường.

Rõ ràng là chuyện xảy ra với mình nhưng Khương Vu lại chẳng hề có ấn tượng: "Em có sao?"

- Em có! - Thẩm Mộ quả quyết.

Lại nói tiếp cũng rất khéo, lần đó Thẩm Mộ gặp Khương Vu đỡ cụ bà cũng chỉ là ngẫu nhiên. Khương Vu trước kia chuyên đánh những vụ kiện kinh tế, mà Thẩm Mộ cũng khó tránh phải giao tiếp với những công ty muốn thử lấn sân vào lĩnh vực giải trí ở thành phố Kinh Nguyên.

Ngày đó, Thẩm Mộ vừa đến tòa nhà Trung Thiên đã gặp Khương Vu đang bước ra từ cửa chính, chuẩn bị đi. Thẩm Mộ lặng lẽ lái xe chậm rãi theo sau, liền thấy Khương Vu bước đến ngã tư, đứng chờ qua đường nơi vạch kẻ dành cho người đi bộ.

Thẩm Mộ nghĩ đến một vạn cách "tình cờ" gặp nhau, trong đầu đang tính toán xem kiểu nào tương đối phù hợp với tình huống của mình và Khương Vu hiện tại, nào ngờ lại thấy Khương Vu đứng chờ ven đường mãi một lúc lâu, ánh mắt vẫn nhìn về một hướng khác.

Ở góc bên kia của ngã tư có một cụ bà cũng đang chờ qua đường, tay chống gậy, run run rẩy rẩy, trông ít nhất cũng bảy mươi. Dòng xe qua lại đối với bà chẳng khác nào dòng nước lũ, khiến bà một bước cũng khó đi. Khó khăn lắm mới tiến lên được đôi chút, kết quả một chiếc ô tô lao nhanh qua ấn còi hai tiếng đã dọa bà cụ phải lui lại.

Bà cụ trì hoãn ở giao lộ bao lâu, Khương Vu liền đứng nhìn bấy lâu, Thẩm Mộ cũng ngồi trong xe suốt ngần ấy thời gian.

Cuối cùng Khương Vu nhìn không được nữa, tạm gác lại hướng định đi, trực tiếp xoay người sang đường hướng khác, đến bên cạnh bà cụ.

Thẩm Mộ thấy Khương Vu nắm tay cụ bà xa lạ, cẩn thận dắt qua đường. Khi đó còn chưa hiểu biết Khương Vu được như bây giờ, Thẩm Mộ chỉ cảm thấy em rất tình cảm, cũng thật tốt bụng. Nhưng giờ phút này, nhớ lại chuyện ấy, cô mới nghĩ ra lúc đó Khương Vu kính lão như vậy hẳn là nhớ đến bà ngoại qua đời đã được mấy năm của mình.

Đỡ bà cụ qua đường xong thì chuyện vẫn chưa kết thúc. Thẩm Mộ ngồi trên xe, không tiện đến quá gần, chỉ có thể ngừng ven đường nhìn về phía Khương Vu. Chỉ thấy em nói gì đó với bà cụ, rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Sau đó, hai người đứng bên đường chuyện trò vui vẻ. Khương Vu trước sau vẫn nâng tay cụ bà, không một phút lơi lỏng.

Thẩm Mộ thật sự rất tò mò muốn biết rốt cuộc Khương Vu đang đợi điều gì. Cô cứ nhìn mãi như vậy, nửa giờ bất giác đã trôi qua.

Lúc này, một chiếc xe việt dã màu đen từ xa ào đến, vừa vặn dừng bên cạnh Khương Vu và bà cụ. Một người đàn ông tây trang phẳng phiu bước xuống, tuổi chừng năm mươi, đủ làm bố Khương Vu, xem dáng vẻ hẳn là con trai bà cụ.

Thì ra cuộc điện thoại vừa rồi của Khương Vu là gọi cho người này. Thẩm Mộ có thể nhìn thấy ba người trao đổi với nhau cách đó không xa, nhưng lại nghe không rõ cuộc đối thoại của họ, chỉ có thể suy đoán ý tứ của Khương Vu.

Cụ bà lớn tuổi, chân cẳng không tiện, khi ra ngoài thật sự cần có người nhà đi cùng. Thẩm Mộ thấy luật sư Khương lí luận một phen với đối phương xong mới giao bà cụ cho người nhà rồi cáo từ rời đi.

Con trai cụ bà quần áo sang trọng, cũng đã có tuổi. Thẩm Mộ không thấy vẻ mặt ông ta, nhưng từ động tác sập cửa không nhẹ cũng có thể cảm nhận ra được người này sợ là không hề cảm kích Khương Vu mà ngược lại còn cho rằng em xen vào việc người khác.

Xen vào việc người khác sao?

Vậy em đúng là giống hệt lúc nhỏ, một chút cũng không thay đổi.

Thẩm Mộ cười cười.

Chỉ trong chốc lát ấy, Khương Vu đã bước qua đường, quay lại hướng ban đầu định đi. Mà Thẩm Mộ vẫn không khởi động xe, cô chỉ ngồi đó nhìn theo bóng Khương Vu khuất xa.

***

Nghe Thẩm Mộ nói xong, bản thân Khương Vu cũng cảm thấy có phần ngượng ngùng: "Em... em đều không nhớ."

Thẩm Mộ vuốt ve gương mặt đối phương: "Không sao, chị nhớ là được."

Khương Vu chỉ an tĩnh tựa vào lòng Thẩm Mộ.

- A Vu, không phải em hỏi chị yêu em từ khi nào sao? Thật ra là sau khi gặp lại, chị muốn hiểu biết em hơn nên chú ý. Mà càng chú ý, lại càng bị em thu hút. Em vẫn như lúc nhỏ. Không, phải nói là em lớn lên thành người càng tốt đẹp hơn lúc nhỏ. Chị biết cái gì là cảm động, cái gì là biết ơn, cái gì là tình yêu. Mỗi tiếng nói, hành động, mỗi nụ cười, cái chau mày của em đều hấp dẫn ánh mắt chị. Lần này chị muốn bảo hộ em, không phải vì báo đáp mà là vì ái mộ. Khi đó chúng ta vẫn chưa tiếp xúc gì, nhưng chị đã sớm quyết định, chị muốn theo đuổi em.

Chuyện sau đó không cần Thẩm Mộ nhiều lời, tự Khương Vu có thể liên hệ được: "Rồi tâm tư của chị bị Lục Viện phát hiện?"

Thẩm Mộ hào phóng thừa nhận: "Em tham gia cuộc họp báo giới thiệu phim mới của cô ta, hai người đương nhiên khá thân thiết. Chị chỉ là... thuận miệng hỏi vài câu."

Chẳng qua vài câu thuận miệng ấy lại bị Lục Viện lợi dụng, kéo Khương Vu vào vụ kiện chấm dứt hợp đồng giữa mình với Thiên Duyệt. Lục Viện hẳn đã cho rằng Thẩm Mộ gặp Khương Vu sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ có thể thả cho cô ta đi. Nào ngờ làm vậy vừa vặn chọc đến điểm mấu chốt của Thẩm Mộ, khiến bản thân cô ta cuối cùng phải nhận lấy kết cục danh tiếng hỏng bét, buộc đi tha hương.

- Quá trình tụi mình quen biết rồi yêu nhau hẳn nên tươi đẹp hơn một chút. - Thẩm Mộ ủ rũ. - Ai có ngờ chị hẹn em đến phòng bao mang chủ đề lãng mạn ở nhà hàng Duy Kinh, em lại móc ra một đống hợp đồng, tư liệu, điều khoản pháp luật, chỉ lo công việc.

Khương Vu đương nhiên vẫn còn nhớ tình cảnh khi tiếp xúc với Thẩm Mộ lần đầu tiên. Cô hùng hổ, hiên ngang, chuẩn bị chu đáo đánh đến Thiên Duyệt, kết quả một quyền này lại đánh vào bông. Trực tiếp bỏ qua bộ phận pháp vụ của Thiên Duyệt chưa nói, còn là đích thân Thẩm tổng tiếp đãi mình, mới nói được hai ba câu, chuyện chưa đến đâu đã bảo tan tầm mời mình đi ăn cơm. Khương Vu còn cho rằng chỉ là một bữa ăn bình thường, nào ngờ đối phương lại lái xe mang mình đến nhà hàng lãng mạn được hoan nghênh nhất ở thành phố Kinh Nguyên, Duy Kinh.

Khương Vu lúc ấy đã cảm thấy Thẩm Mộ hệt như đang hẹn hò với mình, kết quả không ngờ đúng là hẹn hò thật.

Ngẫm lại vẻ vô tâm của mình lúc ấy, Khương Vu còn buồn cười. Nhưng cười cười, cô đột nhiên thấy muốn khóc. Khi mình còn ngây ngô không biết thì Thẩm Mộ đã sớm chung tình rất rất lâu. Cô nhận được tình yêu quá lớn từ Thẩm Mộ, lớn hơn những gì cô làm cho chị rất nhiều.

- Thật ra em không tốt được như chị nói. Con người em vừa buồn tẻ, vừa kiêu ngạo. Một mình đã quen nên rất khó thỏa hiệp với bất kì ai. Trông thì lí trí, nhưng trên thực tế, em rất hay để tâm vào chuyện vụn vặt. Tựa như... tựa như chuyện Lư Tịnh, nếu là người khác, nói không chừng sẽ không hiểu lầm như vậy, mà em... Ưʍ.

Khương Vu còn chưa nói xong, môi đã bị Thẩm Mộ bao lấy.

Đó là một nụ hôn thâm tình mà dài lâu. Rất nhẹ, rất dịu, lại không cho phép lùi bước. Dưới nụ hôn ấy, trái tim Khương Vu cũng dần an tĩnh lại.

- Trên đời này không có ai hoàn mỹ, A Vu. Nhưng chị yêu em. Càng hiểu biết em, càng đến gần em, lại càng bị em thu hút, càng yêu em hơn.

- Em cũng vậy. - Hốc mắt Khương Vu đã ươn ướt.

Em cũng vậy. Càng hiểu biết chị, càng đến gần chị, lại càng yêu chị hơn.

Hai người hiếm khi mở lòng, thản nhiên đối diện với nhau, đối diện với bản thân như vậy. Đêm đó các cô tựa sát vào nhau, cùng nói lên nỗi lòng. Đến khi muốn ngủ, bầu trời phía đông cũng đã dâng lên ánh xám trắng.

Sau một buổi tâm sự thâu đêm, ngày tiếp theo hẳn nên thành thật nằm trên giường ngủ bù mới đúng. Nào ngờ mới gần giữa trưa, Thẩm Mộ đã đứng dậy, còn không quên đánh thức cô vợ còn đang ngon giấc bên cạnh.

- Làm gì? Hôm nay chủ nhật, để em ngủ thêm chút nữa. - Khương Vu bị lay tỉnh, nhưng ngay sau đó cô lại kéo chăn trùm đầu, xoay người tiếp tục ngủ.

- Dậy, dậy đi bảo bối. Tình yêu, đừng ngủ nữa. Hôm nay em với chị có hẹn.

- Chủ nhật không có hẹn người ủy thác. - Khương Vu mơ hồ đáp.

Thẩm Mộ nghe vậy thì phì cười. Cô và Khương Vu căn bản chính là ông nói gà bà nói vịt, nói sao lại chạy đến tận công việc rồi. Thẩm Mộ đành phải giải thích: "Không phải người ủy thác, là hẹn bạn, em cũng gặp rồi, Lư Tịnh."

- À, Lư Tịnh. - Khương Vu lẩm bẩm lặp lại.

Một thoáng trôi qua, cô bất thình lình bật người ngồi dậy, nhìn Thẩm Mộ với vẻ mặt cổ quái, nói: "Chị vừa nói chị hẹn Lư Tịnh á?"

- Không phải chị, là em với chị. - Thẩm Mộ sửa đúng.

- Em không đi. - Khương Vu thẳng thừng từ chối.

Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thẩm Mộ. Cô thật sự không ngờ Khương Vu sẽ từ chối một cách dứt khoát như vậy.

- Chị định nói hết cho cô ta nghe. Nhiều năm vậy rồi, cô ta cũng nên buông xuống. - Thẩm Mộ cố gắng giải thích. Nào ngờ khi nói đến "nhiều năm vậy rồi", Khương Vu rõ ràng khó chịu một chút, cả mặt viết đầy "em không vui". Thẩm Mộ bèn thử thăm dò. - Không phải em còn ghen đó chứ?

Từ ghen này tựa như một ngòi nổ, nháy mắt đã châm lên quả pháo là Khương Vu.

- Em ghen á? Không phải mười bốn năm thôi sao, em ghen cái gì chứ.

Thẩm Mộ lập tức ôm Khương Vu cười ngã ra giường.

Khương Vu liều mạng giãy giụa ngồi dậy, chụp một phát lên bàn tay không thành thật của Thẩm Mộ: "Viết nhật ký thì viết cho đàng hoàng, đừng có hở ra là cho người ta xem."

- Hahahahaha. - Thẩm Mộ hết sức vui vẻ. - Rồi, rồi, rồi, chị tuyệt đối không cho ai xem nữa, chỉ cho em xem thôi. Bây giờ viết cho em xem liền.

Nói xong, Thẩm Mộ hưng phấn chạy đến phòng sách lấy quyển nhật ký sau cùng kia. Nhật ký mở ra, trang cuối còn có vết nhăn vì nước mắt của Khương Vu. Thẩm Mộ nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó, rồi vui vui vẻ vẻ lật sang trang sau.

Cầm giấy bút trở lại phòng ngủ, Thẩm Mộ ngồi xuống bên cạnh Khương Vu.

- Làm gì đó? - Khương Vu hỏi.

Thẩm Mộ kéo tay Khương Vu, nằng nặc không thả, cười tủm tỉm nói: "Cùng viết nhật ký thôi. Hôm nay ngày mấy?"

- Ngày tám tháng hai.

Ngày tám tháng Hai, Thẩm Mộ nắn nót từng nét.

Trông Thẩm Mộ quá nghiêm túc, Khương Vu cũng không giãy giụa nữa mà nghiêng đầu tựa vào bả vai nhìn chị viết tiếp.

Phòng ngủ không có bàn, Thẩm Mộ liền mở sổ nhật ký trên đùi. Khương Vu chỉ thấy chị viết từng chữ, rằng:

"Hôm nay là chủ nhật, thời tiết rất đẹp. Mình và A Vu chuẩn bị ăn một bữa cơm với Lư Tịnh."

Khương Vu ngạo kiều nói: "Em chưa nói em muốn đi cùng à."

- Nga. - Thẩm Mộ ứng tiếng, tiếp tục viết.

"Từ sáng dậy A Vu đã không mấy gì vui. Mới đầu mình nghĩ là do chưa ngủ đủ, nhưng thực tế hẳn là ghen tị."

- Em không có! - Khương Vu vừa phủ nhận vừa đoạt lấy chiếc bút trong tay Thẩm Mộ.

Thẩm Mộ nhường ra. Cuối cùng, cả bút lẫn sổ đều vào tay Khương Vu. Chỉ thấy cô cũng viết một hàng bên dưới.

"Thẩm Mộ nói bậy, A Vu không có ghen."

Xong đâu đấy, Khương Vu phủi phủi tay, trả giấy bút trở lại.

Thẩm Mộ nhìn thử. Ừm, không tồi, mình hẳn nên bổ sung thêm một câu. Vì thế, lại tiếp tục bên dưới.

"A Vu đúng là không có ghen với Lư Tịnh. Muốn ghen thì chỉ ghen với bản thân."

- Thẩm Mộ!!!

_____________

Ngược có 4 chương mà thồn cẩu lương ăn tới ói ra vẫn chưa hết 🙂