Ly Hôn Hiểu Biết Một Chút

Chương 75

LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 75

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

Hỏi cặn kẽ một phen, Khương Vu cuối cùng cũng biết vì sao mấy hôm nay cô bị Thẩm Mộ rót nhiều canh dưỡng sinh như vậy.

Khương Vu dở khóc dở cười, vẫn giữ máy trò chuyện cùng Trương Tích nhưng lại nói với Thẩm Mộ: "Chị đừng tin nó nói chuyện giật gân. Đó đều là chuyện từ năm Thìn bão lụt rồi. Thời đi học chỉ có một hai lần vậy thôi, sau này không còn nữa, rất khỏe mạnh."

Thẩm Mộ sợ Khương Vu cậy mạnh, nửa tin nửa ngờ.

Khương Vu đành phải nói với bên kia điện thoại: "Cậu, bây giờ, lập tức, nói rõ ràng với vợ mình ngay."

Được rồi. Trương Tích giải thích một phen, lúc này mới xem như xóa bỏ nghi ngờ trong lòng Thẩm Mộ.

Hiểu lầm một trận, hiếm khi Thẩm tổng thấy ngượng ngùng. Khương Vu ngồi trên ghế xoay, nhìn Thẩm Mộ câm nín thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà như cô vợ nhỏ. Đột nhiên cô cảm nhận được sự luyến tiếc lớn lao không biết từ đâu ra.

Có lẽ không nên vạch trần chị. Bất luận Thẩm Mộ nấu gì, đó cũng là tấm lòng của chị đối với cô.

- Từ từ. - Khương Vu đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Mộ hồ nghi nhìn qua.

- Thật ra cũng rất ngon. Ngày mai chị nấu lại được không? - Khương Vu nói một cách nghiêm túc.

Thẩm Mộ sửng sốt. Cô còn chưa kịp mở miệng đã thấy Khương Vu tiếp tục: "Vừa lúc em muốn ở bên cạnh học khi chị làm."

Học làm cái gì? Thẩm Mộ càng không hiểu.

- Sau này em có thể làm cho chị ăn. So với em thì người càng nên chú ý dạ dày là chị mới phải.

Thẩm Mộ còn trẻ đã phải gánh trên vai cả công ty giải trí Thiên Duyệt. Tuy từ sau khi kết hôn đến giờ, chị từ chối không ít các cuộc xã giao nhưng giữa các đối tác với nhau cũng khó tránh khỏi một ít tiệc tùng, phẩm rượu. Khương Vu biết Thẩm Mộ đã qua thời kì khó khăn nhất, nhưng Thẩm Mộ thân là nữ, nếu muốn biết cách hòa giải, cách giao thiệp, muốn dựa vào bản thân giúp Thiên Duyệt trụ vững thì điều đầu tiên chị cần học chính là uống rượu.

Rượu hại dạ dày nhất. Nên người đáng được chăm sóc thật ra không phải cô, mà là Thẩm Mộ.

Thẩm Mộ nháy mắt đã hiểu ý Khương Vu. Cô không từ chối, cười gật đầu: "Được, chị dạy cho em."

- Còn... - Khương Vu nói.

Còn cái gì nữa? Thẩm Mộ nhìn qua.

- Còn chị đợi em một chút được không? Em làm xong, chúng ta cùng nhau về nhà. - Khương Vu khó khăn lắm mới nói được lời mời.

Thẩm Mộ không trả lời, chỉ kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh. Đây là đáp án tốt nhất cô đưa ra.

Khi công việc xong hết, hai người chuẩn bị rời khỏi Hoa Sách thì đã hơn chín giờ tối.

Ngoài trời lâm râm mưa nhỏ.

Người ta thường nói một trận mưa thu một đợt lạnh. Sáng nay Khương Vu ra ngoài mặc tương đối phong phanh, bây giờ vừa bước ra cửa đã cảm thấy hơi lạnh.

Tuy còn có bảo vệ Hoa Sách ở đây nhưng hai người đã là quan hệ bạn lữ hợp pháp công khai, cho nên Thẩm Mộ cũng không ngại ánh mắt người khác, trực tiếp vung áo khoác vest màu xám gạo khóa cả người Khương Vu vào lòng. Cô kéo áo khoác che khuất đỉnh đầu Khương Vu: "Em ôm eo chị, thấp đầu xuống một chút."

Khương Vu lại không nỡ để Thẩm Mộ phải chịu mưa chịu lạnh trong khi mình lại khô ráo ấm áp: "Không được. Vậy chị làm sao bây giờ?"

Rõ ràng xe đậu ngay trong bãi sát gần bên, nhưng cố tình hai người ai cũng cho là mình đúng, đứng tranh chấp ngay cửa Hoa Sách một lúc lâu. Một bên không chịu để đối phương gặp mưa, kiên trì làm anh hùng. Bên kia lại nhất quyết muốn đồng cam cộng khổ, có đồ cùng nhau mặc, có mưa cùng nhau ướt.

Cuối cùng vẫn là anh bảo vệ nhìn không nổi.

- À, thật ra thì, luật sư Khương, chị xem ngoài cửa có dù công cộng đó, nếu không thì hai người cầm đi?

Không khí nháy mắt im lặng.

Xấu hổ, xấu hổ viết hoa.

- Khụ khụ. Cảm ơn, cảm ơn ha.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Mộ lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, bởi vì luật sư Khương đã sớm bị hành vi ngu ngốc của mình làm cho không dám ngẩng đầu rồi.

Hai người bung dù, ôm chặt nhau, cùng bước ra.

Tuy mưa thu lạnh lẽo nhưng có nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau, cũng không còn quá rét nữa.

Ngay khi bọn họ đi đến chỗ xe đỗ thì Khương Vu đột nhiên dừng bước, nhìn hướng khu dành riêng cho xe đạp trong bãi.

- Sao vậy em? - Thẩm Mộ khó hiểu, không biết Khương Vu đang nhìn gì.

Khương Vu bị nơi đó thu hút toàn bộ sự chú ý, bất giác đi về phía ấy. Thấy đối phương sắp bước khỏi ô, đi vào màn mưa, Thẩm Mộ đành phải đóng cửa xe, theo Khương Vu qua đó nhìn xem.

Mưa đêm đầu thu, mọi người nên vội vã về nhà mới đúng, nhưng có một bóng hình trốn trong lều dành riêng cho xe đạp trong bãi đỗ, cả người co rút.

Ánh đèn trong bãi đỗ xe không thể chiếu đến mọi ngóc ngách, vậy nên Thẩm Mộ chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ không quá rõ ràng. Nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khương Vu, hiển nhiên cô đã nhận ra điều gì.

Hai người bước đến gần, liền nghe Khương Vu nhẹ giọng mở miệng:

- Là em sao, Lâm Lan?

Lâm Lan?

Cô bé nhỏ nhỏ gầy gầy rõ ràng đã mười tám nhưng trông như chỉ mười lăm mười sáu kia?

Sao em ấy lại ở chỗ này?

Ngay khi Thẩm Mộ còn đang nghi hoặc thì Khương Vu đã bước thẳng đến. Lúc này, khoảng cách gần, Khương Vu cũng thấy càng rõ ràng. Cô không nhận sai, người đó đúng là Lâm Lan.

Lâm Lan lạnh đến run bần bật, ngồi tựa vào vách tường, hai tay ôm chặt đầu gối, người co rút lại.

- Lâm Lan, Lâm Lan, em làm sao vậy? - Khương Vu nôn nóng hỏi.

Lâm Lan dường như đến lúc này mới nghe có người gọi mình. Cô chậm rãi ngẩng đầu. Thấy được gương mặt lo lắng của Khương Vu, đôi mắt chết lặng của cô mới dần đong đầy nước mắt.

- Luật sư Khương. - Lâm Lan gọi thật khẽ.

- Là chị, Lâm Lan, là chị đây. Em làm sao vậy? Sao trễ vậy rồi còn không về nhà mà lại tránh ở đây? - Khương Vu hỏi.

Nhà...

Chữ đó như một lời nguyền, chạm vào nỗi đau nơi sâu thẳm nhất trong lòng Lâm Lan, khiến cô đột nhiên bật khóc đến khàn giọng.

Khương Vu không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể kéo người tựa vào vai mình, đôi bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sống lưng Lâm Lan để đối phương có thể bĩnh tĩnh lại.

Trên người Lâm Lan rất lạnh, tựa như bị đông cứng. Cho dù Khương Vu ôm cô vào lòng cũng không cách nào sưởi ấm lên được dù chỉ một chút.

Thẩm Mộ thấy vậy bèn hạ dù, cởi chiếc áo khoác vest màu xám phủ lên hai người.

Đầu vai đột nhiên trầm xuống, Khương Vu lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Thẩm Mộ quần áo phong phanh đứng trong bóng tối, nhẹ nhàng cười trấn an cô. Trong giây phút đó, Khương Vu đột nhiên cảm thấy hốc mắt mình nóng lên.

Ngoại trừ Lâm Lan đang run rẩy trong lòng, Khương Vu cũng muốn hỏi Thẩm Mộ liệu chị có lạnh không.

Thẩm Mộ như có thể trực tiếp nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng lo cho chị."

Có quần áo, có nhiệt độ cơ thể của Khương Vu, tay chân vốn đã đông cứng của Lâm Lan cuối cùng cũng có cảm giác. Mà Lâm Lan, sau khi ôm Khương Vu khóc lớn một trận, cũng đã hồi thần, ánh mắt dần thanh tỉnh.

Tiếng kêu khóc khản giọng chuyển thành nức nở. Biết cảm xúc của Lâm Lan đã ổn định phần nào, Thẩm Mộ đề nghị với Khương Vu: "Mang em ấy lên xe đi."

Khương Vu gật đầu, đỡ Lâm Lan đứng dậy từ mặt đất.

Trong lều đỗ xe đạp vừa lạnh vừa tối, ánh đèn ngoài bãi chỉ có thể chiếu đến một góc nơi này. Khương Vu và Thẩm Mộ mang theo Lâm Lan bước ra chỗ sáng bên ngoài, lúc này các cô mới thấy được thứ trên người Lâm Lan mà vừa rồi không chú ý đến.

Quần áo Lâm Lan có dấu vết bị xé rách, mấy hạt cúc trước ngực đều bị giật đứt, chỗ tiếp giáp giữa ống tay bên phải và thân áo bị thủng một lỗ, thậm chí nút thắt bên hông quần jean cũng không còn. Lâm Lan vòng tay thật chặt trước ngực, cố gắng che giấu phần thân thể có thể loáng thoáng thấy được trong áo sơmi.

Mà thực tế không chỉ có vậy. Khương Vu cùng Thẩm Mộ đánh giá Lâm Lan một lượt còn phát hiện những vết màu nâu ở nhiều chỗ trên người cô.

Đèn ở bãi đỗ xe màu cam đỏ. Dấu vết màu nâu dưới ánh đèn đó có thể là cái gì, e rằng chỉ có một đáp án.

Là máu.

Một cô gái trẻ, ban đêm, trên người có những dấu vết đó nghĩa là sao, Khương Vu không dám nghĩ. Cô chỉ cảm thấy bên tai "ầm" một tiếng, cả người sững sờ như bị sét đánh.

Không chỉ Khương Vu ngây ngẩn cả người mà Thẩm Mộ cũng vậy. Các cô đều sững sờ nhìn cô bé cô độc mà yếu đuối trước mắt, không nói nên lời.

Dù rơi trên mặt đất cũng không còn ai để ý mưa có xối lên người mình hay không. Tiếng khóc nức nở của Lâm Lan cùng với sự im lặng vô biên vô tận như bao phủ lấy bãi đỗ xe.

Khương Vu là luật sư, đã từng nghe qua vô số trường hợp như vậy ở Hoa Sách. Nhưng chuyện này xảy ra với người mình quen biết thì vẫn là lần đầu tiên đối với cô.

Lâm Lan chỉ mới mười tám tuổi thôi.

- Là ai? - Cuối cùng Khương Vu không thể ức chế sự phẫn nộ, thấp giọng hỏi.

Lâm Lan lại chỉ nhìn cô mà không nói lời nào, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên gương mặt rồi nhỏ xuống.

Khương Vu run run, tìm điện thoại trên người định báo cảnh sát, nào ngờ Lâm Lan lại xông đến như mất trí.

- Đừng, luật sư Khương, xin chị đừng.

Sợ hãi, lo lắng, tuyệt vọng. Tất cả những cảm xúc đó ngập tràn trong mắt Lâm Lan.

Khương Vu không chịu bỏ cuộc, khăng khăng muốn quay số, nhưng bàn tay cô đột nhiên bị Thẩm Mộ nắm lấy. Thẩm Mộ không cho rằng tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Lan vào lúc này là một lựa chọn hay.

- A Vu, chị cảm thấy vẫn nên mang em ấy đến bệnh viện trước đi. Đến lúc đó có kết quả kiểm ra rồi chúng ta lại tính tiếp.

Động tác Khương Vu cuối cùng cũng dừng lại trước khi điện thoại được gọi đi. Cô nhìn Thẩm Mộ bình tĩnh, lại nhìn Lâm Lan mắt đầy khẩn cầu, cuối cùng gật đầu.

Đêm đó hẳn là lần duy nhất Khương Vu lên xe Thẩm Mộ nhưng lại không ngồi vào ghế phụ. Cô cùng Lâm Lan ngồi trên băng sau. Lâm Lan tựa vào vai cô, khẽ nhắm mắt. Nếu không phải phần áo trên vai vẫn luôn bị nước mắt làm ướt đẫm thì Khương Vu cũng đã cho rằng Lâm Lan lên xe liền yên tĩnh là ngủ rồi. Nhưng những giọt nước mắt thi thoảng vẫn rơi đó nhắc nhở Khương Vu rằng Lâm Lan vốn chẳng thể chìm vào giấc ngủ. Em cố nén nỗi bi thương cũng chỉ vì không muốn Khương Vu, người thật sự quan tâm em, phải lo lắng.

Bênh viện Nhân dân Thành phố Kinh Nguyên.

Vào đêm, nơi này cũng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh đèn cấp cứu vẫn luôn bật sáng, không bao giờ ngưng nghỉ.

May mà đêm đó ngoại trừ ba người các cô thì cũng không có bệnh nhân nào khác. Vậy cũng xem như cho Khương Vu thời gian và cơ hội trình bày sơ lược tình huống của Lâm Lan cho bác sĩ nghe.

Thật ra dù Khương Vu không nói, người sáng suốt nhìn vào dấu vết trên người Lâm Lan cũng có thể mường tượng ra được cô bé này hẳn đã gặp phải chuyện gì.

Bác sĩ là một cô gái trẻ tuổi, nghe Khương Vu nói xong liền gật đầu: "Chị yên tâm, cho dù chị không lên tiếng, nếu thật sự kiểm tra ra chuyện đó, bệnh viện chúng tôi cũng sẽ giúp nạn nhân báo cảnh sát."

Khương Vu nghe vậy cũng an tâm.

Cô bác sĩ nói chuyện với Khương Vu xong liền thay vẻ nghiêm túc ban đầu bằng nụ cười ôn hòa. Cô bước đến bên cạnh Lâm Lan đang đứng sau Thẩm Mộ: "Đừng sợ, chúng ta đi vào, nhìn xem em có bị thương chỗ nào không nhé?"

_____________

Tính ngủ mà còn nửa chương thoi mần luôn 🙄🙄