LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 14
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Mấy ngày liên tiếp, hoạt động giải trí ban đêm của Khương Vu chính là dây dưa với Thẩm Mộ trên giường. Nhưng hôm nay trở về, ăn cơm tối xong, Thẩm Mộ nhiệt tình mời gọi lại bị Khương Vu từ chối. Lí do là hôm nay cô không có tâm trạng.
Tắm xong, Khương Vu lập tức đi nằm, Thẩm Mộ cũng bò lên giường theo. Nếu Khương Vu không hứng thú thì hai người đắp chăn bông nói chuyện phiếm cũng không tồi.
Hôm nay Khương Vu rất im lặng, Thẩm Mộ liền kể chuyện thú vị ở Thiên Duyệt chọc cô vui vẻ.
- Minh Di em có gặp rồi đúng không? Chính là trợ lý Tiểu Lưu hay tiếp em đó. Lúc mới đến Thiên Duyệt, em ấy mắc cười lắm...
Thẩm Mộ kể chuyện cũ của trợ lý Tiểu Lưu hết sức sinh động. Nào là sát thủ đồ điện, không biết dùng máy pha cà phê; nào là mù mặt, hễ ai xum xoe làm quen thì không bao giờ nhớ mặt, cho dù đến bao nhiêu lần cũng vậy, chỉ cần không phải chuyện công việc thì hết thảy chặn ngoài cửa. Tóm lại chính là một chữ: hài. Lần nào cũng nói tào lao một cách hết sức nghiêm túc, khiến Thẩm Mộ cười nắc nẻ.
Nếu để trợ lý Tiểu Lưu biết lúc trước sếp giữ mình lại làm trợ lý chỉ để làm trò cười, sợ là tam quan sẽ nát bấy.
Thẩm Mộ kể chuyện rất hay. Đáng tiếc Khương Vu vẫn luôn thất thần, không phải một người nghe hợp cách. Cuối mỗi chuyện tuy cô đều mỉm cười nhưng hầu hết là có lệ.
- Làm sao vậy, A Vu? - Thẩm Mộ rất kiên nhẫn. Cô vói vào chăn cầm lấy tay Khương Vu.
Tay Thẩm Mộ rất ấm. Độ ấm đó dường như theo bàn tay Khương Vu truyền vào lòng cô. Bọn họ là người bên gối của nhau. Bà không còn, đối với Khương Vu mà nói thì Thẩm Mộ đã là người có quan hệ thân thiết nhất. Cô dần dần buông lỏng, cuối cùng mở lời:
- Chị nói xem có phải Lục Viện đã không thể vùng dậy nữa rồi không?
Thẩm Mộ lập tức hiểu ngay vì sao Khương Vu không được vui. Chẳng vì gì khác ngoài hai tin tức được công bố hôm nay. Một cái là Thẩm Tĩnh Tuệ đi tuyên truyền cho phim ngắn, Phùng Thiệu đến tận sân khấu thăm, lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng và truyền thông sau khi mọi chuyện xảy ra. Một cái là phim truyền hình lúc trước Lục Viện đã quay xong nhưng chưa chiếu tuyển diễn viên thay thế Lục Viện, quay bổ sung những cảnh có liên quan.
Đặt lên so sánh thì kết cục của hai đương sự một nɠɵạı ŧìиɧ một chen chân thật là một trời một vực.
Thẩm Mộ thở dài, nói thật: "Phải, Lục Viện rất khó vùng dậy được. Cô ta phạm phải điều tối kị của nghệ sĩ nữ."
Những chuyện đó Khương Vu đều biết.
Thẩm Mộ xoa xoa tay Khương Vu. Tay em dù đông hay hè cũng lạnh như một khối băng: "A Vu, con đường này là Lục Viện tự chọn, không có ai ép cô ta. Lúc trước leo lên Phùng Thiệu đối với cô ta mà nói cũng xem như lối tắt để tiến thân. Cô ta cũng vớt được không ít cơ hội và chỗ tốt từ Phùng Thiệu. Bao năm qua, tiền cô ta kiếm được xài mấy đời cũng không hết. Cho dù rời khỏi giới giải trí vẫn có thể sống tốt."
Im lặng kéo dài. Ngay khi Thẩm Mộ cho rằng đề tài này kết thúc tại đây thì Khương Vu lại mở miệng: "Vậy Phùng Thiệu thì sao?"
Thẩm Mộ thở dài.
Tầm nhìn từ cửa sổ phòng ngủ rất tốt, có thể qua đó thấy được nửa vầng trăng treo trên không. Trăng còn có lúc tròn lúc khuyết, huống chi chuyện ở đời, đa phần đều để lại nuối tiếc.
- Chỉ cần Thẩm Tĩnh Tuệ không chịu từ bỏ, lựa chọn hàn gắn hôn nhân thì tiếp sau đó sẽ là tiết mục đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại. Thanh danh của Phùng Thiệu xem như bị hủy hoại, sau này cũng khó tránh rất nhiều tai tiếng, nhưng sự nghiệp của hắn ta thì vẫn chưa. - Thẩm Mộ nói xong nghiêm túc nhìn vào mắt Khương Vu. - A Vu, chị nói thẳng với em, đó cũng là nguyên nhân Thiên Duyệt không vứt bỏ Phùng Thiệu. Em biết đó, Thiên Duyệt là công ty giải trí, mà chị...
- Mà chị, là một thương nhân. - Khương Vu cười cười, - Em biết. Chúng ta từng nói rồi.
Khương Vu cười, nhưng Thẩm Mộ lại không hề cảm nhận được sự vui vẻ.
- Thẩm Mộ, mới vừa rồi, em đột nhiên nhớ đến một vụ kiện khác em đã từng tham gia. - Khương Vu chậm rãi mở miệng, nói về chuyện mình đã trải qua.
- Em làm bên tố tụng dân sự lâu lắm rồi, nhưng trước kia phần lớn là xử lý tranh chấp hợp đồng. Em còn nhớ rõ nguyên nhân khởi tố của người ủy thác đó là muốn đòi lại tiền đã cho mượn. Ông ta cho người khác mượn tiền đầu tư làm ăn, đại khái hơn ba trăm vạn, kết quả thua lỗ sạch, người vay tiền cũng chạy. Làm chủ nợ, ông ta muốn người vợ đã ly hôn của đối phương gánh khoản nợ này, dù sao hành vi vay nợ cũng phát sinh trong hôn nhân.
Khương Vu kể, còn Thẩm Mộ im lặng lắng nghe.
- Tự nhiên từ trên trời giáng xuống khoản nợ hơn ba trăm vạn, lại còn một cô con gái đang học sơ trung, vợ cũ người vay tiền trực tiếp gục ngã. Con người khi rơi vào đường cùng thì chẳng còn màng đến hình tượng nữa. Cô ta kêu khóc ngay tại tòa án, nói mình không biết gì hết, không biết chồng cũ từng vay tiền người ta, lại càng không tiêu một đồng một cắc trong đó. Nhưng luật pháp khi đó bảo hộ quyền lợi của người cho vay. Nếu cô ta không đưa ra được bằng chứng chứng minh số tiền đó không được sử dụng cho chi tiêu hằng ngày thì khả năng rất lớn là cô ta phải gánh khoản vay, bị chủ nợ đòi tiền.
Thẩm Mộ vuốt ve bàn tay Khương Vu trong chăn, yên lặng nghe cô kể chuyện.
- Mấy trăm vạn, đối với người có tiền thì chắc chẳng là gì, nhưng đối với một phụ nữ đã ly dị còn phải một mình nuôi con thì đó là một con số khổng lồ. Cả đời cô ta chắc cũng khó kiếm được ngần ấy tiền. Vụ kiện đó, em nhớ rõ bên em thắng. Em làm luật sư ủy thác của bên nguyên, chỉ có thể dốc toàn lực tranh thủ quyền lợi cho thân chủ của mình. Nhưng em quên không được, mãi mãi quên không được ngày đó lúc em đi, hành lang văng vẳng tiếng khóc của người phụ nữ ấy. Cho dù em đi rất xa vẫn còn nghe được.
Sắc mặt Khương Vu rất bình đạm, không vui cũng không buồn. Nhưng Thẩm Mộ lại có thể thấy được một cảm xúc khác từ vẻ ngoài tĩnh lặng đó, như là không cam lòng, như là tiếc nuối, hoặc như là thất vọng.
Khương Vu là kim bài luật sư của sở luật Hoa Sách, thắng nhiều thua ít, đặc biệt là mấy năm gần đây. Phàm là án kiện qua tay, em đều sẽ cho người ủy thác một kết quả vừa lòng. Em đã từng tham gia rất nhiều vụ kiện nổi tiếng, nhưng Thẩm Mộ không ngờ một án nhỏ bình thường thôi mà em cũng nhớ rõ như vậy.
- Tại sao người gánh hậu quả thảm thiết nhất luôn là phụ nữ chứ? - Khương Vu cuối cùng cũng thốt ra câu mà tận đáy lòng cô muốn hỏi nhất.
- Mấy năm trước là vậy, bây giờ vẫn như vậy. - Giọng Khương Vu lạnh lẽo tận xương. - Lục Viện tuy là bạn em, nhưng biết đối phương đã có gia đình còn lựa chọn con đường đó, cô ta rơi vào kết cục như bây giờ cũng xứng đáng. Nhưng Phùng Thiệu thì sao? Phùng Thiệu tổn thương hai người phụ nữ. Hắn chiếm hết tuổi thanh xuân quý giá của Lục Viện, cũng có được tình yêu toàn tâm toàn ý gây dựng gia đình của Thẩm Tĩnh Tuệ. Nhưng bây giờ, Lục Viện bị đẩy xuống vực ngay lúc sự nghiệp đang lên, phải trả giá đắt; Thẩm Tĩnh Tuệ cũng không thể không chịu đựng người chồng từng phản bội, đối mặt một cuộc hôn nhân tì vết. Nhưng Phùng Thiệu, hắn còn có gia đình, còn có đứa con chưa chào đời, còn có thể xuất hiện trước cánh truyền thông mà tình cảm với vợ; hắn thậm chí vẫn còn một đám fan, giơ bảng hò hét, nói nguyện ý tin tưởng hắn lần nữa, nguyện ý chờ hắn trở về. Nói không chừng yên lặng vài năm, có khi không cần lâu tới vậy, vài tháng sau, hắn đã có thể xem như lãng tử quay đầu quý hơn vàng, một lần nữa trở lại sân khấu. Chuyện hắn từng làm, người hắn từng tổn thương đều chìm vào dĩ vãng. Đến lúc đó, mọi người cũng chỉ nhớ rõ những thành công sau này của hắn, rồi nhẹ nhàng nói một câu: À, năm đó anh ta có nɠɵạı ŧìиɧ một lần.
Giọng điệu Khương Vu hết sức châm chọc. Đến cuối cùng, cô nhìn Thẩm Mộ, gằn từng chữ: "Dựa vào cái gì? Hắn dựa vào cái gì chứ?"
Thẩm Mộ không nói được dù chỉ một câu. Cô chỉ có thể yên lặng nhìn chăm chú vào Khương Vu thật lâu, sau đó mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi em."
Nghiêm khắc mà nói thì cô, Thẩm Mộ, cũng là một trong những người thúc đẩy chuyện đó. Cô và Thẩm Tĩnh Tuệ đã sớm liên hệ với nhau. Từ việc phát hành phim ngắn, những hạng mục hợp tác tiếp theo đến định hướng phát triển của Phùng Thiệu sau này, bọn cô đều có bàn qua. Hai bên đều cố hạ tổn thất xuống mức thấp nhất để đôi bên cùng có lợi.
Nhưng hôm nay, đối mặt câu hỏi "Dựa vào cái gì?" của Khương Vu, Thẩm Mộ thật sự không biết nói gì.
Khương Vu thở dài một tiếng: "Em không có trách chị. Dù sao năm đó em cũng đứng trên tòa, tự tay đẩy một phụ nữ đáng thương xuống vực."
- Sau đó thì sao? - Thẩm Mộ nghiêng người hỏi.
Khương Vu có thể nương ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn đến bờ vai nửa lộ của Thẩm Mộ. Làn da chị trơn bóng, chỉ nhìn thôi là cô đã có thể nhớ đến xúc cảm khi chạm vào nó.
Cô thoáng sửng sốt, hỏi: "Cái gì sau đó?"
- Mọi chuyện chắc chắn chưa kết thúc ở đó đúng không? Sau đó thì sao? - Thẩm Mộ mong chờ Khương Vu nói tiếp.
Hồi ức Khương Vu bị kéo quay về thật lâu trước kia. Bởi vì vụ kiện đó mà lần đầu tiên cô cảm nhận được sức mạnh của dư luận trên mạng xã hội. Sau khi thắng kiện, trên mạng đã xôn xao rất lâu. Tất cả nhân viên công tác, luật sư bên nguyên, cũng chính là Khương Vu, không một ai có thể thoát khỏi cảnh bị mắng ngập đầu.
Nào là nuốt người không nhả xương, đao phủ, vân vân. Những từ mắng chửi hễ có thể nghĩ ra thì Khương Vu đều thấy nó xuất hiện trên tài khoản công khai của mình.
Khi đó còn trẻ, tinh thần chưa vững vàng và xử lý chưa có kinh nghiệm như bây giờ. Cô đã từng vì những lời đó mà cảm thấy đau khổ, không biết có phải mình đã làm sai, có phải không nên nhận đơn ủy thác đó, có phải chỉ nên tham gia những vụ tố tụng mà mình có ưu thế về đạo đức, trở thành phe chính nghĩa mà người ta vẫn thường nói.
Sau này, làm lâu, đã quen, tâm thái dần trở nên bình thản. Cô học được cách tự điều chỉnh cuộc sống và tâm trạng của mình. Mỗi vụ kiện, cô vẫn sẽ tận tâm tận lực, chẳng qua nếu xong việc mà không hài lòng, cô sẽ tự cho mình thời gian ra nước ngoài thư giãn.
Thẩm Mộ thấy Khương Vu thất thần không đáp thì cười hỏi: "Sau đó, em nhất định đã tìm cô ta đúng không? Chính là vợ cũ người vay tiền đó. Em nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô ta."
Khương Vu đầu tiên là kinh ngạc, đôi mắt hoa đào đa tình tròn xoe. Một lát sau, cặp chân mày thanh tú kia mới chau lại, cô cả giận nói: "Chị điều tra em?"
- Ahahaha. - Thẩm Mộ vui sướиɠ cười ra tiếng. - Chị đoán đúng rồi sao? Em xem, trên phương diện hiểu em thì chị thật sự rất có thiên phú.
Khương Vu nửa tin nửa ngờ.
Thẩm Mộ xem nhẹ ánh mắt không tín nhiệm của Khương Vu: "Kể đi, luật sư Khương. Sau đó thế nào?"
_____________