Lâm Thị Lang Cố

Chương 137 [2] *H*

Esley: sau khi uống YoMost Es đã chém đoạn H (tự chế) hơi quá tay và nó thành hẳn một chương riêng, Es suy đi nghĩ lại cảm thấy không phải bạn nào cũng thích đọc H (có những bạn tâm hồn trong sáng không thể bị vấy bẩn), mà es lại viết chương H này quá damdang nên Es quyết định sẽ tách chương 137 này thành 3 phần, phần trước H [1], phần H [2] và phần sau H [3]. Những bạn không thích H có thể bỏ phần này và đọc phần kế tiếp để tâm hồn tiếp tục được sáng trong.

--

Sau một ngày mệt nhọc, lúc cọ rửa thân thể dưới dòng nước, cảm giác dễ chịu suýt nữa khiến Lâm Duyên Vi bật tiếng rêи ɾỉ.

Sự mệt mỏi dần được dòng nước ấm xả xuống xoá nhoà, nàng quên mang theo áo ngủ, nhưng dù sao thì Cố Nghiên Thu cũng không phải chưa từng thấy cơ thể nàng, nàng chẳng thèm để ý, tự nhiên đẩy cửa phòng tắm, trở về phòng ngủ.

Đèn không bật, nàng phải mò mẫm tìm quần áo ngủ định mặc vào thì bỗng bị ôm lấy, sau lưng là cảm giác hơi thô ráp do vải vóc gây ra, tuy vậy nàng vẫn cảm nhận được cơ thể vừa mềm mại vừa nóng bỏng ấy, Cố Nghiên Thu trong bộ tây trang ghé sát tai nàng khẽ đặt môi, bàn tay hơi di chuyển tới ngực nàng, nhẹ nhàng xoa nắn đùa bỡn.

Hai điểm nhạy cảm đã bị cô chiếm cứ, người Lâm Duyệt Vi khẽ run lên, mềm nhũn tựa vào lòng Cố Nghiên Thu, mặc cho cô chọc ghẹo.

Cố Nghiên Thu không lên tiếng, Lâm Duyệt Vi cũng không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng vuốt ve thân thể và tiếng hơi thở gấp gáp ngày càng nặng nề.

Cảm nhận sự mềm mại trong tay, Cô Nghiên Thu khẽ dùng sức, vừa xoa nắn hai đầu nhũ hoa, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu đôi nhũ hoa hơi nhô ra.

Du͙© vọиɠ ngày một lớn, Lâm Duyệt Vi khẽ rên một tiếng, bàn tay cố vươn ra sau, lần mò muốn cởϊ qυầи áo Cô Nghiên Thu.

Nụ hoa bên dưới bắt đầu chảy mật dịch, hai chân Lâm Duyệt Vi khép chặt cọ xát, muốn xoa dịu sự ngứa ngáy bên trong.

Cô Nghiên Thu vẫn ngậm lấy tai nàng, một bàn tay lần xuống dưới tách hai chân nàng ra, xoa nhẹ cánh hoa ướŧ áŧ mềm mại.

Ngón tay linh hoạt trượt lên trượt xuống, trêu đùa nhụy hoa.

"Ưʍ..."

Lâm Duyệt Vi kẹp chặt cặp mông nhỏ, thân thể thoải mái run lên.

Hô hấp của cả hai ngày một nặng nề, sau khi chơi đùa viên ngọc nhạy cảm xong thì Cô Nghiên Thu thăm dò xuống nhụy hoa, sau đó hơi dùng sức, đưa ngón tay vào.

"A..."

Hai mắt Lâm Duyệt Vi khép hờ, miệng phát ra âm thanh đầy quyến rũ, thân thể hoàn toàn bị Cô Nghiên Thu ở sau lưng giữ chặt, bị cô tùy ý khinh nhờn.

Ngón tay càng ra vào nơi ẩm ướt, thì Lâm Duyệt Vi càng vô lực vặn vẹo vòng eo thon.

Cô Nghiên Thu bỗng nhiên rút ngón tay ướŧ áŧ ra, đặt lên môi nàng, dùng giọng trầm thấp nói vào bên tai: "Em liếʍ đi."

Lâm Duyệt Vi mở to mắt, cúi xuống nhìn ngón tay óng ánh nước của cô, cảm thấy hôm nay Cố Nghiên Thu có hơi khác lạ, đặc biệt giống bá tổng thích mấy trò SM trong bộ đồ tây trang, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Nàng cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng quét qua toàn bộ ngón tay, nhẹ nhàng như một cây lông vũ trêu chọc lòng người, gãi vào lòng Cô Nghiên Thu đến ngứa ngáy.

Môi nàng, miệng nàng vừa ướt lại vừa nóng, đầu lưỡi nhỏ xinh lượn quanh ngón tay trong miệng, nàng cũng không biết mình bị làm sao, chẳng qua chỉ liếʍ ngón tay Cô Nghiên Thu mà nụ hoa lại ngứa không chịu được, mật dịch chảy ra ngày một nhiều.

Sự ngứa ngáy khiến cả người nàng khó chịu, nàng rêи ɾỉ, nhón chân lên, chỉ mong được nuốt lấy ngón tay cô vào trong thân thể.

Cô Nghiên Thu bị dáng vẻ lẳиɠ ɭơ đến tận xương tủy của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai mắt đỏ au, nhịn không nổi nữa bèn đẩy nàng ngã xuống giường.

Hai tay Lâm Duyệt Vi nắm chặt chăn dưới người, khuôn mặt lộ vẻ chờ mong. Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng tiến hai ngón tay vào trong cơ thể nàng.

"Ưʍ... em..."

Lâm Duyệt Vi muốn nuốt ngón tay cô sâu hơn một chút, muốn dừng cơn ngứa trong nhụy hoa. Nhưng ngược lại, Cô Nghiên Thu thì không vội, cô thờ ơ chậm chạp ra vào, lần nào cũng chỉ tiến vào một chút rồi rút ra chứ không vào sâu hơn nữa.

Lâm Duyệt Vi bị cô chọc ghẹo đến khó chịu, trong lòng như bị mèo cào loạn xạ khắp nơi, trong lòng cũng ngứa, chỗ nào cũng ngứa.

"Khó chịu, người mau lên đi... Cố tổng"

Lâm Duyệt Vi khẩn cầu, khốn khổ xoay người muốn nhìn thấy Cô Nghiên Thu, song lại bị cô đè lại xuống giường, không để nàng nhìn thấy mặt cô. Cô Nghiên Thu không muốn nàng nhìn thấy vẻ điên cuồng lúc này của cô, mặt cô lúc này hơi đáng sợ, đôi mắt đỏ au, trông có chút dọa người.

Cô rút ra tiến vào chỗ nông một hồi rồi bỗng nhiên kéo cánh tay Lâm Duyệt Vi, đâm sâu vào trong cánh hoa.

"A a a..."

Được cô ra sức thỏa mãn ý nguyện, Lâm Duyệt Vi vui sướиɠ đến mức lên tiếng rêи ɾỉ.

Cô Nghiên Thu cắn răng, cắm đầu cắm cổ tận lực khám phá nhụy hoa kiều diễm ướŧ áŧ, mỗi lần rút ngón tay ra lại mang theo rất nhiều chất lỏng trong suốt.

Tiếng bì bạch nối liền không dứt, vang khắp cả phòng ngủ yên tĩnh, cánh hoa không còn siết chặt như trước nữa, sau mỗi lần cô tiến sâu vào, nó lại càng giãn ra mềm mại, thuận lợi cho cô ra vào. Lâm Duyệt Vi nằm sấp trên giường, cong mông lên rêи ɾỉ một cách đầy yếu ớt.

"A... Quá, quá nhanh... Đừng vào sâu như vậy..."

Động tác của Cô Nghiên Thu vừa mạnh mẽ vừa thô bạo, vào hiệp hai, Lâm Duyệt Vi có chút không chịu nổi, hai tay nắm chăn bên dưới thật chặt, thân thể tiến về trước theo động tác thúc tới của người sau lưng.

Cô Nghiên Thu lạnh mặt đứng sau nàng, kéo thân thể nàng lại, sau đó càng rút ra tiến vào nhanh hơn.

Có rất nhiều nước, không chỉ làm ướt đẫm tay Cô Nghiên Thu, chất lỏng dư thừa còn chảy theo bắp đùi trơn bóng, nhỏ xuống giường tạo thành một mảng ướt lớn.

Động tác của Cô Nghiên Thu càng lúc càng nhanh, nhanh đễn nỗi không thấy rõ nữa, cô nắm eo Lâm Duyệt Vi , cắn răng thúc thật mạnh như muốn dùng ngón tay xuyên qua người nàng.

Cánh hoa lênh láng nước bị ngón tay giày xéo thê thảm không nỡ nhìn, lúc Cô Nghiên Thu cấp tốc rút ra tiến vào, chất lỏng trong suốt bị đánh thành bọt trắng sền sệt văng ra tứ phía.

"A a a... Nhẹ một chút... A... Sắp, sắp ra rồi a a a a a a ----"

Động tác của Cô Nghiên Thu vừa nhanh vừa mạnh, chỉ mới mười mấy phút đồng hồ, Lâm Duyệt Vi đã lên cao trào.

Cả người nàng như bị kéo căng, ngửa đầu kêu lên một cách phóng đãng, ngón chân tinh tế xinh xắn quặp vào nhau, từng cơn thủy triều của du͙© vọиɠ cuộn trào ăn mòn thân thể nàng, kɧoáı ©ảʍ cao trào kí©ɧ ŧɧí©ɧ người nàng tới tê dại.

Động tác của người sau lưng vẫn không ngừng, sau cao trào, nhụy hoa co lại vừa ướt vừa chặt, liên tục co giật, hung hăng hút ngón tay Cô Nghiên Thu vào trong cơ thể.

Từng dòng từng dòng dịch đậm đặc chảy ra ngoài, Lâm Duyệt Vi thất thần, đầu óc trống rỗng, giãy giụa muốn chạy trốn thì lại bị Cô Nghiên Thu đè dưới người.

"Đừng, em hết chịu rồi..."

Lâm Duyệt Vi nằm sấp trên giường, cả người xụi lơ, miệng lẩm bẩm.

Kɧoáı ©ảʍ sau khi ân ái đến cao trào cực kì mãnh liệt, ngay cả lỗ chân lông trên người cũng nở rộng, tản mùi du͙© vọиɠ ra khắp cả căn phòng.

Tây trang của Cô Nghiên Thu thấm một lớp mồ hôi mỏng, cô cúi người nằm trên lưng Lâm Duyệt Vi , thở dốc bên tai nàng.

Lâm Duyệt Vi thở phào nhẹ nhõm, nằm bẹp trên giường, đến cả ngón tay cũng không muốn động.

Ngón tay Cô Nghiên Thu vẫn còn ở bên trong, chặn mật dịch không thể thoát ra, Lâm Duyệt Vi khó chịu, lẩm bẩm: "Rút ra đi, em không thoải mái."

Cô Nghiên Thu không thèm để ý, giả vờ như không nghe thấy.

Lâm Duyệt Vi thấy cô giả chết, vậy thì đành tự thân vận động, chẳng qua cả người nàng vô lực, lại bị Cô Nghiên Thu đè lên. Nàng đành lắc người muốn đi chuyển thoát khỏi cô. Nào ngờ nàng bỗng cảm nhận ngón tay cô khẽ động.

"Đừng..."

Lâm Duyệt Vi hoảng hốt, miệng phóng đãng kêu bậy, khuôn mặt xinh đẹp vì du͙© vọиɠ mà trở nên kiều diễm ướŧ áŧ.

Cô Nghiên Thu ôm nàng tới trước cửa số sát đất, trong phòng ngủ không bật đèn cũng không kéo rèm cửa sổ, vừa cúi đầu là có thể thấy vài người vẫn còn dạo bộ trên bãi biển.

Lâm Duyệt Vi nằm sấp trên cửa sổ thủy tinh lạnh như băng, cánh hoa lại tiếp tục co rút, tuy nàng biết bên ngoài sẽ không nhìn thấy, nhưng thân thể vẫn không kìm được bắt đầu khẩn trương.

Cánh hoa bị cọ xát, cực lực hút ngón tay của Cô Nghiên Thu vào trong cơ thể, hai mắt Cô Nghiên Thu ngày càng tối đi, cô đè Lâm Duyệt Vi trên cửa sổ, động tác mỗi lúc một tàn bạo.

Khu nghỉ dưỡng đối diện bỗng sáng đèn, một người kéo rèm ra, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dường như đang thưởng thức cảnh biển đêm.

Có một gia đình vừa thuê khu nghỉ dưỡng đối diện, cậu nhóc con nhà ấy tựa trên bệ cửa sổ thờ ơ quét mắt qua ô cửa đối diện, sau đó nhìn về phía bầu trời đêm.

Lâm Duyệt Vi biết cậu ta sẽ không nhìn thấy, nhưng ánh mắt cậu ta cứ làm cả người nàng căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.

Chìm đắm trong tiếng rêи ɾỉ, Cô Nghiên Thu hăng hái động tác tiến vào rút ra, cô bị nàng làm cho da đầu tê dại, cắn răng giúp nàng trở mình.

Cánh hoa vẫn hút chặt ngón tay cô xoay một vòng, đầu ngón tay chạm phải vị trí kì lạ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Duyệt Vi ngửa đầu kêu lên đầy dâʍ đãиɠ.

Cô Nghiên Thu dễ dàng giúp nàng trở mình, sau đó đè nàng lên kính, cúi đầu ngậm cánh môi hồng thắm trên môi khẽ cắn.

Lâm Duyệt Vi ngửa đầu hôn sâu với cô, kính thủy tinh sau lưng lạnh như băng, thế nhưng thân thể cô gái trước mặt lại nóng như lửa.

Nụ hôn cuối cùng vừa dứt, đôi môi tách nhau ra, kéo theo một đường chỉ bạc đầy ái muội, Cô Nghiên Thu khom người cắn lên từng tấc da thịt trên cổ nàng, tạo ra vô số ấn ký.

Lâm Duyệt Vi dần đu trên người cô, phía trong nhụy hoa dâng lên kɧoáı ©ảʍ xốp mềm, bỗng tốc độ của Cô Nghiên Thu tăng nhanh, tàn bạo thúc vào chỗ sâu rồi chợt rút ra, sau đó lại tàn bạo thúc vào.

Kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt, Lâm Duyệt Vi lại lên cao trào lần nữa, run rẩy trong lòng Cô Nghiên Thu, người tiết ra một dòng dịch còn nhiều hơn so với vừa rồi.

Cô Nghiên Thu ôm thân thể yêu kiều mềm nhũn trong lòng, thân thể sau khi lêи đỉиɦ hết sức lười biếng, cả người Lâm Duyệt Vi vô lực, chưa đợi cô dìu về giường đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.