Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 112: Rối Rắm (1)

Khấu Lẫm tâm tình buồn bực rời khỏi phủ Hạ Lan, bế Sở Dao lên xe ngựa nhưng không vội vã lên theo.

Hắn kéo Đoạn Tiểu Giang đang chuẩn bị hồi kinh đưa mật thư sang một bên lặng lẽ dò hỏi: “Ngươi có biết Vân Đoan cư sĩ là ai hay không?”

Đoạn Tiểu Giang cười: “Đại nhân, ngài muốn khảo hạch thuộc hạ hay sao? Thuộc hạ tuy xuất thân giang hồ, nhưng Vân Đoan cư sĩ là họa gia nổi danh thời Đường như vậy, đương nhiên thuộc hạ vẫn biết.”

Gương mặt Khấu Lẫm tức khắc đen như đáy nồi, Đoạn Tiểu Giang và hắn giống nhau đều không học hành nhiều, thế mà cũng biết!

Đoạn Tiểu Giang thấy sắc mặt Khấu Lẫm không đúng, đoán ra tâm tư đại nhân nhà mình lập tức bổ sung: “Nhưng thuộc hạ hoàn toàn không biết gì về tác phẩm của ông ta cả, thật sự đấy ạ!”

Hừm, biết là người triều nào đã đủ tội lỗi, sắc mặt Khấu Lẫm vẫn không thấy chuyển biến tốt hơn, chỉ dặn dò: “Trước khi hồi kinh truyền tin, ngươi kiếm mua cho bản quan một bảng chữ mẫu.”

Đoạn Tiểu Giang thắc mắc: “Mua bảng chữ mẫu làm gì ạ?”

Khấu Lẫm gắt: “Đương nhiên là để luyện chữ, chẳng lẽ mua về ăn?”

Hiện giờ đã vào canh ba, thành Lạc Dương không thể phồn hoa náo nhiệt bằng kinh thành, thêm vào đó vụ án mưu phản của Lạc Vương khiến lòng người hoảng sợ, đi chỗ nào mua bảng chữ mẫu? Tiểu Giang đề nghị: “Thư pháp của phu nhân rất đẹp, ngài nhờ phu nhân viết một bài thơ, sau đó ngài tập viết theo không phải xong rồi?”

Khấu Lẫm trừng mắt: “Bản quan nghèo đến nỗi ngay cả một bảng chữ mẫu cũng mua không được hay sao?”

Đoạn Tiểu Giang vội vàng nói: “Được được, thuộc hạ đi mua ngay.”

“Quay lại.” Thấy Đoạn Tiểu Giang muốn đi, Khấu Lẫm gọi lại, “Khoan hãy rời đi đã, trước tiên thông tri cho Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở ở Khai Phong, tức tốc điều động nhân thủ đến Lạc Dương.”

“Vâng ạ.” Đoạn Tiểu Giang lại hỏi, “Đại nhân, sau khi hồi kinh có cần thuộc hạ nhắn tin về nhà hay không?”

Khấu Lẫm bất chợt chưa hiểu ra ý Đoạn Tiểu Giang muốn hỏi gì, "nhắn tin về nhà"?

À... là phủ Thượng thư!

Khấu Lẫm chần chừ, tầm mắt hơi rủ xuống: “Ngươi đem mật thư giao cho Thánh Thượng trước, chờ Thánh Thượng ban chỉ thị xong, lại đem hết thảy những gì phát sinh ở Lạc Dương thuật lại cho lão Hồ... Sở Thượng Thư nghe.”

Đoạn Tiểu Giang gật đầu: “Thuộc hạ đã biết.”

Trước khi Khấu Lẫm lên xe ngựa, do dự mãi mới cực kỳ mất tự nhiên bổ sung thêm một câu: “Hãy nói với ông ấy, chúng ta ở bên ngoài còn có chút việc yêu cầu xử lý, không kịp trở về vào đêm Trừ tịch; trước tết Thượng Nguyên chúng ta sẽ tận lực chạy về.”

Nhờ vào ánh đèn l*иg treo ngoài phủ Hạ Lan, Đoạn Tiểu Giang liếc mắt quan sát vẻ mặt Khấu Lẫm rồi cười nói: “Thuộc hạ nhớ kỹ.”

*By Bà Còm in s1apihd.com*

Trên đường ngồi xe ngựa về Bách Hộ Sở Khấu Lẫm không nói câu nào. Sở Dao ngồi song song thấy phu quân không giống như đang bận suy nghĩ bèn hỏi: “Chàng làm sao vậy?”

Khấu Lẫm ngồi khoanh tay lại ngượng ngùng đáp: “Không có việc gì.”

Sở Dao thấy Khấu Lẫm có gì đó không đúng: “Có phải chàng mệt mỏi hay không?”

Giữa trưa nghe Khấu Lẫm nói mệt, nhưng chỉ ngủ không đến một khắc thì lại bị ác mộng làm bừng tỉnh, sau đó liền bận rộn đến tận bây giờ. Đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả nàng cũng bắt đầu mơ màng, sợ là một khi nhắm mắt thì sẽ có thể ngủ ngay.

“Không phải mệt, ta quen rồi. Ứng phó với cục diện kiểu này không tính là gì. Trước đó chủ yếu vì lo lắng cho an nguy của nàng nên mới do dự vậy thôi.” Khấu Lẫm thấy Sở Dao dựa đầu vào vách xe ngáp liên tục, duỗi tay vòng lấy eo nàng nhấc tới để nàng ngồi trên đùi mình, “Từ đây đến Bách Hộ Sở cũng còn một khoảng, nàng cứ ngủ trước đi.”

Sở Dao không dám ngủ, sợ mình ngủ ngon quá khi đến Bách Hộ Sở không tỉnh dậy nổi, Khấu Lẫm khẳng định sẽ không đánh thức nàng mà trực tiếp bế vào, nhiều Cẩm Y Vệ nhìn như vậy...

Khấu Lẫm đoán được nàng băn khoăn: “Ta ôm phu nhân của mình, sợ bọn họ nói cái gì?”

Sở Dao ngẫm lại cũng đúng, uy tín của Khấu Lẫm trước nay cũng không dựa vào việc phải giữ mặt mũi. Nàng bèn thả lỏng, ở trong lòng ngực phu quân tìm tư thế thoải mái, chậm rãi nhắm mắt lại.

Những hồi ức về chuyện xảy ra hôm nay cứ chạy qua đầu như đèn kéo quân, nghĩ đến những gì vừa chứng kiến khiến tim nàng đập thình thịch -- lúc trước là vì khẩn trương nhưng hiện tại là cảm động. Khi Khấu Lẫm làm chính sự thì thật là một bước tính ba bước, một giọt nước cũng không lọt. Giống như Sở Dao đã nhận thức, năng lực ứng phó với nguy cơ của Khấu Lẫm là nhất đẳng, đi theo bên người phu quân luôn khiến nàng an tâm vô cùng.

Sở Dao rất thích cảm giác an tâm này, nàng cũng không biết mình tu mấy đời mới có thể gặp được một nam nhân tốt như vậy ở kiếp này, còn may mắn gả cho chàng nữa chứ.

Sở Dao đắm chìm trong loại cảm giác hạnh phúc khó có thể miêu tả được, dần dần ngủ ngon lành. Khấu Lẫm nhẹ nhàng gõ gõ cửa xe ngựa, ý bảo thả chậm tốc độ xe một ít.

Chờ tới Bách Hộ Sở, Khấu Lẫm bế nàng trở về phòng. Sở Dao không mang mũ rèm, một đám Cẩm Y Vệ ở Lạc Dương đầu cũng không dám nâng.

*By Bà Còm in s1apihd.com*

Khấu Lẫm đặt Sở Dao lên giường, cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi phân phó Cẩm Y Vệ đi nấu nước.

Mỗi lần từ trong hiểm cảnh đi ra hắn đều phải tắm gội ngay lập tức. Một là bởi vì quá khẩn trương toát ra một thân mồ hôi lạnh. Hai là hắn cần thả lỏng cho mọi suy nghĩ thoát ra khỏi đầu.

Nhưng hắn vừa ngâm người vào làn nước ấm áp, đôi mắt nhắm lại không đến một lát chợt mở bừng, cơ bắp căng chặt, đề phòng nhìn về phía cửa.

Hắn đã phân phó thủ hạ đừng tới quấy rầy, còn tất cả ám vệ thì canh chừng Lạc Vương.

- - -- “Là ta.”

Nghe được giọng của Lục Thiên Cơ, Khấu Lẫm thả lỏng.

Lục Thiên Cơ mặc quan phục Cẩm Y Vệ từ sau bình phong vòng qua, nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi điên rồi à, lấy Long bào giá họa Lạc Vương mưu phản?”

Khấu Lẫm một lần nữa nhắm mắt lại, ngã người tựa đầu vào thành bồn tắm: “Không lấy tội mưu phản ra luận xử thì rất khó buộc Bùi Chí Khôn quay mũi dùi, càng đừng nghĩ sẽ vặn ngã được Lạc Vương.”

Lục Thiên Cơ: “Vì cái gì?”

Khấu Lẫm: “Vốn dĩ đã muốn chạy nhưng bị Dao Dao ngăn lại, nhất định buộc ta nghĩ cách lôi bọn họ ra trừng trị theo pháp luật.”

Lục Thiên Cơ: “Nàng sẽ không làm vậy.”

Đôi mắt Khấu Lẫm lại mở bừng, trong ánh mắt lộ ra sát khí: “Đừng cho rằng biết nàng thích một họa gia triều Đường, đưa nàng một cây bút lông liền tự nhận là thực hiểu biết nàng.”

Lục Thiên Cơ khinh bỉ: “Ta không cho rằng ta thực hiểu biết nàng, nhưng ta khẳng định hiểu biết nàng hơn so với ngươi.”

Khấu Lẫm thật ra có chút chột dạ: “Cả ngày ta bận rộn bao nhiêu ngài cũng đã biết, khó tránh khỏi có điều sai sót.” Nói xong lại tự mắng mình tại sao phải giải thích với hắn.

Lục Thiên Cơ nói: “Ngươi không phải sai sót mà là ích kỷ...” Mắt thấy có vẻ sắp chọc giận Khấu Lẫm, hắn nhanh chóng lôi một tờ giấy từ trong tay áo ra đưa cho Khấu Lẫm, “Được rồi, nói chính sự trước đã, Thiếu Ảnh chủ gởi tin tức cho ta.”

Khấu Lẫm căng thẳng cầm tờ giấy mở ra thì chỉ thấy một đống ký hiệu, đâu thể nào xem hiểu: “Trong này viết gì?”

“Kêu ta toàn lực hiệp trợ Cẩm Y Vệ.” Lục Thiên Cơ giải thích một lần, “Được gởi tới ngay lúc ngươi triệu tập Cẩm Y Vệ Lạc Dương.”

“Phải không, biết được nhanh như vậy?” Khấu Lẫm cười lạnh, “Ta còn đang nghĩ làm sao để thuyết phục chính mình Liễu Ngôn Bạch không phải Thiếu Ảnh chủ?”

Lục Thiên Cơ sửng sốt: “Ngươi nói Liễu Ngôn Bạch là Thiếu Ảnh chủ?”

Đưa trả tờ giấy cho hắn, Khấu Lẫm lắc đầu: “Không xác định. Hắn khiến ta nhìn không thấu -- một Thiếu Ảnh chủ giao thủ với ta ở kinh thành vô cùng tàn nhẫn độc ác, lạm sát kẻ vô tội, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn; hiện tại chứng kiến tác phong hành sự của Liễu Ngôn Bạch thì hắn tuyệt đối không phải người như vậy.”

Ánh mắt Lục Thiên Cơ thâm trầm: “Vậy ngươi có tính toán gì không?”

Khấu Lẫm trả lời: “Cần phải quan sát thêm! Cho dù có phải là hắn hay không, ta và ngài cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

Lục Thiên Cơ hỏi: “Ngươi muốn tìm hiểu tận gốc?”

Khấu Lẫm gật đầu, mày nhíu chặt thành khe rãnh thật sâu: “Nếu thật là hắn, vấn đề sợ là vô cùng nghiêm trọng. Thiên Ảnh này là tà giáo, có thể đang mưu đồ chiếm lấy giang sơn Đại Lương. Động cơ đánh cắp bức họa Núi Sông Vạn Dặm coi bộ có liên quan đến quốc yến sang năm...”

Lục Thiên Cơ không biết từ đâu Khấu Lẫm đưa ra phán đoán như vậy nhưng tin tưởng vào phán đoán của hắn, trầm ngâm không nói.

Khấu Lẫm căn dặn: “Đây chỉ là suy đoán của ta, đừng vội bẩm báo cho Thánh Thượng để tránh rút dây động rừng. Ta nói cho ngài chỉ để ngài chú ý thêm một chút về hướng đi của ngài mà thôi.”

Lục Thiên Cơ hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng rồi, ta cũng bán cho ngươi một tin tức. Năm đó sau khi xảy ra trận động đất ở trấn Thiên Thủy, tính luôn cả mấy trấn vùng phụ cận thì xuất hiện rất nhiều cô nhi, được mười mấy thiện đường và chùa chiền trong vùng Hà Nam nhận nuôi. Hộ vệ gϊếŧ chết Đào công tử và thị nữ đẩy nữ nhi của Phạm Dương xuống nước, tuy không phải cùng một thị trấn nhưng từng được một chùa ở Tùng huyện nhận nuôi gần ba năm. Theo ta tra xét, sau trận động đất, một người lương thiện nặc danh quyên một số tiền kếch xù cho chùa kia, ngươi đoán là ai?”

Khấu Lẫm cho Lục Thiên Cơ ánh mắt “Có rắm mau phóng”.

Lục Thiên Cơ lườm hắn một cái sắc như dao: “Là Trịnh Lâm, thê đệ của Hạ Lan lão gia.”

Khấu Lẫm cau mày: “Quả nhiên có quan hệ đến Hạ Lan gia.”

Vụ mỏ vàng này năm đó Vương Thị Lang đến tra nhất định đã thu tiền rồi làm qua loa cho xong. Hai ba năm sau, nhà họ Vương bị Cẩm Y Vệ xét nhà, tòa nhà kia trước sau đã có hai hộ đều bị khám xét, ai cũng nói phong thuỷ không tốt, vì sao Hạ Lan thế gia ở tuốt tận Lạc Dương vẫn muốn mua nhỉ? Hai ngày này hắn ở trong phủ Hạ Lan thấy gia đình họ cực kỳ chú ý về cách bày trí, còn cố ý hỏi Liễu Ngôn Bạch về cách bố cục phong thuỷ để chiêu tài hưởng lộc. Thế mà Hạ Lan lão gia lại bỏ tiền mua một tòa nhà xui xẻo nhưng lại không ở, thật sự chỉ muốn chờ tăng giá trị?

“Ta đi trước.” Chuyện này không thuộc phương diện quản lý của Lục Thiên Cơ, cứ để kệ Khấu Lẫm động não là được. Nhưng trước khi đi hắn lại do dự nói, “Khấu đại nhân...”

Khấu Lẫm: “Hả?”

Lục Thiên Cơ thở dài: “Sau này ngươi muốn ta hỗ trợ gì thì cứ việc nói.”

Khấu Lẫm hoàn hồn, cong môi cười: “Thế nào, khế đất cũng tặng cho ngài, cảm động rồi?”

Lục Thiên Cơ bĩu môi: “Chỉ cầu ngươi sau này đối tốt với Dao Dao một chút, đừng vô tâm với nàng như vậy.”

Trong chớp mắt Khấu Lẫm liền thay đổi sắc mặt: “Liên quan gì đến ngươi? Cút!”

Lục Thiên Cơ đi một hồi lâu mà hắn vẫn còn bị tức giận không giảm.