Khấu Lẫm tiến lên phía trước đỡ lấy Sở Dao vượt qua ngạch cửa, phát hiện lòng bàn tay nàng ướt dầm dề, trên trán cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Hắn biết do nàng quỳ nên chân đau, thầm nghĩ không biết vì sao sư huynh của Tiểu Giang đi hỏi thăm thần y trong chốn giang hồ lâu như vậy mà một chút tin tức cũng không có. Đúng là có gấp cũng đành phải bó tay.
Khấu Lẫm đứng ở hành lang, vừa căng dù ra che cho Sở Dao vừa hỏi ý kiến: “Nàng muốn trở về hay vẫn còn muốn đi dạo trong chùa?”
Sở Dao muốn nói lại thôi, chỉ trả lời: “Tuyết lớn quá, không tiện để đi dạo, chúng ta trở về thôi.”
Khấu Lẫm phát hiện ngay nàng đã thoáng ngập ngừng: “Vì sao lại ấp úng? Có gì không nói được sao?”
Sở Dao do dự: “Thật ra thϊếp còn muốn đi đốt ngọn đèn cầu an cho vong hồn.”
Đèn cầu an cũng là đèn siêu độ vong linh.
Khấu Lẫm hơi trầm tư: “Sao thế, muốn đốt đèn cầu an cho nạn nhân của vụ hung án liên hoàn này à?”
Sở Dao đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Chỉ đốt ngọn đèn cho vị thư sinh qua đường Miêu Tuấn mà thôi. Trong số những người chết, hắn là người chính trực nhất cũng vô tội nhất, chết tha hương càng đáng thương hơn.”
Khấu Lẫm hồ nghi nói: “Vậy thì cứ đốt đèn đi, có gì mà phải che che dấu dấu?”
“Thϊếp sợ chàng cảm thấy thϊếp hảo tâm vô ích.” Gương mặt Sở Dao lộ vẻ xấu hổ, “Thϊếp biết trên đời này người bị uổng mạng đông vô cùng, xưa nay nghe nói đến những chuyện oan uổng bực này thϊếp sẽ rất thổn thức, nhưng sẽ không làm chuyện hảo tâm vô ích như vậy... Hôm nay không hiểu vì sao trong đầu luôn nghĩ tới vụ án này, trong lòng cực kỳ nặng nề...”
“Bình thường thôi mà, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với loại hung án như vậy, toàn tâm toàn trí bỏ vào việc nghiên cứu hồ sơ, dĩ nhiên cảm xúc sẽ thâm hậu hơn so với nàng nghe được tin đồn truyền miệng. Đợi đến sau này xử lý quá nhiều vụ án, lúc đó cảm xúc sẽ chai cứng...” Khấu Lẫm nói xong lại cảm thấy dùng từ “Chai cứng” hình như không đúng, nhưng lại không thể nghĩ được từ gì khác càng thích hợp hơn, “Đi nơi nào để đốt đèn cầu an?”
Sở Dao lại không động đậy, liếc mắt trộm nhìn hắn: “Đốt đèn là phải tiêu tiền.”
Tiền để mạ vàng tượng Phật mà cũng đã bỏ ra rồi, còn sẽ để ý một xíu tiền còm này sao, Khấu Lẫm mặt mày không thành vấn đề: “Đi thôi.”
Một khắc sau, trong đại điện ở nơi thờ phụng đèn cho vong hồn.
Khấu Lẫm nhìn đèn hoa sen còn không to hơn quả trứng gà được tăng nhân nâng trong lòng bàn tay, thực sự muốn lật bàn: “Các ngươi mở hắc điếm à! Một ngọn đèn nhỏ xíu như vậy mà hai lượng bạc? Sao không đi cướp tiền luôn cho rồi??”
Tăng nhân không vui: “Đây không phải chỉ là ngọn đèn mà là tín ngưỡng. Tín ngưỡng có giá trị tùy theo lòng thành tâm của mỗi người. Trong mắt thí chủ, chẳng lẽ tín ngưỡng của tôn phu nhân ngay cả hai lượng bạc cũng không đáng giá hay sao?”
Đúng là đồ hòa thượng thối! Khấu Lẫm bị ngáng họng không lời nào để nói, càng thêm khẳng định khai chùa tuyệt đối sẽ mang lại lợi nhuận kếch xù, dễ kiếm tiền hơn bất cứ một cuộc kinh doanh nào khác.
Sở Dao ngoảnh mặt làm ngơ, viết một cái tên trên giấy Tuyên Thành đưa qua, tăng nhân tiếp nhận nhìn: “Ủa, thật là trùng hợp!”
Sở Dao khó hiểu: “Đại sư, có chuyện gì vậy?”
Tăng nhân giải thích: “Vừa rồi mới có một vị thí chủ đốt một ngọn đèn an hồn, cũng muốn siêu độ cho vị thư sinh này.”
Ánh mắt Khấu Lẫm tức khắc trầm xuống, cảnh giác hỏi: “Là người trông thế nào?”
“Cũng cùng một số tuổi với thí chủ, lúc này vẫn còn đang ở phía sau điện, hai vị qua đó đốt đèn có thể gặp được.” Tên đã được khắc xong, tăng nhân trao ngọn đèn hoa sen cho Sở Dao.
Khấu Lẫm đỡ Sở Dao đi đến sau điện, chỉ thấy ba mặt vách tường đều khắc Phật điêu, ở giữa bày hai mươi mấy giá đèn, mỗi giá đèn đặt vô số ngọn đèn hoa sen san sát nhau.
Cách mũ rèm, Sở Dao nhìn thấy xa xa một người đang đứng nơi giá đèn phía trong cùng, khoác áo choàng lông đen, tay trái nâng một ngọn đèn an hồn.
Sở Dao hơi ngẩn ra, là Liễu Ngôn Bạch.
Khấu Lẫm liếc nhìn ngọn đèn an hồn Sở Dao nâng trong lòng bàn tay, lại liếc một cái về phía ngọn đèn trong tay Liễu Ngôn Bạch, bộ dáng muốn làm ra vẻ như không có gì nhưng sắc mặt kiềm chế không được càng ngày càng âm trầm.
Liễu Ngôn Bạch đang nhìn chăm chú vào giá đèn, chợt cảm giác sau lưng như có ánh mắt đặt lên người mình, ngẩng đầu quay người nhìn thấy phu thê Khấu Lẫm, cũng hơi ngẩn người. Chờ đến khi phát hiện ngọn đèn trong tay Sở Dao, đôi mắt hắn như có tinh quang lặng yên lập loè, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút rất khó phát hiện, gật đầu ý chào hai người.
Sở Dao cũng gật đầu chào, đang muốn đi vào bên trong thì Khấu Lẫm chỉ vào mấy giá đèn trước mặt: “Nhiều chỗ trống như vậy nàng chọn một chỗ đặt lên là được rồi, đi sâu vào làm gì?”
Sở Dao “Ừ” một tiếng.
Khấu Lẫm để nàng đi tìm vị trí, còn mình thì đi vòng qua từng hàng giá đèn đến bên người Liễu Ngôn Bạch, dùng thanh âm Sở Dao nghe không được nói: “Có câu "Tử bất ngữ: quái, lực, loạn, thần", thật không thể ngờ Liễu Tiến sĩ là một Nho sinh mà lại tin vào chuyện này? Bản quan vẫn luôn cho rằng những trò này chỉ có thể lừa được phụ nữ và hài tử.”
("Tử bất ngữ: quái, lực, loạn, thần": Đây là câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ có nghĩa là "Khổng Tử không bàn về: quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần")
Liễu Ngôn Bạch không chút nào để ý, chỉ cười cười: “Hạ quan là một người nghiên cứu sách vở chứ không phải Nho sinh. Học về Nho gia rất nhiều chỉ để ứng phó với khoa cử, thật ra hạ quan không hề hứng thú với Nho gia.”
“Liễu Tiến sĩ là người thành thật.” Khóe môi Khấu Lẫm nặn ra một nụ cười, thoáng nhìn ngọn đèn an hồn trong tay Liễu Ngôn Bạch, “Vong hồn được Liễu Tiến sĩ đốt cho ngọn đèn này cũng khiến bản quan thật là kinh ngạc.”
“Trong số những người chết, Miêu thư sinh trung hậu vô tội nhất, lại còn chết tha hương...” Liễu Ngôn Bạch giải thích, chợt thấy trên mặt Khấu Lẫm mây đen giăng đầy, vội vàng ngừng lại không đề cập tới nữa.
Khấu Lẫm xoa tay, cân nhắc một hồi mới nói: “Ngày mai bản quan sẽ khởi hành đi huyện Thanh Hà. Liễu Tiến sĩ thì sao, kế tiếp có dự định gì không?”
“Tiếp tục du lịch.”
“Nếu đã du lịch thì đi nơi nào chẳng được, vì sao không muốn theo bản quan đi đến huyện Thanh Hà? Sao nào, thật vất vả mới cùng bản quan bất phân thắng bại, sợ lần sau sẽ bại bởi bản quan?”
“Vụ án ở huyện Thanh Hà không thể so sánh, cực kỳ đơn giản, hạ quan cũng không có hứng thú.” Lần này Liễu Ngôn Bạch đã phạm vào kiêng kị của tổ chức, không thể có quá nhiều giao tiếp với Khấu Lẫm, bị hắn hoài nghi cũng không sao, nhưng nếu bị hắn hiểu biết phong cách hành sự, sau này hành động sẽ bị bất lợi.
Liễu Ngôn Bạch sợ mình theo bản năng sẽ đưa mắt nhìn về phía Sở Dao bèn xoay người, đưa lưng về phía Sở Dao đứng xa xa, tùy tiện tìm một vị trí trống đặt xuống ngọn đèn an hồn.
Khấu Lẫm hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng Liễu Ngôn Bạch.
Trực giác nói cho hắn biết không thể để Liễu Ngôn Bạch thoát khỏi tầm tay của mình, không phải vì hắn dùng ác ý để phỏng đoán, nhưng trên người vị tiên sinh dạy học này hiện ra những đặc điểm không tầm thường thật sự càng ngày càng nhiều. Hắn phải nghĩ biện pháp sai Tiểu Giang chế tạo ra cơ hội để có thể đồng hành với Liễu Ngôn Bạch, từ đó mới nhìn ra những gì vị Liễu Tiến sĩ này muốn che dấu.
Khấu Lẫm suy nghĩ xong cũng xoay người, đứng song song với Liễu Ngôn Bạch: “Liễu Tiến sĩ, với đầu óc và năng lực của ngươi, lưu lại Quốc Tử Giám đảm nhiệm một chức vị ngũ phẩm Tiến sĩ tép riu thật sự là nhân tài không được trọng dụng.”
Liễu Ngôn Bạch nhàn nhạt nói: “Lúc trước khi chưa có năng lực, ngày ngày đều ao ước được ra khỏi Quốc Tử Giám "vì Quân phân ưu, vì dân góp lực"... Nhưng sau khi có đủ năng lực thì ngược lại hạ quan không muốn rời đi."
“Vì sao?”
“Bởi vì phóng mắt mà nhìn khắp nơi, chỉ có Quốc Tử Giám là chỗ tập trung phần lớn ngốc tử, là chỗ cuối cùng trong triều được an tịnh nhất...”
Khấu Lẫm thoáng ngẩn ra.
Liễu Ngôn Bạch lại nói: “Thật ra Khấu Chỉ Huy Sứ cũng là một nhân tài hiếm có, nếu làm quan võ thì có thể thành tướng quân trấn thủ một phương, nếu làm quan văn thì có thể đứng đầu Hình Bộ vì dân giải oan, tại sao lại nhất định phải theo Cẩm Y Vệ?”
Khấu Lẫm nặng nề đáp: “Không phải Liễu Tiến sĩ cũng có rất nhiều lựa chọn à, vì sao lại thành một tiên sinh dạy học? Ở trong triều làm quan, điểm mấu chốt chưa bao giờ là chúng ta có thể làm cái gì, mà là triều đình yêu cầu chúng ta làm cái gì.”
Liễu Ngôn Bạch chắp tay: “Khấu Chỉ Huy Sứ quả nhiên là người xem xét hiểu được thời thế.”
Nghe trong giọng nói của hắn lộ vẻ châm chọc không thèm che lấp, đôi mắt Khấu Lẫm híp lại: “Xem ra Liễu Tiến sĩ có rất nhiều bất mãn với triều cục... Coi bộ cũng không thể nào thích bản quan.”
Liễu Ngôn Bạch gật đầu: “Bình sinh hạ quan chán ghét nhất là tham quan và gian thần, không khéo Khấu Chỉ Huy Sứ chiếm cả hai. Hạ quan không thích ngài chẳng phải cũng bình thường thôi sao?”
Khấu Lẫm cười lạnh: “Giáp mặt chửi bới bản quan, ngươi thật to gan.”
Liễu Ngôn Bạch hơi hơi khom người: “Hạ quan không dám, nhưng ở trong chùa nói dối sẽ bị rút đầu lưỡi xuống địa ngục.”
Khấu Lẫm lại cười khẩy một tiếng: “Khó trách ngươi lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn là một tiên sinh dạy học ngũ phẩm.”
Sở Dao đốt xong ngọn đèn an hồn, ngước lên nhìn qua phía bên kia, thấy hai người đều đưa lưng về phía mình cũng không biết đang nói chuyện gì.
Nàng đỡ chân đi đến giá đèn bên cạnh, giá đèn này khác với những giá đèn khác trong điện, bày trên đó chính là trường minh đăng.
(Trường minh đăng: đèn thắp sáng liên tục)
Đèn này chỉ dân bản xứ mới có thể cung phụng, cha nàng cũng thắp một ngọn trường minh đăng cho mẫu thân nàng, đặt trong An Quốc tự ở kinh thành.
Khi Sở Dao đi ngang qua liếc mắt một cái, ở dãy đèn phía dưới cùng không ngờ thấy được tên của Miêu thư sinh.
“Ngọn đèn này là do tăng nhân trước khi tự sát thắp cho thư sinh.” Liễu Ngôn Bạch và Khấu Lẫm đi tới, Liễu Ngôn Bạch giải thích, “Đây cũng là lý do tại sao ta có thể suy đoán tăng nhân này vì áy náy mà tự sát.”
Sở Dao nhìn Khấu Lẫm, nàng biết đây là lần đầu tiên chàng tới chùa, do đó phần tìm ra cái chết của tăng nhân hoàn toàn dựa vào suy luận. Chỉ từ điểm này thôi thì Khấu Lẫm đã thắng Liễu Ngôn Bạch, nhưng dĩ nhiên Sở Dao không nói ra.
Liễu Ngôn Bạch bỗng dưng chỉ vào một ngọn đèn bằng đồng ở dãy trên cùng trông có chút cổ xưa: “Nghe nói ngọn trường minh đăng này cũng do tăng nhân kia thắp lên, trước đó đã nhiều năm rồi...”
Sở Dao nhìn lên, trên ngọn đèn đồng không có tên, chỉ khắc một chữ “Khấu” mơ hồ. Sở Dao theo bản năng nhìn về phía Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm vẫn còn canh cánh trong lòng về vụ đèn an hồn, sắc mặt không vui: “Trong các tỉnh ở Đại Lương có mấy chục vạn hộ họ Khấu, ta tra xét chín năm còn chưa tra xong.”
Ba người từ sau điện đi ra phía trước, có một tăng nhân chào đón: “Thí chủ, trong chùa chúng ta còn cung phụng đèn công danh, có thể phù hộ các thí chủ nhận được tiền đồ như...”
Đây hiển nhiên là quảng cáo cho Liễu Ngôn Bạch và Khấu Lẫm để đẩy mạnh tiêu thụ, vì vậy Sở Dao không hé miệng. Thế nhưng lại nghe hai người trăm miệng một lời cắt ngang: “Không cần, cầu Phật không bằng cầu mình...”
Sở Dao hơi chút sửng sốt. Nàng thấy hai nam nhân coi bộ cũng có chút xấu hổ nên đều làm ra vẻ như không có việc gì, vòng qua tăng nhân tiếp tục đi về phía trước.
Thật trùng hợp chính là một người mặc áo choàng lông cừu trắng còn một người mặc áo choàng lông đen, bóng lưng đi song song với nhau nhìn giống như Hắc Bạch Vô Thường.
(Hắc Bạch Vô Thường: là quỷ thần có nhiệm vụ hộ tống linh hồn người chết về âm phủ, thường đi theo cặp trắng và đen, tượng trưng cho ngày và đêm, cũng tượng trưng cho âm và dương.)
Màn đêm buông xuống, trong sân ngoài nhà tù của nha môn huyện Hồng Diệp, Hàn Bộ đầu mặc bộ áo tù đơn bạc bị Đoạn Tiểu Giang xách ra, quỳ gối trên nền tuyết giương mắt nhìn một người đang đưa lưng về phía mình. Vị này búi tóc chụp kim quan, áo lông chồn trắng tinh phết đất, cao quý tựa mây trên đỉnh núi.
Những bông tuyết to như lông ngỗng theo gió bay vào trong vạt áo, Hàn Bộ đầu co rúm lại dập đầu: “Tội dân bái kiến Chỉ Huy Sứ đại nhân.”
Khấu Lẫm cầm ô từ từ xoay người, trên cao liếc xuống nhìn hắn, nói trực tiếp không rào trước đón sau: “Hàn Bộ đầu, bản quan coi trọng ngươi, có hứng thú gia nhập Cẩm Y Vệ làm việc hay không?”
Hàn Bộ đầu ngẩn ra một lát, đột nhiên giương mắt, trên gương mặt tái nhợt lộ ra biểu tình không thể tin tưởng.
Đoạn Tiểu Giang nhắc nhở: “Phát ngốc gì thế, đại nhân đang hỏi ngươi kìa.”
Hàn Bộ đầu lấy lại tinh thần, vẫn quá mức ngạc nhiên: “Tội dân gϊếŧ người, còn bao che... Tóm lại theo luật là phải bị tử hình...”
“Cho nên ngươi chỉ có thể gia nhập ám vệ, không thể để người khác phát hiện.” Đoạn Tiểu Giang hạ giọng, “Tuy nhiên, điều cần thiết là ngươi phải gϊếŧ mấy tên thủ hạ kia, coi như để tỏ lòng trung thành với đại nhân.”
Hàn Bộ đầu thay đổi sắc mặt, lại rũ đầu xuống: “Đa tạ ý tốt của đại nhân.”
Đoạn Tiểu Giang lắc đầu: “Ngươi hãy suy xét rõ ràng, dù sao bọn họ cũng là tử tội... Chỉ cần ngươi nguyện ý, không những ngươi sẽ không chết mà còn có thể một bước lên mây.”
Hàn Bộ đầu không nói một lời, dùng trầm mặc để biểu đạt thái độ của mình.
Khấu Lẫm không chút để ý mở miệng: “Những huynh đệ đó đã đẩy ngươi ra gánh tội thay, ngươi còn che chở bọn họ?”
“Không, đó là tội dân tự nguyện, không phải bị bọn họ ép bức. Dù sao tội dân cũng đã thật sự gϊếŧ Thúy Nương, trên tay đã dính mạng người, không oan uổng chút nào. Còn mấy người bọn họ tuyệt đối không phải loại đại gian đại ác, bị buộc đi một bước sai thì các bước tiếp theo đều sai...” Trong mắt Hàn Bộ đầu lộ ra vẻ hổ thẹn, “Làm ác chính là làm ác, tội dân biết mình làm không đúng, không nên bao che bọn họ, tội dân đã cố thử qua nhưng làm không được...”
“Quả nhiên là kẻ ngu xuẩn, so với Lục Thiên Cơ thật sự kém quá xa.” Khấu Lẫm ghét bỏ chê bai, “Sau này phải linh hoạt hơn một chút, đi theo Tiểu Giang học cho đàng hoàng vào.”
Hàn Bộ đầu giương mắt: “Đại nhân, tội dân là phạm nhân.”
“Cho nên sau này ngươi phải sửa tên họ, bản quan sẽ cho ngươi một thân phận mới.”
Khấu Lẫm đưa mắt ra hiệu cho Đoạn Tiểu Giang, Đoạn Tiểu Giang từ trong tay áo lấy ra một trăm lượng ngân phiếu đưa cho Hàn Bộ đầu, “Cầm lấy số tiền này, cho ngươi thời hạn một đêm, đi xử lý cho xong những gì ngươi ‘không bỏ xuống được’ trong huyện. Ngày mai sau khi đi theo bản quan rời khỏi huyện Hồng Diệp, thế gian sẽ không còn Hàn Thiết nữa, chỉ có Hàn Vô Kỵ.”
Hàn Bộ đầu run run tiếp nhận: “Đại nhân, đây...”
“Một chút tiền lẻ mà thôi.” Đoạn Tiểu Giang cười hắc hắc nói, “Tuy nhiên ngươi phải nhớ rõ ràng một điều, sau này người cho ngươi cơm ăn áo mặc không phải là triều đình, mà chính là đại nhân của chúng ta.”
Hàn Bộ đầu vẫn không thể hiểu được: “Đại nhân, theo như ngài nhận xét, tội dân cũng không có bản lĩnh gì..."
“Tự biết không có bản lĩnh thì hãy nỗ lực học hỏi.” Khấu Lẫm không kiên nhẫn nói, “Bản lĩnh của một người cũng không phải sinh ra là có. Lúc bản quan mắng ngươi ngu xuẩn lại khiến bản quan nhớ lại tình cảnh năm đó bản quan ở trong quân bị treo lên đánh rồi quan trên mắng ta ngu xuẩn.”
Hàn Bộ đầu ngơ ngẩn không nói gì.
Thần thái Khấu Lẫm khôi phục bình thường, cầm ô dạo bước rời đi: “Bản quan cũng đã từng thực ngu xuẩn. Đương nhiên, không ngu xuẩn như ngươi. Mặc dù vậy, ngươi lại may mắn hơn nhiều so với bản quan, trong mạng số của ngươi gặp được quý nhân tương trợ...”
Hàn Bộ đầu rốt cuộc đã hiểu ra, quỳ dập đầu khấu tạ: “Đa tạ đại nhân!”
Bước chân Khấu Lẫm chựng lại, hơi nghiêng đầu, đưa tay quét xuống bông tuyết trên vai: “Bản quan không phải là quý nhân của ngươi, chính là ác nhân suýt nữa lấy mạng ngươi rồi. Hãy nhớ kỹ quý nhân của mình là ai, chặt chẽ ghi tạc trong lòng cho bản quan.”
Hàn Bộ đầu nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, mới hiểu được quý nhân của mình chính là Sở Dao.
Hắn chặt chẽ nhớ kỹ.
Thấy Hàn Thiết còn quỳ, Đoạn Tiểu Giang vươn tay kéo hắn lên: “Sau này chúng ta là đồng liêu, ta tên Đoạn Tiểu Giang, ngươi kêu ta Tiểu Giang là được. Tóm lại đây cũng không phải tên thật của ta, năm đó đại nhân vớt ta lên từ dòng sông nên mới đặt cho ta tên này.”
Hàn Thiết thoáng do dự, nắm tay Đoạn Tiểu Giang mượn lực đứng lên, thử thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ Đoạn đại nhân cũng giống thuộc hạ...”
“Ta không phải là phạm nhân, chẳng qua xuất thân giang hồ... Ai nha, chuyện cũ năm xưa, không đề cập tới tốt hơn.” Đoạn Tiểu Giang cười tủm tỉm vỗ vỗ vai hắn, “Đi làm việc thôi.”
Nói xong, Đoạn Tiểu Giang bèn đuổi theo Khấu Lẫm.