Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 35-2: Khúc mắc (2)

Edited by Bà Còm; Converted by wikidich

Thấy Sở Dao bị răn dạy tới mức hơi phát run, đôi mắt mờ mịt bắt đầu phủ một màn hơi nước, Sở Tiêu nắm chặt tay, cơn giận bốc lên đầu, cố nhịn rồi lại nhịn, nhưng thật sự nhịn không được: “Ngài nói đủ rồi chứ, ngài vào triều làm quan là do hai huynh muội chúng con ép bức ngài hay sao? Rõ ràng chính vì ngài có dã tâm bừng bừng, cả ngày âm mưu tính kế tranh quyền đoạt thế, vậy mà vẫn đường hoàng nói là vì chúng con? Gánh nặng này chúng con cõng không nổi đâu!”

Ngụm trà trong miệng Sở Tu Ninh suýt nữa phun ra, giận dữ mắng: “Đồ nghịch tử nhà ngươi nói cái gì?!”

Sở Tiêu không còn kiêng kỵ gì nữa, bất chấp tất cả chỉ vào cha hắn: “Nói ngài là đại gian thần kết bè kết cánh hãm hại trung lương, ngài nghe không hiểu sao!”

Tổ tông ơi! Sở Dao kinh hãi ba hồn bảy vía bay mấy một nửa, vội vàng bịt miệng Sở Tiêu gắt lên: “Ca ca, điên rồi à?”

Sở Tiêu cường ngạnh tránh thoát, nắm lấy cổ tay Sở Dao, trừng mắt với Sở Thượng thư đang nghẹn họng ngồi sau án thư trân trối nhìn bọn họ: “Lúc nào ngài cũng nói Viên Thủ Phụ gian tham, Khấu đại nhân gian tham, vậy so với bọn họ ngài có khá hơn à? Không hề! Viên Thủ Phụ thì con không biết rõ lắm, nhưng ngài so với Khấu đại nhân thì kém xa, ít nhất Khấu đại nhân còn biết nếu Ngu gia quân tan rã thì bá tánh vùng duyên hải sẽ gặp tai ương. Còn ngài thì sao? Ngài chỉ nghĩ được binh quyền của vùng duyên hải sẽ rơi vào tay ai! Ngài có tâm tư hẹp hòi như vậy mà vẫn là ân sư vỡ lòng cho Thái Tử, lại còn môn sinh tràn khắp thiên hạ. Sau này nếu Thái Tử đăng cơ, ngài lên làm Thủ Phụ thì coi bộ Đại Lương cũng cách ngày diệt vong không xa!”

“Ngươi...” Sở Tu Ninh suýt nữa tức quá ngất xỉu, vớ được cái chặn giấy trên bàn liền ném thẳng về phía Sở Tiêu!

Sở Dao vội vàng xoay người ôm lấy Sở Tiêu muốn đỡ cho ca ca cú này. Nhưng cái chặn giấy kia cũng không ném trúng ai, Sở Dao quay đầu nhìn thấy Tạ Tòng Diễm đưa lưng về phía nàng, đứng ngăn giữa nàng và phụ thân, cái chặn giấy quả nhiên được tiểu cữu cữu tiếp được.

Tạ Tòng Diễm tùy tiện ném lại cái chặn giấy lên bàn, không nói gì chỉ xoay người đi ra ngoài cửa.

Sở Dao hô một tiếng: “Tiểu cữu cữu.”

Tạ Tòng Diễm đã mở cửa thư phòng, nghe nàng gọi dừng bước chân lại.

“Về chuyện Ngu Thanh...”

“Bắt Ngu Thanh là ý tứ của phụ thân ngươi, ta chỉ là nghe lệnh mà làm.” Tạ Tòng Diễm nói một cách đơn giản rồi đi thẳng, ngay cả cửa cũng không đóng lại.

Sở Dao không nhận ra được cảm xúc hiện giờ của Tạ Tòng Diễm mà nàng cũng không có thời gian để cảm nhận, bởi vì phụ thân đứng dậy vòng qua án thư, từ trong ngăn tủ sách rút ra một cây roi, gương mặt vì giận mà đã đỏ bừng như mặt Quan Công, nhìn dáng vẻ muốn lôi Sở Tiêu ra đánh chết mới thôi.

“Cha à.” Sở Dao rớt nước mắt, muốn quỳ xuống xin tha cho ca ca.

“Quỳ cái gì quỳ? Ai quỳ cũng không tới phiên muội quỳ!” Sở Tiêu gắt gao túm chặt Sở Dao lôi nàng ra cửa, hô gia phó đang đứng đằng xa lại, lạnh giọng quát: “Người tới, đưa tiểu thư trở về!” Rồi chỉ vào Sở Dao, “Muội trở về phòng nghỉ ngơi đi, hãy nghe lời! Nếu muội một hai phải lưu lại van xin gì đó thì cứ chờ xem ta sẽ làm cha tức chết cho coi!”

Sở Dao có thể cảm giác được sự phẫn nộ của Sở Tiêu, chưa từng gặp qua ca ca cường thế như vậy bao giờ, cường thế đến mức khiến nàng không biết phải làm sao, trong lòng hiểu rõ hôm nay mình không thể nào ngăn được ca ca.

“Rầm!”

Chờ gia phó đưa Sở Dao đi, Sở Tiêu đột nhiên đóng sầm cửa lại, mím chặt môi quay vào phòng cứng rắn quỳ xuống. Ngọn roi trên tay Sở Tu Ninh còn chưa quất xuống, Sở Tiêu ngẩng mặt cười lạnh: “Ngài không thể đánh con, lỡ đánh ra máu thì con có thể hôn mê, ngài chuẩn bị đánh A Dao sao?”

Sở Tu Ninh sửng sốt, tay cầm roi run rẩy: “Trách không được, hóa ra vì thế mà ngươi không hề biết sợ.”

“Đương nhiên ạ.” Sở Tiêu cười mỉa mai.

“Nhìn xem tính tình của ngươi kìa, Sở gia là dòng dõi thư hương thơ lễ gia truyền, làm thế nào lại cho ra một đứa hỗn láo không đầu óc như ngươi!” Đánh không được, Sở Tu Ninh ném roi, cơn giận qua đi chỉ còn cảm thấy con tim vô cùng đau đớn, “Cũng do ta sai, năm đó nhập Đông Cung dạy dỗ Thái Tử đã bỏ quên ngươi.” Chỉ vi nhi tử này của ông từ nhỏ tuy rằng bướng bỉnh nhưng rất thông minh hiếu học khiến ông vạn phần yên tâm nên cho rằng không cần để ý, “Cũng tại Ngu Thanh kia...”

“Là tự bản thân con không muốn học nữa, không thể trách ai được.” Sở Tiêu tuy quỳ nhưng sống lưng ưỡn ra thẳng tắp: “Sở gia đích xác là dòng dõi thư hương thơ lễ gia truyền, lúc nhỏ con cũng đã từng lập chí học hỏi theo sách thánh hiền, giống ngài làm một vị quan tốt quang tông diệu tổ. Nhưng khi con sáu tuổi thì ngài được thăng nhiệm từ Lại Bộ Thị Lang lên vị trí Lại Bộ Thượng Thư, được tuyển nhập vào Đông Cung dạy dỗ Thái Tử, dần dần tiến vào trung tâm quyền lợi, bắt đầu suốt ngày bận rộn vô cùng. Mẫu thân bệnh nặng qua đời, nằm triền miên trên giường bệnh suốt nửa năm, thời gian ngài bỏ ra làm bạn bên cạnh mẫu thân được bao nhiêu ngày ngài có tính ra chưa?”

Sở Tu Ninh hơi giật mình.

Sở Tiêu tiếp tục nói: “Tội nghiệp cho mẫu thân tri thư đạt lý, ngài mang về một đám mỹ thϊếp do các đồng liêu đưa tặng nhét vào trong phủ, mẫu thân rõ ràng thương tâm rơi lệ nhưng vẫn dạy dỗ muội muội như thế nào là tam tòng tứ đức. Từ khi chứng kiến tất cả chuyện đó, con liền nổi lên lòng nghi ngờ với những lời dạy của thánh hiền mà con học thuộc làu làu mỗi ngày, dần dần xen lẫn với việc dốc lòng cầu học, con còn muốn đi theo Ngu Thanh tòng quân.”

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của tiểu thiếu niên phản nghịch, không phải đặc biệt nghiêm túc.

“Mãi đến khi con và muội muội cùng bị té lầu,” khi Sở Tiêu nói tiếp, bàn tay siết chặt thành nắm đấm chậm rãi thả lỏng, chỉ vào thư phòng ở lầu hai, “Lúc ấy ở trên lầu kia chúng con chờ ngài về nhà, hai đứa chạy ào ra hành lang chồm người ra ngoài vẫy tay chào ngài, lan can gãy đổ chúng con cùng nhau rớt xuống... Suốt từng ấy năm, muội muội vẫn luôn nghĩ rằng gia phó cách con tương đối gần nên tiếp được con mà thôi, nhưng đến tột cùng sự thật là như thế nào?”

Lúc hỏi câu này, Sở Tiêu chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Tu Ninh.

Sở Tu Ninh trong lòng kinh hãi, nhìn thẳng nhi tử một lát rồi rời ánh mắt sang chỗ khác.

“Dựa theo thói quen của ngài lúc ấy, tất cả gia phó đều canh giữ ở ngoại viện, khi chúng con rơi xuống thì chỉ có ngài nhào đến để đón lấy. Con đã thấy rành mạch, lúc ấy ngài vô cùng kinh hoảng, duỗi hai tay muốn hứng lấy cả hai chúng con. Nhưng trong nháy mắt ngài thay đổi chủ ý, chỉ tiếp được con mà thôi.”

“Ta...”

“Ngài không cần phải giải thích, con hiểu mà. Cùng lắm ngài chỉ là một văn nhân "tay trói gà không chặt", lúc ấy con và muội muội cách nhau có chút xa, nếu ngài đưa hai tay hứng cả hai thì có khả năng không hứng nổi một đứa nào, cho nên ngài nhanh chóng quyết định bỏ qua muội muội, dùng hai tay toàn lực tiếp được con. Dù vậy tay trái của ngài cũng vì sức nặng của con đập vào mà trật khớp. Từ đó về sau, trong phủ chúng ta đã có thêm rất nhiều hộ vệ võ công cao cường, vài bước phải đứng một người.”

Sở Tiêu hít sâu một hơi, “Sau này ngài không tiếc bỏ ra số tiền lớn giúp muội muội trị chân, thương yêu nâng niu muội muội như tròng mắt, một lời nặng cũng không nói nàng, tất cả đều bởi vì ngài bị áy náy trong lòng!”

Lúc này cơn tức của Sở Tu Ninh đã hoàn toàn tiêu tán, chậm rãi quay trở lại phía sau án thư, cười khổ nói: “Ta cho rằng lúc ấy con bị dọa choáng váng, hóa ra tất cả đều cho vào trong mắt, còn nghẹn ở trong lòng nhiều năm như thế. Vậy... có phải con luôn thầm hy vọng ta đón được A Dao để con té ngã thành tàn phế? Cùng lắm thì ta sẽ tục huyền, sinh một nhi tử khác để kế thừa gia nghiệp?”

“Con hiểu rõ nỗi khó xử của ngài, con không trách ngài, cũng trách không được.” Sở Tiêu cứng cổ nói, “Con chỉ cảm thấy ngài thực đáng sợ, nữ nhi và nhi tử đồng thời bị té lầu thì ngài tiếp lấy nhi tử ngay; nếu con và Thái Tử đồng thời té lầu, ngài nhất định sẽ đón lấy Thái Tử. Ngài luôn chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủn là có thể vứt bỏ bản năng, bài trừ tạp niệm, làm ra quyết định ngài cho rằng chính xác nhất. Ngài đọc đủ loại sách thánh hiền, chìm nổi trong quan trường mấy chục năm, ngài là một người cơ trí quyết đoán, là một chính khách ghê gớm.”

Sở Tu Ninh nghe vậy liền hiểu ra, kinh ngạc hỏi lại: "Con cho rằng tất cả hành động của cha đều bởi vì đọc sách thánh hiền mà ra? Con không muốn trở thành chính khách như cha, không muốn lây nhiễm vào triều chính hắc ám con cho rằng dơ bẩn, vì thế con tự mình thoát ra, suốt ngày ăn nhậu chơi bời, lựa chọn làm một người vô dụng?”

Sở Tiêu kiêu ngạo gật đầu: “Không sai.”

Sở Tu Ninh nhéo giữa mày, tràn ngập cảm giác vô lực: “Con, con năm đó cũng chỉ là một tiểu hài tử tám tuổi, ở đâu lại nảy sinh bao nhiêu ý tưởng kỳ quái như vậy?”

Sở Tiêu ngồi xếp bằng dưới đất, nhún vai cười lạnh: “Nhi tử do ngài sinh ra, chính ngài cũng không biết thì làm sao mà con biết được?”

Hắn không biết người khác đọc nhiều sách thánh hiền sẽ như thế nào, riêng hắn là nhi tử ruột thịt của phụ thân, nhất định có khả năng rất cao là khi trưởng thành sẽ biến thành giống phụ thân hắn, cho nên hắn muốn ngay từ lúc còn non nớt đã bóp chết khả năng của mình. Về phương diện khác, hắn cũng không muốn khi muội muội lớn lên sẽ trở thành một nữ nhân cam chịu như mẫu thân, há mồm ngậm miệng chỉ biết mỗi hiền lương thục đức. Vì thế hắn luôn cho mình một dao khi ở thư viện và Quốc Tử Giám, để cho muội muội thay thế hắn tiếp thu giáo dục thuộc về nam nhân, vứt bỏ những thứ tam tòng tứ đức "rắm chó không kêu" kia. Hắn trách không được phụ thân, hắn chỉ biết tự trách bản thân hắn. Chuyện hắn có thể làm chỉ là tận hết khả năng của mình để khiến cho muội muội được sống bình an vui vẻ cả cuộc đời này.

Thư phòng yên tĩnh một hồi lâu, hai cha con không ai nói một lời nào.

Sở Tu Ninh xoa huyệt Thái Dương, không ngừng xét lại bản thân -- thật uổng cho ông có môn sinh trải rộng khắp triều đình, thế mà ngay chính nhi tử của mình mỗi ngày suy nghĩ cái gì cũng không biết. Từ năm tám tuổi bắt đầu, mười hai năm trôi qua, tư tưởng của nhi tử đã biến thành cực đoan đến tình trạng này. Nếu ông còn không bỏ ra chút tâm tư, đứa nhỏ này sợ là thật sự bị phế cả cuộc đời.

Vốn dĩ đêm nay còn hẹn Diệp Thứ phụ bàn bạc chút chuyện, nhưng lúc này Sở Tu Ninh quyết định hủy bỏ. Trước mắt không có gì quan trọng hơn so với nhi tử của ông. Hài tử càng sớm thông minh mẫn tuệ càng dễ lầm đường lạc lối. Cũng vì ông đã lơ là nên tạo thành một tấm gương xấu cho nhi tử nhìn vào, đã vậy ông lại không hề phát giác, hơn nữa công vụ bận rộn nên không gần gũi với nhi tử, không thể kịp thời tăng thêm hướng dẫn, để nhi tử tùy ý sinh ra loại tư tưởng vô cùng cực đoan như vậy xuyên suốt toàn bộ quá trình trưởng thành của hắn.

Vạn phần may mắn lần này Ngu Thanh gặp nạn đã buộc nhi tử nhịn không được bộc phát ra cảm xúc chôn dấu dưới đáy lòng, hiện giờ ông phải cố gắng sữa chữa uốn nắn vẫn còn chưa muộn.

Sau màn phụ tử đôi co, Sở Tu Ninh tự xét lại bản thân xong, sắc mặt ngưng trọng viết một công văn, đứng dậy đi ra cửa thư phòng vẫy tay kêu gia phó. Một gia phó canh giữ bên ngoài hối hả chạy đến: “Lão gia.”

“Ra roi thúc ngựa, đưa công văn này cho người gác cổng của Lại Bộ.”

“Vâng ạ.”

Sở Tu Ninh khép cửa lại, một lần nữa trở lại ngồi sau án thư: “Con đứng lên đi.”

Sở Tiêu ngồi dưới đất không động: “Con thích ngồi ở đây.”

“Vậy ngồi đi.” Sở Tu Ninh mặc kệ hắn, tiếp tục uống trà xem công văn.

Sở Tiêu ngồi trên mặt đất nửa canh giờ, mông đã tê rần, muốn đứng lên nhưng lại sĩ diện, muốn nói chuyện với phụ thân nhưng trong lòng vẫn nghẹn ứ.

Rốt cuộc xa xa bên ngoài thư phòng truyền đến thanh âm: “Đại nhân, thuộc hạ mang đồ ngài yêu cầu tới đây.”

Sở Tiêu nhìn phụ thân ra cửa, vội vàng nhảy dựng lên hoạt động uốn éo cho dãn gân dãn cốt, sau đó lại hoang mang rối loạn ngồi bệt xuống đất.