Lại thêm một đám đến dâng tiền...
Tốt quá.
Nhìn thấy bốn gương mặt quen thuộc trong đám đông, Lý Thiệu Minh không khỏi thở dài.
Bốn gương mặt quen thuộc này chính là cao thủ xếp từ hạng ba đến hạng sáu trong bảng mười sát thủ hàng đầu, La Sát, Dạ Xoa, Bill, Bạch Ngọc. Bọn họ đều là cao thủ nổi tiếng quốc tế, võ công cao hơn bốn sát thủ lúc trước, đến hiện giờ, mỗi người họ đã tích lũy được một khối tài sản trị giá hơn một tỷ đô, thực lực cũng vượt qua rất nhiều người giàu có trong thành phố.
Một đô là khoảng sáu tệ, một tỷ đô là hơn sáu tỷ nhân dân tệ.
Mỗi người trong số họ có hơn sáu tỷ, bốn người là hơn hai mươi tỷ.
Mà trước đây anh sở hữu hơn mười tỷ, hiện tại tập đoàn Nhân Đức thu mua về sắp hái ra tiền, giá trị thị trường của tập đoàn này khoảng năm tỷ, vậy là anh có khoảng gần mười tám tỷ. Ở doanh trại huấn luyện Thiên Lang, anh cũng kiếm được khá nhiều tiền, nhưng tiền anh kiếm về phải chia phần trăm cho Cuồng Phong, Heo Rừng, Lôi Tiểu Minh và Triệu Thế Hy. Tiền của anh cộng với bọn họ, tổng cộng là...
Cuộc chiến với bốn sát thủ còn chưa bắt đầu, Lý Thiệu Minh đã tính toán tiền bạc trong đầu.
“Lý Thiệu Minh, thật không ngờ, bây giờ anh lại sa sút đến vậy”, Bạch Ngọc - một trong bốn sát thủ khẽ cười, hắn mặc một bộ hán phục màu trắng, trên tay cầm một thanh kiếm.
Đó là một người đàn ông có diện mạo khá bình thường, nhưng trang điểm vô cùng xinh đẹp, đây là một sát thủ bê đê nổi tiếng trong bảng xếp hạng sát thủ.
Trước đây ở nước ngoài tổ chức tiệc khiêu vũ, một tên nhà giàu không nhìn ra hắn là nam hay nữ, còn sờ mông hắn.
“Anh biết thân phận của tôi?”, Lý Thiệu Minh ngạc nhiên.
“Biết, đương nhiên là biết. Anh là một trong Tứ đại binh vương ở nước ngoài, thủ lĩnh của quân đoàn Thiên Chu và binh đoàn lính đánh thuê. Đám Truy Hồn, Xương Khô ngu xuẩn, anh nghĩ tôi cũng giống họ chắc? Chỉ cần là người thông minh đều có thể nhìn ra, nguyên soái hiện giờ của quân phiệt Thiên Hạ là giả, Lý Phong ở Hoa Hạ mà hắn hô hào muốn gϊếŧ mới là thật. Anh Minh, thân là cấp dưới cũ của anh, rõ ràng vài người chúng tôi có võ công cái thế nhưng chỉ có thể làm chân chạy vặt, giúp anh thu thập tình báo, không được coi trọng. Bây giờ thấy anh từ cảnh giới Thần cấp cấp cao rơi xuống Thần cấp cấp thấp, trong lòng rất buồn đó”, Bạch Ngọc đa sầu đa cảm, lấy khăn lụa ra chấm nước mắt, khóc nức nở.
“Bạch Ngọc, anh đang diễn mèo khóc chuột đấy à?”, Lý Thiệu Minh mỉa mai.
“Đúng đó, chúng tôi quả thật là mèo khóc chuột, giả bộ tiếc thương cho anh. Bởi vì anh trước đây tự cho mình là thanh cao, trước giờ chưa từng muốn giao thiệp với đám sát thủ chúng tôi, xem thường những kẻ gϊếŧ người cướp của, phải sống lưu lạc như bọn tôi. Còn anh, võ công vô song của anh sắp mất hết, thực lực vốn dĩ có thể lọt vào Top mười thế giới, bây giờ lại chỉ ở Top một trăm mà thôi. Nghĩ đến chuyện bốn người chúng tôi và hàng nghìn lính đánh thuê ở đây có thể dễ dàng lấy mạng anh, Lý Thiệu Minh à, trong lòng Bạch Ngọc đúng là vui buồn đan xen”, Bạch Ngọc bật khóc.
“Vãi...”, cậu chủ họ Chu, Cuồng Phong và Heo Rừng kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc.
Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh cũng sững sờ.
Bọn họ chưa từng gặp kiểu bê đê nào thế này, thấy hắn nói chuyện với giọng ẻo lả uốn éo, vừa ép người lại giả vờ khó xử, thật khiến người khác muốn đánh cho một trận. Bây giờ tên này giả vờ khóc lóc, cả đám nhìn ngu người luôn.
“Lý Thiệu Minh, chúng tôi đã biết chuyện của anh và Lý Phong rồi. Hai người tình cờ hoán đổi thân phận, hiện giờ người ở Hoa Hạ chính là Lý Thiệu Minh, còn người ở trụ sở nước ngoài là giả mạo”.
“Thật không ngờ, thế sự xoay chuyển, anh trước kia từng là người bất khả chiến bại ở nước ngoài, bây giờ lại lưu lạc đến bước đường này. Thực lực cao thủ Thần Cấp cấp thấp của anh, chắc không phải là đối thủ của chúng tôi đâu nhỉ? Cho dù anh là đối thủ của chúng tôi, cũng không thể địch lại hơn nghìn lính đánh thuê ỏ đây? Trước đây anh xem thường chúng tôi, nghĩ sát thủ chúng tôi hèn mọn, chưa từng trọng dụng. Hôm nay anh rơi vào thế yếu, chúng tôi muốn anh phải trả giá cho sự khinh thường khi xưa, khiến anh cúi đầu tạ lỗi với chúng tôi!”, La Sát cầm trên tay một thanh đao lớn có hình dạng kì quái, hắn vung vẩy cây đao, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
“Thật sự đến tìm Lý Thiệu Minh à, nhân duyên của Lý Thiệu Minh này còn kém hơn cả tôi...”, cậu chủ họ Chu bật cười khi thấy bốn tên sát thủ hận Lý Thiệu Minh đến vậy, tranh nhau chế giễu Lý Thiệu Minh, nói muốn lấy mạng anh.
Hắn luôn cho rằng nhân duyên của mình ở võ lâm Hoa Hạ là tệ nhất, không ngờ còn có người tệ hơn, hắn phát hiện ra mình và Lý Thiệu Minh có tiếng nói chung rồi.
“Mấy người muốn đánh thế nào cũng được, nhưng đổi nơi khác đánh đi, chỗ này không phải nơi để các người có thể ngang ngược!”, đàn em của Vương Tiểu Ngũ khó khăn lắm mới chờ được đến lúc Lý Thiệu Minh rời khỏi, thấy Lý Thiệu Minh muốn đưa con trai trưởng của Phích Lịch Đường là Lôi Tiểu Minh đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Giờ Lý Thiệu Minh lại kéo đến một đám sát thủ, thuộc hạ mà nhóm sát thủ này đưa đến đều có súng, còn đang chĩa súng vào Lôi Tiểu Minh, trong lòng hắn vô cùng lo sợ.
Đám người này não tàn à? Dám chĩa súng vào Lôi Tiểu Minh?
Lôi Tiểu Minh là con trai trưởng của Phích Lịch Đường, kẻ đánh bom nổi tiếng trong giang hồ. Khắp người cậu ta đều là bom, nếu bom trên người phát nổ thì cả thành phố cũng sẽ tan tành. Bọn họ chết cũng chả sao, nhưng thanh niên gầy gò này không muốn mình và Vương Tiểu Ngũ chết chung với bọn họ.
“Phế vật ở đâu vậy, dám nói chuyện với chúng tôi?”, Dạ Xoa - một trong mười sát thủ hàng đầu, khinh thường nhìn thanh niên gầy gò kia.
Bọn họ đều là sát thủ đẳng cấp ở nước ngoài, một thằng ranh con ở Hoa Hạ còn không lọt nổi vào mắt.
“Lý Thiệu Minh, trong lòng Bạch Ngọc vẫn luôn nhớ mong anh. Bây giờ anh rơi vào tay chúng tôi rồi, chi bằng anh quỳ xuống cầu xin đi. Trước đây làm thủ lĩnh của quân đoàn Thiên Chu, anh thường hạ nhục chúng tôi, trong lòng tôi vẫn còn ghi hận. Yêu cầu của chúng tôi không nhiều, chỉ cần anh quỳ gối trước chúng tôi như một con chó cầu xin lòng thương xót. Sau đó khi chúng tôi vui vẻ, sẽ không hành hạ anh đến chết, mà chỉ chặt đầu anh xuống thôi, thấy thế nào?”, Bạch Ngọc mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh, ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn.
“Tên ẻo lả này thật kiêu ngạo!”, Triệu Thế Hy thấy giọng nói của tên đó mắc ói, lại thêm bực bội vì khí thế kiêu ngạo của hắn.
Hắn cho rằng có thể đánh bại Lý Thiệu Minh chỉ với bốn cao thủ Thần Cấp cấp trung và một nghìn lính đánh thuê ư?
“Đại ca, tôi thấy hình như bọn họ đều chán sống rồi”, Cuồng Phong ngậm điếu thuốc trong miệng và nhìn về phía Lý Thiệu Minh.
“Ồ?”, Lý Thiệu Minh cười.
“Đám người Vương Tiểu Ngũ của Phủ Đầu Bang có vẻ khá sợ bom trên người Lôi Tiểu Minh. Mấy người này hình như không biết trên người Lôi Tiểu Minh có rất nhiều bom? Nếu họ biết trên người Lôi Tiểu Minh có bom, có phải sẽ sợ hãi giống đám người của Phủ Đầu Bang không?”, Cuồng Phong hỏi.
“Anh đoán đi?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười
Đương nhiên bọn họ sẽ y hệt đám người Phủ Đầu Bang.
Người càng có tiền càng quý trọng tính mạng, mấy người này là cao thủ đẳng cấp ở nước ngoài, tiền tài chỉ kém mười hai chủ thần Hoàng Kim, bọn họ có du thuyền, có xe hạng sang và có biệt thự. Mỗi người đều có cuộc sống sung sướиɠ như tiên, lần này bọn họ đến chỉ để làm nhiệm vụ, nhân tiện trả thù sự khinh thường của anh trước kia, nếu thấy bom trên người Lôi Tiểu Minh thì họ cũng sẽ phản ứng giống bọn Phủ Đầu Bang mà thôi.
Lý Thiệu Minh chỉ muốn xem họ diễn, sau đó liền bắt họ quỳ gối đầu hàng, giao ra số tài sản kếch xù của mình.