Bình thường đám người Phủ Đầu Bang đều mang theo hai chiếc rìu trên người, một chiếc dùng để đánh bay người, một chiếc để chém người. Khi hàng nghìn gã đàn ông vạm vỡ toát ra vẻ nguy hiểm và dữ tợn nhìn về phía Lý Thiệu Minh, cho dù Lý Thiệu Minh là một bá chủ có tiếng ở nước ngoài, đã từng nhìn thấy nhiều trận chiến lớn nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng.
Vào lúc này, cậu năm và người của Phủ Đầu Bang căm ghét cậu chủ họ Chu đến mức muốn gϊếŧ chết cậu ta, nếu lúc này anh lên tiếng thì tương đương với việc rước mối thù hận từ cậu chủ họ Chu vào mình.
“Anh là ai?”, Vương Tiểu Ngũ nhanh chóng xé rách tấm vải đen che mặt, hung hăng nhìn anh.
“Một người bình thường”, Lý Thiệu Minh nói.
“Người bình thường muốn làm gì ở đây?”, Vương Tiểu Ngũ hỏi.
“Người bình thường muốn xin anh nể mặt, buông tha cho người bạn này của tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Mẹ kiếp…”, ánh mắt của Vương Tiểu Ngũ hơi sững sờ.
“Chết tiệt…”, cậu chủ họ Chu không khỏi bất lực.
Cậu chủ họ Chu cảm thấy tên Lý Thiệu Minh này như thằng điên, anh rõ ràng là con trai trưởng của nhà họ Lục - một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm, với địa vị của nhà họ Lục trong giới võ lâm, anh chỉ cần dựa vào thân phận của mình để đòi người là được rồi, lại còn nói bản thân là người bình thường, sau đó còn nể mặt người bình thường để thả cậu ta.
Anh nói như vậy, Vương Tiểu Ngũ có thể thả cậu ta sao?
Còn Vương Tiểu Ngũ lập tức bật cười khi nghe thấy Lý Thiệu Minh nói anh chỉ là một người bình thường và người bình thường này muốn hắn cho anh một chút thể diện, buông tha cho cậu chủ họ Chu.
Hắn lấy một điếu thuốc ra và châm lửa, nhìn anh như thể nhìn một kẻ ngốc, hắn đánh giá Lý Thiệu Minh một lượt từ trên xuống và nói: “Nếu cậu chủ tôi đây không cho người bình thường như anh thể diện, không tha cho thằng nhóc bụi đời họ Chu này thì anh sẽ làm gì tôi?”
“Tôi sao có thể làm gì được anh”, Lý Thiệu Minh nói.
“Cậu năm, người bình thường này biết võ công”, lúc này thủ lĩnh của Phủ Đầu Bang là người thanh niên gầy gò đứng bên cạnh Vương Tiểu Ngũ đánh giá Lý Thiệu Minh vài giây, lập tức cảm nhận được hơi thở cuộn trào trong người Lý Thiệu Minh. Sau đó hắn lại liếc nhìn người bạn bên cạnh Lý Thiệu Minh và nói: “Không chỉ có người bình thường này biết võ công, mà mấy người bạn của anh ta cũng đều biết võ công. Bọn họ không những biết võ công, mà bọn họ đều là cao thủ Thần Cấp”.
Người thanh niên gầy gò cũng là một cao thủ Thần Cấp nên có thể cảm nhận được hơi thở của những cao thủ cùng cấp bậc.
“Ha ha ha, hóa ra là một vài tên cao thủ Thần Cấp, Phủ Đầu Bang ở thành phố Minh Chu của chúng ta có sở trường giỏi nhất là đối phó với cao thủ Thần Cấp!”, Vương Tiểu Ngũ mỉm cười khi nghe thấy những lời đó của người thanh niên gầy gò, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên sắc bén.
Nghe thấy đám người Lý Thiệu Minh đều là cao thủ Thần Cấp, ánh mắt của những gã đàn ông vạm vỡ Phủ Đầu Bang liền thay đổi, lập tức vây quanh đám người Lý Thiệu Minh. Bọn họ cũng không đối xử kiêng dè với Lý Thiệu Minh như cậu chủ họ Chu, đối phó với anh hoàn toàn không cần dùng đến rìu, mà lấy khẩu súng lục trong người ra nhắm thẳng về phía bọn họ.
Đây là bang phái có thế lực hùng mạnh nhất ở Giang Nam, toàn bộ Phủ Đầu Bang có ba trăm nghìn người đều được trang bị vũ khí hỏa lực. Nếu bọn họ cùng lúc nổ súng vào mấy người Lý Thiệu Minh thì cho dù bọn họ là cao thủ Thần Cấp cấp cao cũng sẽ bị mất đi chân khí bảo vệ cơ thể ngay lập tức, sau đó sẽ bị bắn chết.
"Lý Thiệu Minh, tôi còn tưởng anh là cao thủ gì đó cơ chứ, hóa ra đầu óc của anh cũng chỉ giống đầu heo, anh nhanh đi đi, tôi không cần anh cứu nữa”, cậu chủ họ Chu bị Lý Thiệu Minh chọc giận, ánh mắt chán nản của cậu ta nhìn về phía Lý Thiệu Minh và bắt đầu đuổi anh đi.
Cậu ta biết hôm nay mình đen đủi, Vương Tiểu Ngũ sắp đính hôn mà bị cậu ta phá hỏng bữa tiệc khiến người ta không thể tiến hành lễ đính hôn. Nếu cậu ta lọt vào tay của Vương Tiểu Ngũ thì nhất định Vương Tiểu Ngũ sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Vừa nãy lúc cậu ta bị người của Phủ Đầu Bang bắt, trong lòng cậu ta vô cùng lo lắng nên mới nôn nóng cầu xin Lý Thiệu Minh giúp đỡ.
Bây giờ nhìn thấy Lý Thiệu Minh không cứu mình, ngược lại còn khiến bản thân bị rơi vào tình thế khó khăn hơn, cậu ta cũng không khỏi lo lắng cho chỉ số IQ của Lý Thiệu Minh.
"Tên họ Chu kia, ý của anh là sao? Anh tôi có lòng tốt giúp anh, bây giờ anh tôi vì muốn cứu anh nên mới gặp rắc rối, vậy mà anh lại dám nói như vậy với anh tôi?”, Triệu Thế Hy cũng là một người nóng tính, cô ấy lập tức trách mắng cậu chủ họ Chu.
“Phủ Đầu Bang không làm hại người bình thường, bọn họ chỉ động vào những người trong giang hồ. Các người lại không hề ra tay với bọn họ, thế thì bọn họ việc gì phải đánh các người? Tôi nói cho các người hay, tôi vẫn chưa liên lụy đến các người vì thế các người mau chóng rời đi đi. Chỉ số IQ của các người thật đúng là khiến người ta lo lắng, tôi không muốn liên lụy đến các người, thật ra thì bây giờ chính tôi đang cứu các người đó, các người mặc kệ tôi và mau chóng rời đi đi. Tôi không cần các người ra tay cứu giúp, cũng sẽ không gia nhập vào đám các người”, cậu chủ họ Chu mỉm cười, thẳng thắn đáp lại Triệu Thế Hy.
“Tên họ Chu kia, anh…!” nhìn thấy cậu chủ họ Chu như vậy, Triệu Thế Hy bị cậu ta chọc giận đến mức giậm chân bình bịch.
"Thực lực của Phủ Đầu Bang rất mạnh, là một thế lực hàng đầu ở Giang Nam, số người trong bang phái đã lên con số ba trăm nghìn người. Người ngoài cuộc như chúng tôi cũng chưa hề làm tổn hại gì đến Vương Tiểu Ngũ, nếu chúng tôi đánh Vương Tiểu Ngũ bị thương thì e rằng các cao thủ của Phủ Đầu Bang đang đứng trước mặt cũng sẽ lập tức hợp lực tấn công chúng tôi rồi, đồng thời sẽ liên hệ với những cao thủ khác của Phủ Đầu Bang. Có câu nói rằng cho dù thực lực có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ rất khó khăn khi đối đầu với một thế lực mạnh, khi chúng tôi bị ba trăm nghìn cao thủ của Phủ Đầu Bang bao vây, cho dù chúng tôi có là cao thủ Thần Cấp đỉnh cao thì cũng khó mà thoát thân được”.
“Có điều, khi xông pha ra bên ngoài thì cũng cần phải mang theo não. Nếu Lý Thiệu Minh tôi muốn cứu cậu, thì tôi nhất định có thể cứu cậu”, Lý Thiệu Minh nhìn thấy cậu chủ họ Chu xem thường mình, anh không tức giận cũng vội vàng mà chỉ chậm rãi châm một điếu thuốc.
“Anh đang chém gió?”, cậu chủ họ Chu nhếch mép, sau đó lập tức quay đầu sang một bên.
“Nếu tôi có thể cứu được cậu thì sao?”, Lý Thiệu Minh khẽ mỉm cười và nói.
“Nếu anh có thể cứu tôi thì tôi sẽ lập tức đồng ý gia nhập với các người, nhận anh là đại ca, cùng anh tham gia cuộc thi đấu võ công với nhà họ Hồng, giúp anh đánh bại Hồng Võ!”, cậu chủ họ Chu nói.
“Đàn ông một lời nói ra?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Nhất định không nuốt lời!”, cậu chủ họ Chu dõng dạc nói.
“Mẹ kiếp, hai người coi tôi là người chết có đúng không? Coi các anh em Phủ Đầu Bang của chúng tôi chết hết rồi hả? Còn dám nói chuyện với nhau trước mặt chúng tôi như vậy”, Vương Tiểu Ngũ ở bên cạnh lập tức cắt đứt cuộc nói chuyện của Lý Thiệu Minh và cậu chủ họ Chu, nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện vui vẻ, ánh mắt của cậu ta khi nhìn Lý Thiệu Minh hiện lên vẻ khinh thường, lập tức ra lệnh với đám đàn em: “Chúng ta không biết những người này là ai, không quen biết như cái tên bụi đời nhà họ Chu kia, các người không cần phải kiêng dè bọn họ, cứ thoải mái bắn chết bọn họ đi!”
“Bắn!”, người thanh niên gầy gò cũng dùng ánh mắt ra lệnh cho đám đàn em nổ súng.
“Lý Thiệu Minh, để tôi xem anh làm sao có thể thoát thân”, cậu chủ họ Chu nhìn chằm chằm vào Lý Thiệu Minh, trong lòng cậu ta thầm nghĩ rằng dựa vào võ công của Lý Thiệu Minh, chắc anh có thể trốn thoát khỏi đòn tấn công đầu tiên của Phủ Đầu Bang.
Nhưng có vẻ hơi khó, rất có thể sẽ bị đánh ngã trong đòn tấn công đầu tiên của Phủ Đầu Bang.
Nếu Lý Thiệu Minh chết vì cậu ta thì nhà họ Chu của cậu ta sẽ nợ nhà họ Lục một ân tình.
“Tiểu Minh, đã đến lúc cậu sử dụng kỹ năng của mình rồi đó”, Lý Thiệu Minh nói với Lôi Tiểu Minh.
“Tôi ư?”, Lôi Tiểu Minh kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh.
“Đúng vậy”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu, rầm một tiếng thẳng thừng cởi bỏ bộ đồ vest trên người Lôi Tiểu Minh.
Khi bộ đồ vest trên người Lôi Tiểu Minh bị lột đi, thì ánh mắt của Vương Tiểu Ngũ, cậu chủ họ Chu và tất cả đám người của Phủ Đầu Bang đều sững sờ, chỉ nhìn thấy trên người của Lôi Tiểu Minh đều là những thứ màu đen, còn có những dây điện màu đỏ và màu xanh, đèn đỏ nhấp nháy trên toàn bộ cơ thể của cậu ta, trên những thứ màu đen đó còn lắp đặt những chiếc đồng hồ đang chuyển động.
Liếc nhìn Lôi Tiểu Minh vài giây, thanh niên gầy gò lập tức trợn to hai mắt gầm lên một tiếng, đồng thời nhào về phía Vương Tiểu Ngũ: “Là bom, trên người thằng nhóc này có rất nhiều bom!”
"Bom trên người cậu ta chắc chắn có thể nổ tung cả con phố!”
Ngay lập tức, tất cả đám đàn ông vạm vỡ của Phủ Đầu Bang đều chạy tán loạn, bọn họ nhìn thấy trên người con trai trưởng của Phích Lịch Đường đều là bom, sắc mặt của bọn họ đều tái nhợt vì sợ hãi, cả một con phố chợ đêm đều hỗn hoạn.