Chương 157: Người đồng đội thứ năm
Hồng Môn nước ngoài là bang phái người Hoa lớn nhất ở nước ngoài. Thế lực phân bố trên khắp thế giới, là một thế lực khá phức tạp, nửa đen nửa trắng nửa võ lâm nửa thế giới ngầm.
Nhà họ Hồng có quan hệ rất mật thiết với Hồng Môn ở nước ngoài, gia chủ nhà họ Hồng từng là đội trưởng Nghĩa Hòa, là anh em kết nghĩa với bang chủ Hồng Môn ở nước ngoài, thế nên sao gia chủ nhà họ Hồng có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được? Sau khi giải quyết chuyện ở Quảng Thành trở về, ông ta nổi giận khi thấy chỉ trong một đêm mà tài sản của nhà họ Hồng không còn gì. Ông ta biết Lý Thiệu Minh có nhà họ Lục ở Giang Nam chống lưng, Lý Thiệu Minh này tuyệt đối không phải là người ông ta có thể đối phó được nên ông ta lập tức dẫn người của gia tộc đến Thiếu Lâm nhờ giúp đỡ, xin phái Thiếu Lâm vài cao thủ để hỗ trợ, đồng thời gọi cho Hồng Môn ở nước ngoài. Bang chủ Hồng Môn tức giận khi nghe nói có người dám bắt nạt nhà họ Hồng, ông ta lập tức bảo thiếu bang chủ – Hoa Anh Hùng đến hỗ trợ, đồng thời cho Hồng Võ mượn ba mươi tỷ để báo thù Lý Thiệu Minh.
Một phần nhỏ ảnh hưởng đến toàn cục, đa số các gia tộc trong võ lâm Hoa Hạ đều có quan hệ thông gia hoặc có mối quan hệ thân thiết với nhau, hàng năm đều tặng quà cho nhau. Võ lâm Hoa Hạ phát triển đến ngày nay, mấy quan hệ đó đã rất vững chắc, đa số là truyền từ đời này sang đời khác, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy được phần nổi của tảng băng chứ không thể nhìn được tổng thể. Không phải được sinh ra từ gia tộc trong võ lâm hoặc phải bỏ ra một số tiền lớn để tìm thầy dạy thì hoàn toàn không thể bước chân vào võ lâm Hoa Hạ.
Lý Thiệu Minh chỉ cho nhà họ Hồng một bài học mà đã động đến một phần tư giới võ lâm.
Năng lực của nhà họ Hồng không mạnh, chỉ có Hồng Võ – gia chủ nhà họ Hồng là cao thủ Thần Cấp cấp trung. Bây giờ phái Thiếu Lâm lại cho Hồng Võ mượn sáu cao thủ Thần Cấp cấp trung nữa. Bảy cao thủ Thần Cấp cấp trung thách đấu với Lý Thiệu Minh, ông cụ nhà họ Lục nhận ra vấn đề này rất nghiêm trọng.
Ông ấy không muốn quay về Giang Nam nữa mà chọn ở lại tỉnh lỵ để bàn bạc cách đối phó cùng Lý Thiệu Minh.
“Nhà họ Hồng ỷ vào mình là gia tộc xuất hiện lâu đời ở trong giới võ lâm nên không xem cháu ngoại của tôi ra gì, dám cả gan thách đấu với nó, phải cho chúng một bài học. Chúng ta chỉ lấy tài sản của nhà họ Hồng thôi, không hề gϊếŧ người trong nhà họ Hồng, thật ra làm vậy không quá đáng. Chỉ là tôi quên mất tính cách của Hồng Võ có thù tất báo, dù thấy một con chó sủa với ông ta trên đường thôi, ông ta cũng sẽ đá chết con chó đó. Bây giờ cháu ngoại của tôi đã lấy hết toàn bộ tài sản của ông ta, sao ông ta có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?”
“Hồng Võ không chỉ có quan hệ thân thiết với Hồng Môn, thật ra ông ta còn là đệ tử của phái Thiếu Lâm. Nhà họ Hồng xuất thân từ Thiếu Lâm, người đứng đầu phái Thiếu Lâm là cao thủ Top ba trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, là người được kính trọng trong võ lâm, Hồng Võ phải báo thù tất nhiên sẽ đến cầu phái Thiếu Lâm giúp đỡ rồi. Nhưng Lục Kim Đan tôi cũng có quan hệ không tệ với phái Thiếu Lâm, nhà họ Lục chúng ta vẫn qua lại kinh doanh về dược liệu với phái Thiếu Lâm. Cháu ngoại của tôi động đến nhà họ Hồng, theo lý phái Thiếu Lâm cũng nên nể mặt Lục Kim Đan tôi đây, sao có thể phái cao thủ Thiếu Lâm đến giúp Hồng Võ thách đấu với cháu ngoại tôi? Thiệu Minh, lẽ nào trước đây cháu có thù oán gì với phái Thiếu Lâm à?”, trong biệt thự của Lý Thiệu Minh ở tỉnh lỵ, Lục Kim Đan không khỏi đi qua đi lại trong đại sảnh suy nghĩ, nghĩ một lúc rồi ông ấy nhìn Lý Thiệu Minh.
“Cháu và phái Thiếu Lâm có chút thù oán, trước đây cháu bắt một đồ đệ của phái Thiếu Lâm, cao tăng phái Thiếu Lâm đó dẫn đám cao thủ đến đòi lại người, cháu mặc kệ phế bỏ luôn hai tay hai chân người đó. Sau đó lại hủy một nhánh của phái Thiếu Lâm là Ưng Trảo Môn, cháu nghĩ chắc là phái Thiếu Lâm báo thù cháu vì hai chuyện này”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc, cười gượng.
“Hóa ra là vậy, Thiệu Minh, cháu còn bị nội thương rất nặng, muốn hồi phục lại thực lực ban đầu, cần ít nhất ba tháng. Mà cao thủ đấu với cháu là gia chủ nhà họ Hồng, cao thủ Thần Cấp cấp trung, cháu có tự tin không?”, Lục Kim Đan hỏi.
“Cảnh giới võ công hiện nay của cháu không bằng Hồng Võ nhưng kinh nghiệm thực chiến chắc chắn hơn ông ta, cháu tự tin. Chỉ là Hồng Võ dựa theo quy tắc của cuộc thi võ thuật để thách đấu với cháu, còn bảo cháu đấu với nhóm bảy người, cháu không có đủ bảy người để tạo thành một nhóm. Chuyện này hơi khó với cháu”, Lý Thiệu Minh nói.
“Võ công của Heo Rừng vẫn chưa đủ mạnh, cháu cho anh ta đi theo cũng không có ý định để anh ta vào nhóm tác chiến, chỉ để anh ta làm phụ tá giúp cháu giải quyết vài chuyện vặt vãnh. Bây giờ nhóm bảy người của cháu chỉ có một mình cháu, Tiểu Hy, Lôi Tiểu Minh và Cuồng Phong. Nếu bảy chọi bảy với Hồng Võ, bốn người bọn cháu cũng có thể đấu lại, chỉ cần nhóm bảy người bọn cháu thắng liên tục bốn trận thì bên Hồng Võ xem như thua. Cháu chỉ sợ xảy ra sai sót, nếu bọn cháu thua, cháu gom góp hết toàn bộ tài sản hiện có cũng không đủ đưa cho ông ta, còn phải nợ Hồng Võ một món tiền. Hơn nữa, thứ mà ông ta muốn đánh cược với cháu không chỉ có ba mươi tỷ”.
“Cháu lấy hết tài sản của nhà họ Hồng, ông ta chỉ muốn có thể gϊếŧ được cháu. Trong thư thách đấu, ông ta viết nếu bọn cháu thua thì phải đến phái Thiếu Lâm với họ để ngẫm nghĩ lại sai lầm của mình cả đời. Bọn cháu chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, Hồng Võ họ lại là cao thủ Thần Cấp cấp trung, dù có cố hết sức đấu cũng không thể thắng, thế nên cháu vẫn cần tìm ba cao thủ đáng tin một chút. Tiểu Linh, võ công của em thế nào rồi?”, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày phân tích tình hình trận chiến giữa đội Thiệu Minh và đội Hồng Võ, nghĩ một lúc rồi nhìn Mã Tiểu Linh.
“Đánh bại anh thì không thành vấn đề”, Mã Tiểu Linh nói.
“Em đừng khoác lác, lúc trước khi anh đánh bại Hồng Kim Cương, anh thấy sắc mặt em trắng bệch cả ra đấy”, Lý Thiệu Minh nói.
“Đó là do tôi ngạc nhiên thôi, ai mà ngờ một tên chẳng được tích sự gì như anh bỗng trở nên lợi hại như vậy chứ? Tôi có phương pháp bí mật của mình, nếu tôi dùng nó thì ai đánh lại được tôi”, Mã Tiểu Linh nói.
“Em nói thật sao?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Tôi có phương pháp bí mật!”, tính tình Mã Tiểu Linh không tốt, giọng điệu nói chuyện với Lý Thiệu Minh vẫn luôn không kiên nhẫn.
“Được, anh tạm tin em, hi vọng em không khoác lác, lúc đấu võ đừng gài bẫy anh là được”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu rồi lại nói với Lục Kim Đan: “Ông ngoại, vậy cho cháu mượn Tiểu Linh nhé”.
“Có Tiểu Linh rồi nhưng cháu vẫn còn thiếu hai người nữa, hay là ông gọi chị họ cả võ công cao cường nhất của cháu đến nhé?”, Lục Kim Đan hỏi.
“Chị họ cả chắc chắn sẽ không chịu giúp cháu”, Lý Thiệu Minh lắc đầu.
“Nói đùa, cháu trai ngoại nhà họ Lục bị người ngoài thách đấu, chị họ cả và cháu là chị em, chẳng lẽ nó không giúp cháu à? Lục Kim Đan ông tự mình tìm nó đến cho cháu, lẽ nào nó dám không nghe lời sao?”, Lục Kim Đan nhíu mày.
“Ông ngoại, mặc dù ông là ông ngoại của bọn cháu, mấy chị em bọn cháu đều kính trọng ông. Nhưng có rất nhiều chuyện giữa bọn cháu mà ông không biết”, Lý Thiệu Minh không khỏi cười gượng, nói với Lục Kim Đan: “Lúc nhỏ Đường Tuyết Kỳ luôn hãm hại cháu, có lần nó cố ý dẫn cháu đến phòng tắm của chị họ cả, cháu nhìn thấy cơ thể của chị ấy. Dù lúc đó có ông ở đấy, chị ấy vẫn hận cháu còn không kịp thì sao có thể giúp cháu được chứ?”
“Khụ khụ…”, nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Lục Kim Đan ho khụ khụ.
Trong biệt thự này có không ít người như Hàn Uy Phong, Liễu Bân ở đây, Lục Kim Đan cảm thấy rất hoang đường khi nghe Lý Thiệu Minh nói vậy. Lúc nhỏ Lý Thiệu Minh rất tự ti, còn hơi bị tự kỷ. Từ sau khi đứa cháu ngoại này của ông quay về, ông ấy nhận ra cháu ngoại của mình không nói nhiều với ông ấy nữa. Con cháu nhà họ Lục rất nhiều, trẻ con nhiều dĩ nhiên trong nhà sẽ loạn. Mặc dù Lý Thiệu Minh vô ý nhìn thấy cảnh chị họ cả tắm, anh không có ác ý nhưng sao Lý Thiệu Minh có thể nói với ông loại chuyện này? Hơn nữa còn nói trước mặt nhiều người như vậy nữa.
Lẽ nào ai ở nước ngoài về cũng phóng khoáng vậy à?
“Nhưng nếu tìm một viện trợ từ bên ngoài, cháu có một người phù hợp hơn chị họ cả”, Lý Thiệu Minh nói.
“Ai vậy?”, Lục Kim Đan hỏi.
“Con cả của gia tộc Diệp Hách, Diệp Hách Na Lạp Bích Tỷ, cao thủ Thần Cấp cấp cao”, Lý Thiệu Minh nói.
“Người này hoàn toàn phù hợp, không ngờ cháu lại quen với Bích Tỷ”, ánh mắt Lục Kim Đan hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Vẫn còn thiếu một người, cháu không muốn tìm người ngoài nữa, cháu mong tìm được một đồng đội có thể tham gia với chúng cháu…”, Lý Thiệu Minh im lặng suy tính.
“Ông Hàn, nếu người đó còn ở đây chắc chắn cậu ta là người thích hợp làm viện trợ từ bên ngoài của Lý Thiệu Minh”, Liễu Bân lén nhìn Hàn Uy Phong.
Hàn Uy Phong chỉ nghiêm mặt không đáp lời.
“Người đó là ai?”, tai Lý Thiệu Minh rất thính nên nghe thấy giọng của Hàn Bân.
Là Chu Bảo Bảo – con trai trưởng của nhà họ Chu, gia tộc giàu có nhất, là một trong bốn gia tộc lớn của võ lâm. Cậu ta cũng là cao thủ Thần Cấp, thiên về đấm bốc, động tác chân rất linh hoạt, là một cao thủ khinh công. Chỉ là tính tình cậu Chu này rất nóng nảy, buồn vui thất thường, cậu ta dám chọc vào bất kì nhân vật lớn nhỏ nào. Lúc trước còn huấn luyện, cậu ta ăn kẹo cao su bị Đại tư lệnh phê bình hai câu, cậu ta mắng chửi chọc tức lại Đại tư lệnh. Sau đó lại đánh nhau với người khác ở doanh trại, đập phá không ít đồ của chúng tôi, chúng tôi dạy dỗ cũng bị cậu ta chọc tức nên đã bị chúng tôi gạch tên rồi, người này không thích hợp làm binh sĩ”, Liễu Bân nhíu mày nói.
“Bây giờ cậu ta đang ở đâu?”, ánh mắt Lý Thiệu Minh khẽ thay đổi.
—————————–