Chương 141: Một đám học sinh tiểu học
Trong mắt Thanh Phong chỉ có võ lâm Hoa Hạ, trước giờ chưa từng hướng ra nước ngoài. Đừng nói không quen Lý Thiệu Minh, cho dù tổng thống Bắc Mễ đứng trước mặt ông ta thì e rằng ông ta cũng không biết người này là ai.
“Sư phụ muốn ra tay đánh anh ta bị thương sao?”, Hàn Bân nghĩ một hồi rồi hỏi.
“Đánh cậu ta bị thương ư? Sư phụ sợ làm bẩn tay mình. Đội đặc chủng Thiên Lang có tổng cộng sáu nhóm viện binh từ nước ngoài, ngoại trừ đội viện binh nước ngoài Thanh Phong của sư phụ, toàn bộ đội trưởng của bốn đội viện binh nước ngoài khác đều là cháu trai của sư phụ, hơn một nửa đội đặc chủng Thiên Lang là người của sư phụ, sư phụ cần ra tay đánh cậu ta bị thương sao?”, Thanh Phong cười khinh miệt.
“Sư phụ, con hiểu rồi”, khuôn mặt Hàn Bân dần dần nở nụ cười.
Người thông minh trước giờ không cần nghe quá rõ ràng, hắn biết, nếu Thanh Phong muốn loại bỏ Lý Thiệu Minh thì ít nhất ông ta sẽ có một trăm cách.
Thanh Phong có thể có địa vị như bây giờ, không phải dựa vào thực lực mà là trí tuệ vượt trội của ông ta.
Tối nay, ba nhóm thế lực Lý Thiệu Minh, Thanh Phong và Diệp Hách Bích Tỷ chính thức gia nhập đội đặc chủng binh Thiên Lang, chỉ đợi rạng sáng ngày hôm sau, Lý Thiệu Minh lựa chọn thành viên cao thủ của mình trong nhóm cao thủ Tinh Anh, đồng thời huấn luyện bảy đội đặc chủng Tinh Anh.
Tối nay, các đội lính đặc chủng khác nhận được tin tức về đợt huấn luyện đặc biệt, đã dần dần gia nhập doanh trại huấn luyện Thiên Lang.
Một đêm tĩnh lặng.
Ngày hôm sau, toàn bộ doanh trại huấn luyện Lữ đoàn Đặc công Thiên Lang tập trung tổng cộng hơn ba ngàn chiến sĩ đặc công Tinh Anh. Hàn Uy Phong mặc quân phục đại tướng, trên vai đeo ba ngôi sao, Lý Thiệu Minh cũng mặc quân phục của mình, đeo quân hàm trung tá. Lần này anh đến doanh trại huấn luyện, chỉ đưa theo ba đồng đội Heo Rừng, Cuồng Phong và Triệu Thế Hy, Diệp Hách Bích Tỷ đưa theo cao thủ Đồng Giai, Thanh Phong dẫn theo một thiếu niên mặc đồ màu trắng thay mình truyền đạt đứng ở bên cạnh, bọn họ dùng thân phận cao thủ đến xem Lý Thiệu Minh lựa chọn cao thủ.
Lúc này cuộc thi võ thuật quân sự có tổng cộng sáu mươi bốn đội, Biệt đội Thần Thánh, năm quân khu lớn, bốn ngành lớn, sáu mươi bốn đội hầu như đều là đội cao thủ ở toàn Hoa Hạ, trong cuộc thi võ thuật quân sự có quy mô cao nhất Hoa Hạ, ai có thể trở thành quán quân cuộc thi võ thuật này sẽ trở thành nhà vô địch danh chính ngôn thuận toàn bộ võ lâm Hoa Hạ.
Những đợt gần đây không bằng những đợt trước, thậm chí quân khu phương Bắc trong cuộc thi võ thuật đợt trước giành hạng chót. Vì muốn trở thành nhà vô địch trong cuộc thi võ thuật lần này, Hàn Uy Phong cũng là một gương mặt cũ, có lòng mời các đội cao thủ viện binh nước ngoài từ các vùng phương Bắc.
Bảy đội này chia thành các hàng ngũ chính quy của Lữ đoàn Đặc công Thiên Lang, đội đặc chủng do Hàn Bân làm đội trưởng, trong sáu đội viện binh từ nước ngoài, Lý Thiệu Minh dẫn đầu đội Thiệu Minh, đồ đệ của Thanh Phong dẫn đầu đội Thanh Phong, Đức Cách – con trai trưởng của một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim là bá chủ Tô Hách Ba Lỗ ở Nội Mông dẫn đầu đội Đao Vàng, đội Thiết Chưởng được thành lập từ bang Thiết Chưởng – bang phái đứng đầu tỉnh Lâm, đội Đao Pháp nhà họ Hồ được thành lập từ phái Tuyết Sơn đứng đầu tỉnh Hắc và đội Thiết Chưởng của nhà họ Hồng ở tỉnh Đông Sơn.
Trong bảy đội này, ngoại trừ đội đặc chủng Thiên Lang của Hàn Bân, tất cả đều có cao thủ Thần Cấp cấp thấp.
Võ công mà binh sĩ học đều là kĩ thuật gϊếŧ người, bọn họ chính là bá chủ trên chiến trường, nhưng nếu chỉ là cuộc thi võ thuật đơn thuần thì người trong võ lâm càng chuyên nghiệp hơn.
Lý Thiệu Minh không chỉ là cao thủ võ lâm, mà còn là lính đánh thuê chuyên nghiệp nhất, do đó Hàn Uy Phong đặc biệt mời anh giữ chức vụ tổng sĩ quan huấn luyện của Lữ đoàn Đặc công Thiên Lang, trong mắt Hàn Uy Phong, Lý Thiệu Minh phù hợp trở thành sĩ quan huấn luyện hơn Thanh Phong.
“Sư phụ Lý, ông Hàn nói rằng, đội Thiệu Minh của anh đang thiếu người, anh có thể tùy ý lựa chọn tất cả những người ở đây để gia nhập đội Thiệu Minh của anh. Cho dù người anh để ý là con trai của Tô Hách Ba Lỗ – một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim hay đại đệ tử của phái Tuyết Sơn và bang Thiết Chưởng, hay là đội trưởng của đội Thanh Phong, con trai của đội Thiết Chưởng nhà họ Hồng, ông ấy có thể giúp anh cố gắng thuyết phục bọn họ gia nhập đội Thiệu Minh của anh”, Liễu Bân ở bên anh khẽ nói.
“Anh cũng là thành viên của đội đặc chủng Thiên Lang phải không?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười, chắp tay sau lưng nhìn nhóm binh sĩ trước mặt.
“Đúng vậy”, Liễu Bân khẽ gật đầu.
“Lúc trước tôi đánh thắng nên giành hết số tiền tích góp mười năm của anh, chuyện này cũng hơi quá đáng. Tôi sẽ bồi dưỡng anh thật tốt, giúp anh thể hiện tài năng trong cuộc thi võ thuật quân sự”, Lý Thiệu Minh nói.
“Hi vọng phương bắc chúng ta trở thành nhà vô địch của Hoa Hạ”, Liễu Bân nói.
“Thử đi”, Lý Thiệu Minh bắt đầu lựa chọn thành viên cho đội Thiệu Minh.
Đội đặc chủng trở thành Lữ đoàn Đặc công đầu tiên của quân khu phương Bắc, tổng cộng có hơn ba ngàn cao thủ đặc chủng, năm trăm cao thủ cấp Tông Sư, hơn hai ngàn cao thủ cấp Tinh Anh với thực lực kinh người. Sở trường của bọn họ không chỉ là võ công, mà còn là kĩ thuật gϊếŧ người, sử dụng thành thạo súng ống tác chiến trên chiến trường. Nếu cao thủ Thần Cấp đến xâm phạm, đừng nói là cao thủ Thần Cấp cấp thấp mà cho dù là cao thủ Thần Cấp cấp cao thì bọn họ cũng có thể làm khó dễ.
Lúc Lý Thiệu Minh lựa chọn thành viên của mình, những đội trưởng và thành viên của đội đặc chủng chắp hai tay sau lưng và nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt cương quyết.
“Anh ta là Lý Thiệu Minh sao? Tổng sĩ quan huấn luyện của doanh trại huấn luyện Thiên Lang lần này?”
“Thực lực trung bình, chắc lại là con trai của lãnh đạo nào đó đi đánh bóng tên tuổi nhỉ?”
“Nghe nói anh ta cũng là người dự thi cuộc thi võ thuật quân sự lần này, hình như có ba thành viên tham gia, vẫn thiếu bốn thành viên, ông Hàn dự định tập trung huấn luyện đội Thiệu Minh của anh ta, để anh ta lựa chọn thành viên trong số binh lính đặc chủng”, các cao thủ của đội viện binh từ nước ngoài thì thầm bàn tán.
“Anh Đức Cách, tôi nghe nói, ông Hàn đánh giá cao Lý Thiệu Minh, đặt kỳ vọng anh ta trở thành nhà vô địch cuộc thi võ thuật quân sự. Anh ta không chỉ có quyền lựa chọn thành viên, mà còn có thể lựa chọn chúng ta trở thành thành viên gia nhập đội của anh ta. Anh là cao thủ Thần Cấp, đội trưởng chúng tôi là cao thủ Thần Cấp, đội trưởng Hồ Tiểu Đao của đội Đao Pháp nhà họ Hồ cũng là cao thủ Thần Cấp, có vẻ ông Hàn muốn tạo thành một đội cao thủ Thần Cấp”, một thành viên cao thủ của đội Thiết Chưởng cười nói.
“Vậy là có ý gì? Làm nền cho Lý Thiệu Minh thôi sao?”, sắc mặt của Đức Cách – con trai của Tô Hách Ba Lỗ – một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim khẽ biến đổi.
“Ý của anh là muốn những cao thủ Thần Cấp chúng tôi tập hợp lại thành đội Thiệu Minh? Cùng với Lý Thiệu Minh tạo thành một đội cao thủ Thần Cấp? Để tên trai bao Lý Thiệu Minh làm đội trưởng của chúng tôi? Tôi không làm!”
“Tôi đến đây để giành vinh quang cho bố của tôi, tôi quyết tâm lấy được bảy món bảo vật, tôi tuyệt đối không gia nhập đội Thiệu Minh của tên trai bao đó”, Đức Cách nói.
“Tôi cũng không muốn, chỉ là không dễ bác bỏ thể diện của ông Hàn”, Trần Uy là đại đệ tử của bang Thiết Chưởng chế nhạo: “Nhưng cho dù để tôi và Lý Thiệu Minh tạo thành một đội cao thủ Thần Cấp, cũng nên để chúng tôi làm đội trưởng, anh ta là cái thá gì? Tên của đội cũng phải đổi, phải đổi thành tên của chúng tôi!”
“Ha ha, Trần Uy, anh nói hay lắm, ông Hàn có thể diện, nhưng nhóm cao thủ võ lâm của chúng ta cũng không tệ? Xét về thực lực tổng thể, quân đội Hoa Hạ mạnh nhất, nhưng xét về năng lực và tài năng thi đấu võ thuật từng người thì nhóm cao thủ chúng ta vẫn hơn. Chúng ta không thể trở thành một đội với Lý Thiệu Minh, chuyện này không có bàn bạc gì hết. Nếu ông Hàn thật sự để chúng ta trở thành một đội với anh ta thì các người hãy nghe theo tôi, chúng ta từ bỏ cuộc thi lần này”, đội trưởng Hồ Tiểu Đao của đội Đao Pháp nhà họ Hồ chế nhạo.
“Quả thật tôi không thể trở thành một đội với Lý Thiệu Minh, nếu thật sự như vậy, tôi thà từ bỏ cuộc thi. Tôi không tin, trong mắt ông Hàn, sáu đội chúng ta không quan trọng bằng một đội của Lý Thiệu Minh”, đội trưởng Hồng Dũng của đội Thiết Chưởng nhà họ Hồng nói.
“Tôi và Hàn Bân sẽ ủng hộ mọi người”, sắc mặt đội trưởng đội Thanh Phong không chút biểu cảm.
Lý Thiệu Minh đi một vòng gần nhóm lính đặc chủng và đám cao thủ ở đây, tìm kiếm một số cao thủ hoặc thanh niên có tiềm lực gia nhập đội mình. Anh không nói một lời, chỉ nhanh chóng đi qua hàng binh lính, cảm nhận luồng chân khí bao quanh cơ thể bọn họ.
Lúc Lý Thiệu Minh đi từ đầu đến cuối rồi lại quay một vòng, sau khi tìm kiếm hơn nửa giờ, anh quay lại thở dài một hơi.
“Sư phụ Lý, sao vậy?”, Liễu Bân nghi ngờ.
Không có gì, chúng ta chính thức bắt đầu tập luyện”, Lý Thiệu Minh không bày tỏ thái độ.
Sĩ quan huấn luyện của doanh trại huấn luyện Thiên Lang không chỉ có một mình Lý Thiệu Minh, còn có Liễu Bân, Vương Hổ, Thanh Phong và một nhóm phó sĩ quan huấn luyện. Họ thấy Lý Thiệu Minh đi một vòng, không lựa chọn thành viên mới, có vẻ như anh không hài lòng với nhóm binh sĩ ở đây lắm, cho dù Vương Hổ biết thực lực của Lý Thiệu Minh nhưng anh ta vẫn có vẻ không vui.
Dù sao, trước đây anh ta là tổng sĩ quan huấn luyện của doanh trại huấn luyện Thiên Lang, các binh sĩ nơi đây do anh ta huấn luyện ra.
Lý Thiệu Minh không nói gì nhiều đã bắt đầu huấn luyện, cũng không chọn người trong nhóm binh sĩ, anh như vậy là có ý gì, xem thường nhóm binh sĩ bọn họ sao?
“Sư phụ Lý, là võ công của cậu quá cao cường, cậu cảm thấy những binh sĩ này của tôi không xứng với cậu sao?”, khuôn mặt Vương Hổ khẽ co giật, lạnh lùng nói.
“Sĩ quan Vương, chúng ta bắt đầu huấn luyện thôi”, ánh mắt Lý Thiệu Minh tràn đầy vẻ thất vọng.
Thấy Lý Thiệu Minh như vậy, trong lòng Vương Hổ càng tức giận: “Sư phụ Lý, cậu cứ nói thẳng, cậu cũng là một người lính, đàn ông một chút được không? Nếu cậu có ý kiến với binh sĩ của tôi thì cậu cứ phê bình uốn nắn, bớt thở dài như phụ nữ đi!”
“Vậy tôi nói thẳng nhé?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Mời nói!”, Vương Hổ thầm tức giận trong lòng.
“Nếu lên chiến trường xông vào trận chiến, tôi dám đảm bảo, từng binh sĩ ở đây đều là người lão luyện. Nhưng tham gia cuộc thi võ thuật thì bỏ đi, bọn họ chỉ là một đám học sinh tiểu học”.
“Cái gì?”, thấy sắc mặt Lý Thiệu Minh bình thản, nét mặt Vương Hổ lập tức thay đổi.
Không chỉ Vương Hổ, mà sắc mặt Liễu Bân, Hàn Bân, Thanh Phong, Hồ Tiểu Đao, Đức Cách, Hồng Dũng và cả Hàn Uy Phong cũng nhanh chóng thay đổi..
Lý Thiệu Minh lại dám coi thường mọi người ở đây…!
—————————–