Chương 79: Cô biết mình đang nói chuyện với anh không ?
“Lại là cậu?”, cô gái thốt lên.
Là Đoàn Bội Bội, lúc này cô ta đang mặc bộ đồ công sở, hai chân đi đôi tất màu đen, dưới chân là một đôi giày cao gót đen. Dù tác phong nhìn chuyên nghiệp, song vẻ ngây thơ vẫn còn nguyên trên gương mặt. Cô ta đeo một cặp kính lớn, đôi mắt to tròn, diện mạo nhìn vui vẻ, đáng yêu.
Khi thấy Lý Thiệu Minh, đôi mắt to chớp mấy lần, sau đó hung hăng đánh mạnh vào ngực Lý Thiệu Minh: “Không tồi chút nào, cậu lại đến công ty sớm hơn cả tôi”.
“Hả?”, Lý Thiệu Minh hơi sững sờ.
“Anh Minh, tôi biết hết mấy người thân của những ông lớn trong công ty chúng ta, nhưng tôi không biết cô gái này. Chắc là lúc nghe tin công ty chúng ta tuyển dụng, muốn tới đây thử vận may”, Đại Quân ghé tai Lý Thiệu Minh nói nhỏ.
Cô gái này xinh hơn em vợ anh ta, khí chất cũng không kém là bao, khiến anh ta nảy sinh sự cảnh giác.
Hơn nữa, có vẻ cô gái này quen biết ông chủ của bọn họ.
“Không tệ, được lắm, cậu được đấy. Tôi nghe nói công ty này mới được thành lập trong thành phố chúng ta, thực lực ông chủ rất mạnh, công ty còn chưa chính thức đi vào hoạt động, ông ấy muốn tuyển trợ lý riêng, lương hàng năm lên đến một triệu. Cậu làm gì ở công ty thế? Làm bảo vệ à?”, Đoàn Bội Bội cảm thấy rất đúng lúc, hứng thú quan sát Lý Thiệu Minh. Cô ta có tính cách tùy hứng, tự do, nhiều khi quên mất mình đang ở đâu, mình định làm gì.
“Đãi ngộ của công ty này rất tốt, bộ đồng phục bảo vệ phát cho cậu nhìn có vẻ đắt đấy”, Đoàn Bội Bội đưa tay vân vê chất liệu của bộ âu phục đắt tiền anh đang mặc.
Nhìn dáng vẻ tùy tiện của Đoàn Bội Bội, Lý Thiệu Minh không biết nói gì…
Các ông lớn đứng bên cạnh anh, mặt ai nấy cũng tối sầm lại.
“Ha ha, tôi đến đây để ứng tuyển vị trí trợ lý riêng của ông chủ, nếu tôi trúng tuyển thì địa vị chỉ thấp hơn một người, cao hơn đến chục nghìn người, lương mỗi năm đến cả triệu. Nhưng mong ông chủ công ty này không phải kẻ háo sắc, nếu giống với ông chủ cũ của tôi, tôi sẽ chửi ông ta một trận. À, thế ông chủ công ty cậu như nào, nhân cách có tốt không? Nếu tốt thì tôi sẽ ứng tuyển vị trí trợ lý riêng, rồi lúc đó tôi sẽ chiếu cố cho cậu!”, Đoàn Bội Bội nở nụ cười gian xảo, cô ta tán gẫu với Lý Thiệu Minh, đôi mắt to cong lại như ánh trăng lưỡi liềm, nhìn gian trá không tả nổi.
Thấy Đoàn Bội Bội như vậy, Lý Thiệu Minh vô cùng khó xử. Cô em vợ vừa trúng tuyển vị trí trợ lý riêng kia cũng lúng túng.
“Được rồi, không buôn chuyện với cậu nữa, chị đây còn phải đi xin việc. Khụ khụ, ông chủ của cậu đâu?”, Đoàn Bội Bội dùng mu bàn tay đánh vào ngực Lý Thiệu Minh hai cái, rồi đi tìm ông chủ trong phòng phỏng vấn.
Chỉ có mười mấy người trong phòng phỏng vấn, trừ Lý Thiệu Minh và cô em vợ thì còn mấy ông lớn xã hội đen ngày trước là đàn em của Tôn Thiếu Kiệt, Heo Rừng là đại ca trên danh nghĩa của thành phố cảng biển, còn đại ca thật sự là Lý Thiệu Minh. Ai cũng biết, Heo Rừng là đàn em của anh, bây giờ Tôn Thiếu Kiệt bị hạ gục, nếu bọn họ muốn được trọng dụng, thì phải ôm lấy bắp chân Lý Thiệu Minh, nịnh hót vị đại thần này.
Lúc Lý Thiệu Minh phỏng vấn, tất cả những ông lớn quan trọng là đàn em của Tôn Thiếu Kiệt đều có mặt.
Đoàn Bội Bội lướt mắt qua, mặt bọn họ cũng không có biểu cảm gì.
Cô thấy tướng mạo của mấy đại ca này nhìn rất hung dữ, có người đầu trọc, có người thoáng lộ hình xăm, người trẻ nhất cũng tầm hai mươi bảy, hai mai tám tuổi, người già nhất đã ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi rồi.
Đoàn Bội Bội nghĩ đây là công ty chính thức, nhìn thấy gương mặt tàn ác của mấy đại ca xong, cô dần thể hiện vẻ mặt chê bai, nói nhỏ với Lý Thiệu Minh: “Ai cũng già thế này sao? Trong bọn họ ai là ông chủ thế?”
Lý Thiệu Minh cười lúng túng, nhìn cô ta tự biên tự diễn.
Sắc mặt mấy ông lớn đứng bên cạnh anh đều lạnh tanh, ai dám thừa nhận mình là ông chủ của công ty này chứ? Lý Thiệu Minh không nói gì, thì ai dám nói chuyện trước mặt anh?
Lý Thiệu Minh muốn củng cố vững chắc thế lực của đàn em, mấy tên đàn em đều nể sợ anh. Bọn họ biết Lý Thiếu Minh đánh Chó Điên gãy hai chân, khiến Khuê Sói bị thương, bắn súng vào Tiểu Hổ. Đây là người rất tàn ác, mức độ tàn bạo không thua gì đại ca Tôn Thiếu Kiệt của thành phố cảng biển trước đây.
“Ông chủ các cậu, chắc phải già hơn nhỉ? Tôi không muốn phỏng vấn nữa”, Đoàn Bội Bội dần có ý định rút lui.
“Sao thế?”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc, nhanh chóng đi tới vị trí ghế người phỏng vấn rồi ngồi xuống, mỉm cười nhìn Đoàn Bội Bội trong trang phục công sở.
“Vì những người trong công ty các cậu nhìn rất già, nên tôi nghĩ ông chủ cũng rất già. Cậu biết không? Ông chủ trước đây của tôi là một lão già hám sắc. Diện mạo ông ta rất khó coi, tiếng cười rất thô bỉ. Gần năm mươi rồi mà vẫn muốn ngấm ngầm lợi dụng tôi, khiến tôi chán ghét kinh khủng. Nên tôi nghĩ, đàn ông lớn tuổi không ai tốt cả. Công ty các cậu chưa chính quy, đến một cô gái cũng không có, tôi không muốn xin việc ở đây cho lắm”, Đoàn Bội Bội bĩu môi.
“Ông chủ của công ty này rất có thực lực, địa vị trong thành phố rất cao. Ông ta có tiền có quyền, năm đầu tiên đi làm, lương của trợ lý riêng lên đến một triệu. Ông chủ hào phóng có thể tùy hứng tăng lương cho nhân viên. Công việc có đãi ngộ tốt như vậy, cô không động lòng sao?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Động lòng chứ, nhà tôi không có tiền. Chỉ cần tìm công việc lương tháng mười nghìn tệ là tôi thích rồi. Nhưng tôi thà tìm công việc vất vả mà trong sạch, còn hơn là để mấy ông già bao nuôi. Cậu biết tôi mà, tôi không phải loại người đó”, Đoàn Bội Bội hơi nhíu mày, lén nhìn mấy ông lớn đứng trong phòng phỏng vấn.
“Mà Lý Phong, cậu to gan đấy, dám ngồi vào vị trí người phỏng vấn đó. Cậu không biết phép tắc à? Cậu có biết chỗ cậu đang ngồi, chỉ có ông chủ công ty mới có tư cách ngồi không? Cậu chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ, mà dám ngồi chỗ ông chủ? Cậu mau xuống đi. Cậu tìm việc không dễ dàng gì, đừng để ông chủ nhìn thấy rồi đuổi cậu đi. Còn nữa, cậu có biết luật bất thành văn trong môi trường làm việc ở đây không? Tôi nghe nói nhiều nhân viên cũ không thích nhân viên mới, bọn họ luôn bắt nạt người mới, đều rất xấu tính. Có rất nhiều người trong phòng phỏng vấn này, cậu cẩn thận kẻo bọn họ lén mách cho ông chủ, khiến ông chủ gây khó dễ cho cậu!”, Đoàn Bội Bội thấy Lý Thiệu Minh ngồi ở vị trí người phỏng vấn thì sợ hết hồn, vội tới kéo anh ra.
Rõ ràng cô ta quen biết Lý Thiệu Minh, thậm chí mối quan hệ còn thân thiết. Tính cách cô gái này đơn giản, không chỉ xinh xắn mà còn ngốc nghếch, khiến người ta cảm thấy đáng yêu, là mẫu hình yêu thích của nhiều ông chủ công ty.
Nhưng nếu cô ta là bạn của Lý Thiệu Minh? Tại sao cô ta không biết thân phận của anh vậy? Chẳng lẽ cô ta nhận nhầm người.
Đại Quân đứng nghiêm bên cạnh Lý Thiệu Minh, thấy Đoàn Bội Bội kéo Lý Thiệu Minh như người quen, cơ mặt lúc này co rút mạnh một cái.
Nếu cô ta nhận nhầm người, giành được sự quý mến của Lý Thiệu Minh do tính cách ngốc nghếch của mình, rồi đánh lấy lòng Lý Thiệu Minh bằng cách lỡ tay đánh nhầm, sau đó trở thành trợ lý riêng của Lý Thiệu Minh, thì còn em vợ anh ta tính sao?
Sắc mặt Đại Quân dần lạnh như băng.
“To gan!”
“Anh làm gì vậy?”, Đoàn Bội Bội bị tiếng hét của anh ta làm cho hết hồn, giật mình nhìn Đại Quân cường tráng, hung dữ đứng bên cạnh Lý Thiệu Minh.
“Cô gái à, cô đã đến muộn, người còn đầy mùi rượu. Cô không biết hành động của cô là rất mất lịch sự với người phỏng vấn cô không?”, Đại Quân lạnh lùng nói.
“Tôi không cố tình…”, Đoàn Bội Bội đuối lý, đôi lông mi dài rủ xuống.
“Vậy cô có biết, người cô đang lôi kéo đùa giỡn là ai không?”, Đại Quân tiếp tục hỏi.
“Ai thế?”, Đoàn Bội Bội ngẩng đầu, nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ khó hiểu.
“Đó là ông chủ của chúng tôi, là người có danh tiếng lớn nhất thành phố, là người giàu nhất thành phố cảng biển, sở hữu ba tỷ, Lý Thiệu Minh!”, Đại Quân vẫn lạnh lùng nói.
“Cái gì?”, nghe thấy vậy, đôi mắt đẹp của Đoàn Bội Bội trợn to.
Cô thật sự không biết Lý Thiệu Minh.
Biểu cảm Đại Quân lãnh đạm, trong lòng lạnh lùng nghĩ ngợi.
Thấy Đoàn Bội Bội hoảng hốt nhìn mình, Lý Thiệu Minh chỉ mỉm cười.
—————————–