Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi!

Chương 100: Cạm Bẫy Ôn Nhu

Cốc Cốc Cốc ...

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền vào trong tai, khiến cho nam nhân đang chìm đắm trong bóng tối kinh hãi đến biến sắc.

Có chuông cửa không ấn, cố ý gõ cửa, người kia là ai, trong lòng nam nhân rõ ràng.

Thân thể run rẩy, y chậm rãi đi tới cửa, do dự một lúc mới mở ra.

"Tôi còn tưởng anh không định để tôi vào chứ."

Đôi chân dài cất bước, nụ cười ấm áp của hắn trong đêm đen vẫn lóa mắt như thế, nhưng đối với nam nhân mà nói lại lạnh lẽo đến thấu xương.

Đóng cửa lại, im lặng theo sau người nọ, "tách" một tiếng, không gian tối đen bỗng sáng bừng lên lộ ra khuôn mặt tái nhợt của nam nhân.

Từ sớm y đã nhận được tin nhắn, nội dung chỉ vẻn vẹn hẹn đêm nay gặp mặt, còn lại không nói gì, chẳng cần đi thăm dò xem chủ nhân số điện thoại là ai, y cũng biết đây là mệnh lệnh không thể chối từ.

"Ngài tìm tôi... Có chuyện gì không?"

Nơm nớp lo sợ đặt câu hỏi, nam nhân không dám nhìn bóng lưng cao to kia, nội tâm tràn ngập hoảng sợ cùng bất an.

Không trả lời, hắn đi thẳng tới quầy bar tự rót một ly rượu vang, ngửa đầu uống cạn, anh tuấn nho nhã hình dáng tràn ngập thành thục mị lực, thật khó tưởng tượng chỉ mới 23 tuổi đã trở thành cường giả hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, qua vài năm nữa có khi nào sẽ vượt qua cả người đó?

Trong phút chốc thất thần, khiến nam nhân không phòng bị bị hắn ôm chặt lấy, tiếp theo là một nụ hôn nồng nhiệt, chen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp cùng yếu ớt kháng nghị, hai cỗ thân thể nóng bỏng dây dưa, một cao một thấp, một tinh tráng một tinh tế, đôi tay hữu lực cầm cố người đẹp trong lòng, không mở mắt nhìn khuôn mặt ấy, chỉ là dựa vào bản năng tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ý đồ châm lửa đối phương.

Nụ hôn này kéo dài một lúc, hung hăng bá đạo đòi hỏi nam nhân ánh mắt ướŧ áŧ kia, hơi thở ấm áp hòa quyện một chút ái muội, tựa như dã thú đói khát muốn đem người đàn ông trong khuỷu tay xé rách nuốt chửng.

Mãi đến tận khi đôi mắt vỗn phẫn nộ khuất nhục lộ ra tia mê ly, hắn lúc này mới mỉm cười thắng lợi, buông lỏng tay, nhưng không để y thoát khỏi vòng vây của mình.

"Mộ Thần Hi, anh quả thực khác với mọi người, chẳng trách Lê Thế Vinh mê đắm anh đến thất điên bát đảo, cuối cùng chôn vùi cả mạng sống trong đấy."

Cả người chấn động, nam nhân đang kịch liệt thở dốc dùng hết toàn lực đẩy mạnh kẻ kia ra, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo, tay đấm chân đá rống to.

"Cậu nói bậy! Cậu nói bậy! Anh ấy không phải tôi hại chết! Không phải tôi! Không phải tôi ! !"

Nhỏ gầy nắm đấm sử dụng toàn lực đánh tới nhưng hắn lại không hề hấn gì, lạnh lùng khinh bỉ nở nụ cười, không nhúc nhích tùy ý nam nhân hả giận, tựa như tử thần liên tục phát ra tiếng nói khủng bố từ địa ngục U Minh.

"Anh là người anh ta yêu nhất, được anh ta bí mật bảo vệ, cẩn thận cất giấu, cho dù là đối mặt với nguy hiểm trùng trùng cũng không muốn liên lụy anh... Mặc dù anh ta cưới em gái ruột của anh, nhưng vụ tai nạn đó cũng là vì cứu anh, vậy anh nói xem, nguyên nhân không phải do anh sao?"

Động tác trong nháy mắt cứng ngắt, nam nhân trợn to hai mắt, không dám tin trừng mắt nhìn  Tô Hạo Hiên vẻ mặt vô cảm, nhiệt độ trên thân thể nhanh chóng giảm xuống.

"Anh ấy sẽ không... sẽ không..."

Thẫn thờ phát ra tiếng nói run rẩy, nam nhân hai tay ôm đầu, thân thể tê liệt trên mặt đất, nước mắt tràn đầy gò má.

"Có thể vì anh đánh đổi mạng sống hay không anh đã tận mắt chứng kiến."

Ngồi xổm xuống, khuôn mặt một khắc trước còn tựa như Tu La nay lại hóa nhu tình, hắn đem run lẩy bẩy nam nhân ôm vào trong ngực, hôn lên đôi mắt tràn đầy nước mắt sau đó hôn lên môi y, cuối cùng tựa vào trán y, nhẹ nhàng hỏi

"Nói cho tôi, anh ta trước khi chết có để thứ gì lại cho anh không? Hoặc là có kể gì đó về công việc của anh ta hay không?"

"Tôi... Tôi..."

Ánh mắt thâm thúy phảng phất có thể hút đi linh hồn, y ngừng khóc, ngơ ngác nhìn chăm chú đôi mắt ôn nhu của hắn, tựa như hồi ức lại tựa đang kháng cự, đầu như trống bỏi lay động liên tục

"Tôi không biết... Tôi không biết..."

"Không sao, từ từ suy nghĩ, anh sẽ nhớ lại thôi..."

Không truy hỏi nữa, cũng không cưỡng cầu nữa, đối với mỹ vị trước mắt, hắn không có đủ đức hạnh để mắt nhìn mà tâm không loạn, huống chi... Người đàn ông này đã từng là bảo bối người kia nâng niu, hắn thay anh ta chăm sóc, cũng là hợp tình hợp lý.

Đem Mộ Thần Hi đang thần trí bất minh ôm ngnag lên, hắn xoay người nhanh chân đi vào phòng ngủ, mang theo nụ cười tà mị đóng cửa phòng lại...

Sáng sớm hôm sau, nam nhân là bị từng trận sung sướиɠ chen lần đau đớn khiến cho tỉnh giấc, đập vào mi mắt chính là khuôn điển trai được phóng to của Tô Hạo Hiên, chưa kịp phản ứng, từng trận tê dại khiến y bật ra một chuỗi tiếng rêи ɾỉ, lí trí khuất nhục cùng thân thể dâʍ đãиɠ đối đầu nhau, y tức giận muốn mắng to, rồi lại bị mạnh mẽ đâm chọc cho cả người mềm nhũn, âm thanh khàn khàn khô khốc, chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt, thả lỏng tinh thần, mặc hắn giày vò.

Nhưng là...

Dưới kỹ thuật cao siêu cùng thể lực sung mãn của Tô Hạo Hiên, y không thể không bị ép lần thứ hai mở mắt ra, căm hận nhìn chằm chằm người thanh niên trẻ phía trên, tuấn nhan hấp dẫn vô số phụ nữ, nổi một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt thâm thúy đầy rẫy khϊếp người dục hỏa, nóng rực thiêu đốt ý thức y, trong lúc chìm chìm nổi nổi, y cảm giác linh hồn trong thân thể nương theo luật động phía trên không cách nào tự kiềm chế bay lượn lên...

Trời nắng chói chang, đã đến giữa trưa.

Ánh mặt trời bao trùm lên chăn nệm, mùi xạ hưng nồng nạc không tan, trên giường lớn, một nam nhân lỏa thể ôm lấy người đàn ông khác có vẻ nhỏ gầy hơn đang ngủ, một bên nhàn nhã hút thuốc lá, một bên nghe điện thoại.

Tiếng nói trầm thấp tràn ngập vẻ lười biếng sau khi làʍ t̠ìиɦ, tao nhã ngũ quan mang theo sung sướиɠ ý cười, sau khi cúp máy, hắn để điện thoại di động xuống, một tay khẽ mân mê da thịt mềm mại của người trong lòng, khinh nhu xoa bóp..

"A..."

Phảng phất ngủ không yên ổn, giữa hai hàng lông mày thanh tú mang chút u buồn, trải qua một hồi hoan ái kịch liệt, nam nhân lần thứ hai tỉnh lại.

Mạnh mẽ ôm ấp khiến thời khắc Mộ Thần Hi vừa mở mắt có chút thất thần, thật quen thuộc, cũng thật là ấm áp.

Nhưng một khắc tiếp theo, ký ức tàn khốc như hồng thủy ùa về, đem y nhấn chìm, theo bản năng giãy dụa muốn thoát đi.

"Anh còn động đậy, tôi sẽ khiến anh nguyên ngày hôm nay không xuống giường được"

Thanh âm trêu tức không có ý uy hϊếp, nhưng cũng thành công làm cho nam nhân cương cứng thân thể, không dám lộn xộn nữa.

"Xin lỗi, tôi tối hôm qua có chút không khống chế được ... Anh không sao chứ? Tôi đã giúp anh thanh lý qua, sẽ không khó chịu."

Thanh âm ôn nhu mang theo hổ thẹn cùng áy náy, Tô Hạo Hiên không để ý nam nhân sắc mặt trắng bệch, dễ dàng đem thân thể y lật qua, tách ra hai cánh mông cúi đầu kiểm tra

"Chỉ là có chút sưng đỏ, không bị nứt ra, để tôi bôi thuốc cho anh..."

Cũng không biết có phải đã chuẩn bị từ trước hay không, Tô Hạo Hiên mở ngăn kéo lấy ra một ống thuốc cao, lấy một ít bôi lên hậu đình nam nhân, cái nơi sưng đỏ kia tựa như một đóa hoa mềm mại, khiến ánh mắt hắn tối đi.

Khinh nhu động tác cùng nhẹ giọng dỗ dành, bất cứ ai đều sẽ sa vào trong đó, được che chở, sủng ái như vậy... Chỉ là nam nhân lại im lặng nằm phịch trên giường, cả khuôn mặt chôn ở bên trong chăn, không nói một lời.

Không phải không thừa nhận, thân thể của nam nhân dù cho đã trải qua vô số phong nguyệt hắn cũng yêu thích không buông tay, sản sinh một loại ý nghĩ muốn đem y giấu đi.

Khó trách, khó trách a...

Tô Hạo Hiên âm thầm thở dài, không biết mang theo tâm tư phức tạp thế nào, hắn cẩn thận từng li từng tí đem Mộ Thần Hi một lần nữa ôm vào lòng, hôn một cái lên mi tâm của y, không có du͙© vọиɠ, cũng không có đùa cợt, chỉ là đơn thuần muốn hôn.

Đã bao lâu không trãi qua tình ái kịch liệt như thế, Tô Hạo Hiên không nhớ rõ. Từ lần đầu tiên khai bao, đầu hắn được truyền vào một tư tưởng rằng nữ nhân chỉ là công cụ giải tỏa sinh lý, dù là nam nhân, cũng chỉ là hắn muốn thử đổi khẩu vị mà thôi, xưa nay không có người nào, có thể giống nam nhân khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Cúi đầu nhìn nam nhân đang oa trong ngực mình như trẻ con, đôi mắt mê ly đóng chặt, môi mím lại, thân thể xinh đẹp mềm mại cực kì, chỉ có điều hàng lông mi đang run rẩy kia, đã tiết lộ tâm tình đang căng thẳng của y.

Cười nhẹ, hắn vươn ngón tay, từ từ nâng lên chiếc cằm duyên dáng của nam nhân, để mặt mũi của y quay về phía hắn, coi như không mở mắt cũng không liên quan.

"Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi đi, tôi sẽ cố gắng đối tốt với anh, chuyện đã qua, không nên nghĩ tới nữa, ở bên cạnh tôi, để tôi chăm sóc anh."

______________________

Heo: sau một một thời gian ăn tết nghỉ dịch sau đó đi học và đối phó với 1 đống bài kiểm tra thì nay tui đã quay trở lại đêyyyy ✌("ω")

Sắp thi đại học rồi mấy bạn 2k3 giống tui cố gắng lên nhá! Có mem nào vừa tham gia thi đánh giá năng lực không ta ( ̄∇ ̄)

Tuổi của anh Hiên khiến mình hơi bối rối xíu vì Lê Thế Vinh mất lâu rồi trong khi lúc ảnh còn sống thì anh Hiên đang học đại học mà ở trên tác giả lại bảo ảnh hiện tại 23t ??? mà thôi cũng không biết làm sao nên để nguyên vậy