Lập tức nhớ kỹ địa điểm Y Ân Tuấn nói, Mộ Thần Hi nhanh chóng chỉnh trang xong, y mặc đồng phục trợ lý, rất nhanh lên tới nhà hàng trên tầng cao nhất.
Bầu trời đêm mênh mông khảm một ông trăng thật tròn được hàng vạn vì sao vây quanh, đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời này, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm lộng lẫy của thành phố, ánh đèn led muôn màu muôn vẻ điểm tô cho nơi này làm bật lên vẻ giàu có hiện đại, đèn xe lao nhanh trên đường tựa như sao băng, từ trên nhìn xuống là một mảnh phồn hoa rực rỡ.
Hoa viên trên không này được một tấm thủy tinh cực lớn có hình dạng như cái nắp nồi bao trùm, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng là một nhà hàng lộ thiên, cách bài trí độc đáo đem nơi này biến trở thành một nơi thanh u tĩnh lặng để dùng bữa, mỗi bàn đều được một bức tường bằng thủy tinh không cao không thấp che chắn, có thể bảo đảm riêng tư cho mỗi người.
Nam nhân từ đáy lòng thở dài, cho dù trước đây từng đến không ít nhà hàng cho giới thượng lưu, vẫn không khỏi cảm thấy cách biệt thân phân rõ rệt như lúc này đây.
Mộ Thần Hi cúi đầu nhìn một chút chính mình một thân đồ lao động xanh lam, tuy rằng vừa vặn khéo léo, nhưng so với những người phục vụ ở đây còn trông tầm thường hơn, huống chi...y cũng không cho là bộ dáng này của mình sẽ được phép tiến vào.
Giữa lúc y còn đang phân vân không biết có nên gọi điện để nói rằng đợi bọn họ dùng bữa xong rồi hẵng tiếp tục công việc thì một đạo âm thanh cung kính truyền đến.
"Xin hỏi anh là Mộ Thần Hi đúng không ạ?"
"A? Đúng, đúng là tôi..."
Y căng thẳng ngẩng đầu, nhìn cách ăn mặc đối phương có vẻ là quản lí ở đây.
"Bạn của anh đang ở bên kia đợi, tôi đưa anh sang nhé."
Thái độ nhiệt tình của quản lí làm nam nhân ngây người, nhưng vẫn đi theo, bề ngoài cùng bước đi không trọn vẹn của y dẫn tới không ít sự chú ý, y xấu hổ cúi đầu, trên mặt hỏa thiêu một mảnh.
Quản lí đưa Mộ Thần Hi đến vị trí tốt nhất trong quán, liền lập tức khom người lui xuống.
"Đại thúc, mau tới đây ngồi."
Y Ân Tuấn mở miệng hướng nam nhân ngoắc ngoắc tay, trong ngực hắn ôm một nữ tử yêu diễm đẩy đà .
"Chúng tôi đều đang chờ anh đó, nếu không đã sớm lên món, tôi sắp chết đói tới nơi rồi."
Y Ân Tuấn khiến y càng đỏ mặt, cúi đầu, lúng túng giật giật môi "Xin lỗi... Tôi..."
"Đứng làm gì? Nhanh ngồi xuống đi."
Trầm thấp tiếng nói bỗng nhiên vang lên bên tai, y sợ đến vội vã lui về phía sau, không phải vì e ngại thân phận của chủ nhân giọng nói này, mà là...
"Hạo Hiên ca, anh không phải ngày mai mới đến sao? Làm sao đến rồi cũng không gọi điện thoại, để bọn em đón anh."
Như có như không liếc nhìn nam nhân mặt mũi trắng bệch, Phong Diệu Nhiễm đứng lên, đi tới trước mặt Tô Hạo Hiên đột ngột xuất hiện kéo tay Mộ Thần Hi.
"Đại thúc, ngồi chỗ của tôi đi, tôi đặc biệt vì anh gọi tất cả món đầu bảng ở đây."
Lôi kéo nam nhân toàn thân cứng ngắt tới gần vị trí của mình, hắn đem chỗ trên sopha nhường cho y.
"Phong, Phong thiếu gia... Cảm tạ ý tốt của cậu, tôi thấy... Tôi vẫn nên về thôi, không quấy rầy các cậu nói chuyện..."
Không biết được chính mình dùng bao lớn dũng khí mới đem lời một hơi nói xong, nam nhân đứng bất động, im lặng mà từ chối Phong Diệu Nhiễm hảo ý.
"Ha ha, đại thúc, đây là bữa tiệc gắn kết giữa ông chủ và nhân viên, thuần túy chỉ là tiêu khiển giải trí, anh không nên từ chối tham gia chứ?"
Cong môi cười đến ôn hòa vô hại, ánh mắt thâm thúy đánh giá biểu tình nam nhân biến hóa, Tô Hạo Vũ đảo mắt nhìn về phía Tô Hạo Hiên, trêu ghẹo
"Anh, nếu đã tới vậy chầu này anh bao nhớ."
"Cậu tiểu tử này, mỗi lần đi diễn các cậu tiêu phí không phải đều là tiền công ty sao? Làm sao? Còn muốn vắt kiệt anh?"
Buồn cười lắc đầu một cái, Tô Hạo Hiên nhíu mày, kéo cà vạt, cởϊ áσ khoác, ngồi đối diện Tô Hạo Vũ.
"Anh là ông chủ, bọn em là nhân viên, không dựa vào anh thì dựa vào ai?"
Ngón tay thon dài cầm ly rượu thủy tinh cao cổ, bên trong là rượu dịch màu đỏ tươi, Bạch Tử Khiêm tựa tiếu phi tiếu, híp mắt nhìn Mộ Thần Hi vẫn cúi đầu im lặng từ nãy đến giờ.
"Ha ha... Được được được, cũng không phải lần đầu tiên mời các cậu ăn cơm."
Quay đầu nhìn Lăng Diễm bên cạnh "Gọi món chưa?"
"Nghe nói nhà hàng này ngay cả ngôi sao lớn cũng chưa chắc có thể vào được, bọn em may mắn được công ty tạo cơ hội, nếu không nghiên cứu cách để đỡ lãng phí công khoản thì thật có lỗi a."
Nóng nảy cá tính thu lại không ít, nhưng khẩu khí mang theo trêu chọc này vẫn đem sự ương ngạnh của hắn bộc lộ ra.
"Vì vậy chúng em quyết định sẽ gọi toàn bộ món đắt nhất ở đây."
Haha...
Một tiếng cười khẽ đến từ mỹ nữ trong ngực Y Ân Tuấn, lông mày khéo léo cùng đôi mắt cong cong, đủ để bắt toàn bộ đàn ông làm tù binh.
"Lăng đại thiếu gia khẩu khí thật hung hăng nha, bất quá đối với phái nữ thì thật sự rất quyến rũ."
"Ồ? Thật không? Vậy còn cô?"
Nhướn mày, Lăng Diễm nghiên đầu nhìn cô gái xinh đẹp kia, con ngươi màu hổ phách tràn ngập ý cười, mang theo ý tứ câu dẫn tà mị.
Đây là lần đầu, Mộ Thần Hi thấy rõ bản chất của Lăng Diễm. Đây mới là hắn, thiên chi kiêu tử gia thế hiển hách, bất cứ nữ nhân nào cũng không thể chống lại nụ cười này.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười duyên của nữ tử vang vọng xung quanh, không để ý thiếu niên đang ôm mình cũng anh tuán không kém, cô ta dụ hoặc đứng lên, lắc lắc eo nhỏ, phong tình vạn chủng ngồi lên đùi Lăng Diễm, một đôi cánh tay trắng nõn mịn màn ôm cổ hắn, bờ ngực đẫy đà được quần áo tinh tế siết chặt lộ ra khe ngực sâu hoắm, phiến tình cọ cọ l*иg ngực thiếu niên tóc đỏ, kiều diễm ướŧ áŧ môi đỏ gợi cảm mười phần
"Lăng đại thiếu gia, em không ngại chơi 3P."
(Heo: móa con đũy này :)))))
"Tôi rất chờ mong."
Ám muội ôm eo mỹ nữ, Lăng Diễm sung sướиɠ cười to.
Bên này hai người tựa như chốn không người mà lớn mật ve vãn, một bên khác Phong Diệu Nhiễm đem nam nhân đang đờ ra kéo vào chỗ, tiếp theo cũng ngồi xuống.
Tô Hạo Vũ cùng Bạch Tử Khiêm cầm menu chọn món, đối với cảnh tượng kia cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Ngược lại là Y Ân Tuấn, mỹ nữ trong ngực bị Lăng Diễm cướp mất, hắn không chỉ không giận chút nào, trái lại hai chân bắt chéo trong miệng ngậm xì gà, cầm điện thoại không biết là đang nói chuyện với ai, bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Muốn ăn cái gì cứ gọi đi, không cần vì công ty tiết kiệm tiền."
Tô Hạo Hiên mở miệng rước lấy một vài ánh mắt quan tâm, có điều hắn không phải nói với những người kia mà là hướng về phía Mộ Thần Hi nói.
Đầu buông xuống cơ hồ sắp đυ.ng ngực, bất ngờ thấy một quyển menu mạ vàng xuất hiện trong tầm mắt, nam nhân kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu như hồ nước mang theo ý cười của Tô Hạo Hiên, trái tim bỗng dưng co rụt lại
"Tôi.... tôi ăn gì cũng được, cảm ơn cậu Tô."
____________________
Heo: Đọc thì thấy không dài lắm nhưng bắt tay vô edit thấy nó lê thê ghê huhuhu
Sắp nghỉ dịch nữa rùi bà coan oiwii T-T