Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi!

Chương 91: Gia tộc hội nghị (3)

"Bọn họ a..."

Y Ân Tuấn bĩu môi, một bộ kiêu căng khó thuần, từ đầu đến cuối không thèm nhìn sắc mặt Phong lão gia tử

"Cả ngày ở Châu Âu tình chàng ý thϊếp, trong mắt ngoại trừ lẫn nhau, cái khác hoàn toàn không thấy. Có điều... lão nhân gia người nên quan tâm là ta mới đúng, hì hì..."

"Ha ha ha... Đứa nhỏ này, vẫn y như trước."

Lão gia tử vui vẻ cười to, hơi khom eo, xoay người nhìn về phía Tô Hạo Hiên

"Tiểu Hiên a, kỳ thực bọn chúng làm đúng là một chuyện tốt, cũng làm cho ta lão già này học chút đồ vật. Nếu như chuyện này thành công, ta dám cam đoan không đến nửa năm Tô thị nhất định sẽ nghênh đón một hồi đỉnh cao. Nhưng đáng tiếc chính là..."

Lão gia tử lắc đầu một cái, thấy được ánh mắt nghi hoặc của đám vãn bối, mắt ông nhìn xa xăm khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối

"Chỉ tiếc, năm đó đứa nhỏ ta coi trọng tuổi trẻ liền ra đi, nếu không...tại thương trường này không ai có thể vượt qua hắn."

"Cậu, chuyện buồn đã qua người cũng đừng nhớ lại làm gì tránh tổn thương thân thể."

Tô Văn Kính vội vàng đứng dậy đến bên người lão gia tử đỡ lấy cánh tay của ông, cũng hướng về hộ lý của ông ra hiệu.

"Lão gia, đến giờ uống thuốc rồi."

Hộ lý hiểu ý, phối hợp Tô Văn Kính nâng lão gia tử vẫn còn thở dài chậm rãi rời phòng khách.

Trước khi đi, ông quay lại nhìn tất cả mọi người một lượt, giọng nói trầm trầm vang lên "Bọn nhỏ đều đã lớn rồi, có tư tưởng và mục tiêu riêng, mấy đứa cũng đừng quản nữa, mệt tâm phí sức. Can thiệp quá nhiều dễ dẫn đến hiệu quả ngược, chừa cho chúng một chút không gian, cũng là cho chúng cơ hội thi triển quyền cước một chút. Ta già rồi, không sánh được người trẻ các người, nhưng là mấy đứa nhất định phải nhớ kỹ một câu nói: Dù có chuyện gì xảy ra, lợi ích gia tộc lớn hơn tất cả!"

Nhìn theo lão gia tử đi xa, các vị trưởng bối còn lại dồn dập liếc nhìn con trai mình, đột ngột bắt gặp ánh mắt của nhau, từng người tựa hồ lĩnh ngộ được cái gì.

"Chuyện này coi như qua, sau đó lại gây họa gì, chúng bây tự mình giải quyết."

Tô Văn Kính ném lại một câu, sau đó liền dẫn Lý Nguyệt Mân đang lo lắng cho con rời đi.

"Con trai, làm tốt lắm, cha ủng hộ con. Có điều đừng quên, con là người nhà họ Bạch, cũng là con trai duy nhất của Bạch Thiều ta!"

Bạch Tử Khiêm nhíu mày nhìn theo bóng lưng dần xa của cha mẹ, mắt phượng có chút cảm động.

"Tiểu Diễm, ba ba bình thường nghiêm khắc với con, nhưng này cũng là vì ông ấy yêu con."

Ấm Mẫn nhìn bóng lưng chồng mình, âm thầm than nhẹ, kéo tay Lăng Diễm nói vài lời.

"Lần này con nghĩ thông suốt chúng ta rất vui, chứng minh con trai ta vẫn rất hiểu chuyện. Vì vậy, có một số việc nếu biết không nên làm thì sau này đừng làm nữa, quá khứ đã qua thì liền quên đi, con người chung quy phải nhìn về phía trước, hướng về tương lai mình. Con hiểu chưa?"

"Con hiểu, mẹ."

Khàn khàn tiếng nói mang theo một tia nghẹn ngào, Lăng Diễm cúi thấp đầu, che giấu vẻ mặt của chính mình.

"Tiểu Hiên, ta liền đem nó giao cho con. Con là đại ca, phải cố gắng dạy bảo bọn chúng, nếu mà có thêm hiểu lầm gì thì cũng không tốt."

"Cô, người yên tâm, con tự có chừng mực."

Tô Hạo Hiên ôn hòa cười cười, một tay khoát lên vai Lăng Diễm, trịnh trọng bảo đảm.

Không nói thêm gì nữa, Ấm Mẫn hướng về khác mấy cái các vãn bối nhu hòa nở nụ cười, sau đó cũng rời đi .

Một lát sau, bên trong phòng khách chỉ còn dư lại bọn họ sáu người, không ai nói gì. Bầu không khí nhanh chóng trở nên nặng nề

"Đi thôi, đi thư phòng, chúng ta nói chuyện."

Làm người lớn tuổi nhất, Tô Hạo Hiên vẫn ứng đối như thường, không một chút quan tâm đến luồng sát khí đang vây quanh thân mình, cười đến đặc biệt ấm nhã (ấm áp + nhã nhặn). Không có bất kỳ dị nghị gì, sáu người đồng thời đi đến thư phòng ở lầu ba.

Cửa vừa mới đóng lại, liền nghe Tô Hạo Vũ dùng ngôn từ lạnh lẽo kɧıêυ ҡɧí©ɧ

"Tô Hạo Hiên, anh rốt cuộc có ý gì? Cố ý ở trước mặt trưởng bối diễu võ giương oai, chứng minh bản thân là kẻ mạnh sao?"

"Ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?"

Không để ý sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của em trai, Tô Hạo Hiên ngồi xuống trước, bắt chéo chân, tư thái tao nhã, hướng về những người khác vẫy vẫy tay.

"Hạo Hiên ca, nếu anh đã sớm biết kế hoạch của chúng tôi, sao không tự mình giải quyết, ngược lại kinh động trưởng bối?"

Phong Diệu Nhiễm đúng là rất thẳng thắn, đi tới đối diện Tô Hạo Hiên ngồi xuống, lãnh khốc khuôn mặt không có một tia cảm tình.

Không trả lời, đối với Tô Hạo Hiên mà nói chỉ là phí lời mà thôi. Hắn đang đợi, đợi người khác lên tiếng. Quả nhiên ngay sau đó Lăng Diễm liền vọt tới trước mặt hắn, tàn nhẫn mà nằm lấy cổ áo hắn, hai mắt sung huyết rít gào

"Anh thoả mãn chưa ?! Anh hiện tại con mẹ nó vừa lòng rồi chứ ?! Mau trả Thần Hi cho tôi! Trả lại cho tôi a!!"

Ánh mắt phẫn nộ khiến Tô Hạo Hiên sững sờ, nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn lập tức trầm mặt, tùy ý áo sơ mi đắt tiền của mình bị Lăng Diễm vò đến nhăn nhúm

"Cậu biết lý do anh làm vậy là gì không?"

Giương mắt nhìn vẻ mặt những người khác, hắn cười lạnh

"Chỉ bằng chút thủ đoạn nho nhỏ của mấy đứa bây, vọng tưởng muốn ngăn cản kế hoạch Lê gia, quả thực quá ngu xuẩn!"

"Vậy anh có thể giải thích cho chúng tôi được không? Lê Dược Minh và Bạch Chấn Nghị lần này hợp tác mục đích chủ yếu là tạo áp lực cho Tô thị cùng Phong thị, nương theo đó phá hoại lợi ích của đôi bên. Như vậy người nắm quyền Tô thị là anh, định xử lý chuyện này thế nào? Lẽ nào anh có thể trơ mắt nhìn đối thủ cạnh tranh liên hợp lại chèn ép mình sao?"

Bạch Tử Khiêm dựa vào trước bàn đọc sách, khoanh tay trước ngực, trào phúng mà nhìn Tô Hạo Hiên.

"Chính vì vậy, mấy đứa mới nghĩ ra việc để Lăng gia và Phong gia liên hôn?"

Vung tay, thoát khỏi Lăng Diễm kiềm chế, Tô Hạo Hiên ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Tử Khiêm.

"Không tệ. Chỉ có như vậy, mới có thể cứu vớt một chút tổn thất. Bằng không, đến thời điểm Vũ tiến vào Tô thị thì cũng đã chia năm xẻ bảy, này với nó mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì."

"Hừ! Nhược trí hành vi!"

"Anh..."

Lăng Diễm lại muốn nổi giận, lại bị Tô Hạo Vũ đúng lúc kéo ngồi xuống.

"Bạch Chấn Nghị và Lê Dược Minh giao dịch cũng không đơn giản như mấy đứa nghĩ, trong này ẩn chứa âm mưu từ hơn một năm trước. Cho nên anh không thèm quản bọn họ âm thầm hợp tác, là vì muốn lấy được bí mật kia. Mà mấy đứa bây, lại ngay thời khắc quan trọng nhất phá hư chuyện tốt của ta, có điều may là có cha cùng các bác giúp đỡ, nếu không chỉ cần anh bại lộ, lúc đó năm người các cậu không chỉ bị mắng một trận như vậy, có khi còn rước lấy họa sát thân."

"Có ý gì? Bí mật gì?"

Y Ân Tuấn mắt xanh sáng ngời, không nhịn được cảm thấy hứng thú truy hỏi.