Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi!

Chương 82: "Thiên sứ" tiểu thư

Heo: Chữ thiên sứ đặt trong ngoặc kép he :)))

Trong đại sảnh Bạch gia, vang vọng từng trận tiếng cười nói vui vẻ, bầu không khí phá lệ ấm áp.

"Ca ca, ca ca..."

Chính vào lúc này, một tiếng kêu trong veo đánh gãy bọn họ, quay đầu nhìn lại, một cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi mặc một bộ váy xinh đẹp màu hồng nhạt, vô cùng phấn khởi hướng về Bạch Tử Khiêm nhào tới.

Nhanh chóng đứng lên giang rộng hai cánh tay của chính mình, Bạch Tử Khiêm nở nụ cười. Đó là một nụ cười chân thành, tràn ngập sủng ái, cũng là hắn chân thực cảm tình chưa từng biểu lộ trước mặt người ngoài. Bởi vì quay lưng về phía sopha, người đang ngồi đều không thấy được rằng Bạch Tử Khiêm mà họ quen cũng sẽ tồn tại loại ánh mắt ôn nhu này, dù là từ nhỏ nhìn hắn lớn lên cha mẹ, cũng rất ít khi thấy con trai của mình toát ra ôn nhu một mặt.

"Về khi nào? Sao không gọi báo cho ta để ta tự mình qua đón ngươi."

Hơi hơi cúi người xuống, ôm đứa em gái vì kích động mà mặt mũi đỏ bừng, Bạch Tử Khiêm một bên động tác khinh nhu vì nàng vuốt xuôi sau lưng bối sức, một bên thấp giọng chất vấn, nhưng vẫn không mất đi cái kia phân sủng nịch ý cười.

"Ta đã mười sáu tuổi , có thể tự mình chống đỡ một phương, đương nhiên không cần lại ỷ vào ca ca , nếu không sẽ bị những bạn học khác cười nhạo."

Chu miệng nhỏ, đôi môi anh đào làm giọng điệu nũng nịu, nàng cả người đều oa ở trong lòng ngực ấm áp của Bạch Tử Khiêm, đôi cánh tay ôm chặt eo hắn, lưu luyến không nỡ buông ra.

"Mười sáu tuổi? Ta nhớ hình như độ tuổi thành niên theo luật ở nước ta là mười tám nha, ngươi còn kém hai năm, vì lẽ đó..."

Giả vờ kinh ngạc một tiếng, Bạch Tử Khiêm câu lên khóe miệng, ánh mắt lấp lánh nhìn muội muội trong lòng.

"Được rồi được rồi! Ta biết rồi, lần sau không dám tự ý làm chủ nữa, được chưa?"

Giơ lên khuôn mặt nhỏ, đôi mắt sáng như sao hờn dỗi trừng chính mình chuyên chế nghiêm khắc huynh trưởng, không thể không nhượng bộ.

Ba...

Bạch Tử Khiêm cúi đầu, tựa khen thưởng mà ở trên khuôn mặt tròn mịn của nàng, hôn một cái thật kêu.

"Ca ca xấu xa! Không được tuỳ tiện hôn người ta, người ta là sắp thành niên thiếu nữ đây!"

Ngượng ngùng mà đỏ hai gò má, Bạch Tử Tĩnh nhăn nhó muốn tránh thoát Bạch Tử Khiêm ôm ấp, nhưng không ngờ bị nhân cơ hội trộm hương, khiến cho nàng tức muốn nổ phổi dậm chân kêu gào.

"Ha ha ha, hai anh em các ngươi a, mỗi lần gặp gỡ đều như vậy."

Bạch mẫu cười đến hết sức vui mừng, thế nhưng nàng cũng không quên nhìn sắc mặt ảm đạm của tức phụ tương lai, vội vã đứng lên lôi kéo mọi người vào bàn cơm, lúc này mới có thể khiến đôi huynh muội đang dính lấy nhau tách ra.

"Ca, nghe nói ngươi vừa dẫn một người trở về. Ai vậy? Lẽ nào là ngươi tân hoan?"

Đừng xem Bạch gia tiểu thư sinh ra dung mạo thuần mỹ nhỏ nhắn, khiến người ta không nhịn được muốn che chở thương yêu, kỳ thực chỉ có người nhà họ Bạch trong lòng rõ ràng, trên người chỉ cần mang dòng máu Bạch gia, bất luận giới tính, đều sẽ không phải nhân vật đơn giản.

Tuấn lông mày vẩy một cái, liếc nhìn qua muội muội đôi mắt đang lập loè ánh sáng, Bạch Tử Khiêm lại giương mắt nhìn ba vị trưởng bối cùng một vị hôn thê trên danh nghĩa đang tiến về phòng ăn phía trước, đột nhiên dừng bước.

Có chút hồi hộp, Bạch Tử Tĩnh cảm giác trái tim của mình đột nhiên nhảy một cái.

Bỗng nhiên, nàng nhớ lại lúc nhỏ, trong một buổi tiệc rượu của gia tộc, ca ca bị một đám nữ nhân ăn vận lộng lẫy loè loẹt vây quanh, con quỷ phá phách trong tâm hồn của tiểu cô nương lúc ấy phi thường 'ngây thơ trong sáng' trỗi dậy, kết quả là đám người kia không quấn lấy ca ca nữa, trái lại lại đuổi theo quấy rối phụ thân, còn nàng tên đầu sỏ gây tội bị mẫu thân phạt nặng ròng rã một tháng... Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, đặc biệt lúc trước nàng là thua dưới đôi mắt u buồn của ca ca.

Vì lẽ đó... Vào giờ phút này...khi đôi mắt kia lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, cảm giác đầu tiên của nàng chính là...

"Ngạch, cái kia... Ca a, ta đi vào trước, cái bụng thật đói."

Đen láy con ngươi nhanh chóng dời đi chỗ khác, muốn trốn tránh ác ma mê hoặc, giơ lên hai chân liền muốn bỏ của chạy lấy người.

"Muội muội ngoan... Ngươi không yêu ca ca sao?"

Tựa như năm xưa mang theo men rượu gợi cảm tiếng nói, ngậm lấy một luồn u oán nhàn nhạt nhưng đủ đâm thủng màn tai, nhất thời định trụ Bạch tiểu thư hai chân, cũng rung động tâm can của nàng.

"Ca ca, ta đối với ngươi ái như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn không dứt, tựa hàng vạn tuấn mã phi nhanh, lại như ánh mặt trời, lại..."

Quay lưng, chứ không thể xoay người, nịnh hót, chứ không thể hãm vào. Ai mà không biết Bạch gia thiếu gia chính là một tên ác ma thích ăn tươi nuốt sống.

"Muội muội ngoan, giúp ta giải quyết Đường Lệ, ta đáp ứng ngươi, mua cho ngươi món đồ chơi đẹp nhất hiện đại nhất."

Khôn khéo Bạch thiếu gia, tài bắt bí người nhược điểm thì quả là không ai sánh được.

Mà chỗ tốt của việc đó nằm ngay trước mắt đây, hắn có thể dễ như ăn bánh lợi dụng đứa em gái này giải quyết cái vị hôn thê từ bé chết tiệt kia, cũng có thể ở cái này thời khắc mẫn cảm then chốt này, đưa nam nhân danh chính ngôn thuận quy nạp vào đây.

Chỗ hỏng chính là... Đương nhiên, căn bản không có bất kỳ chỗ hỏng.

Bạch Tử Khiêm nghĩ vậy.

"Ngươi hứa?"

Vèo một cái quay người lại, Bạch Tử Tĩnh hai mắt như uy hϊếp nhìn chằm chằm chính mình so với hồ ly còn muốn giảo hoạt ca ca.

"Hừ hừ! Ta hứa !"

Rất nghiêm túc gật đầu, mắt phượng tràn ngập hứa hẹn.

"Thời gian?"

"Đến ngươi nghĩ kết thúc mới thôi."

"Địa điểm?"

"Ta không cho là nhà chúng ta thiếu chỗ."

"Tư liệu?"

"Chỉ có 50%."

"Còn nửa kia đâu?"

"Còn đang điều tra."

Lặng im chốc lát, Bạch Tử Tĩnh lần thứ hai nghiêm túc đánh giá chính mình ca ca vẻ mặt, không buông tha bất kỳ chỗ khả nghi.

Liền như vậy tùy ý tự nhiên đứng tại chỗ, Bạch Tử Khiêm lười biếng híp mắt, tùy ý chính mình muội muội nghiêm ngặt xét duyệt.

"OK! Ngươi thông qua."

Bạch Tử Tĩnh nở nụ cười, tựa như thuần khiết vô hại thiên sứ.

"Ta vinh hạnh."

Bạch Tử Khiêm cũng nở nụ cười, diễm quang bắn ra bốn phía.

______

Ý ẹ nay siêng đột suất, hoàn thành 2 chương trong 1 ngày 🤓🤓