Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi!

Chương 70

Đĩa nhạc đầu tiên ở Trung Quốc của nhóm Crazyburn mang tên 'Tùy Tiện Ái', trước sự chờ đợi của mấy vạn fans rốt cục chính thức được xuất bản. Vẻn vẹn chỉ trong thời gian mấy ngày, liền trở thành hiện tượng lớn, đạt kỷ lục tiêu thụ khủng, chễm chệ leo lên top 1 bảng xếp hạng âm nhạc, thành tích tốt vượt xa dự tính ban đầu.

Tận dụng mọi thời cơ, công ty giải trí Tinh Hoàng bắt đầu lên một loạt kế hoạch để lăng xê họ trở thành siêu sao hàng đầu.

Chỉ vỏn vẹn một tuần lễ sau khi album được phát hành, năm thành viên Crazyburn hầu như mỗi ngày 24h đều vùi đầu vào công việc, ở bất kỳ lễ mừng, dạ hội, gameshow, phỏng vấn vân... vân. Đều có thể ở TV hay mặt báo thấy họ, thậm chí có thể nói vào lúc này giới giải trí dường như biến thành thế giới riêng của bọn hắn.

Dưới ánh đèn sặc sỡ, được vây quanh bởi hoa tươi hòa tiếng vỗ tay, còn có đám fans cuồng đang kịch liệt thét chói tai, chứng minh địa vị của bọn hắn trong giới giải trí là rất được săn đón.

Bất quá minh tinh cho dù bị muôn người chú ý, dù rất được tôn sùng, nhưng đằng sau bức màn lấp lánh hào quang đó, diễn ra những sự việc đối lập, gió tanh mưa máu không bao giờ dứt.

"Kế hoạch lần trước tuy rằng không thành công, thế nhưng người của chúng ta đã thành công tìm ra hồ sơ mật giữa Bạch Chấn Nghị cùng Lê Dược Minh. Tình huống cụ thể, sau khi kết thúc công việc tôi sẽ phân biệt phát cho các cậu, có điều hiện tại trọng yếu nhất là chúng ta cần phải thương thảo kế sách đối phó những việc sắp tới."

Tô Hạo Vũ tư thái ưu nhã ngồi trên ghế salon, ánh mắt lạnh nhạt nhìn quanh bốn người còn lại, ngón tay thon dài kẹp điếu xì gà, nhưng hắn không vội hút mà tùy ý để khói chui vào trong mũi, hít thở lấy mùi hương của cỏ.

"Chúng ta tốt nhất mau chóng trong vòng ba tháng thanh trừ hết thảy mầm họa, nếu không hậu quả khó mà lường được."

Phong Diệu Nhiễm vẫn như cũ ăn mặc một thân màu đen tơ tằm quần áo bó, mở rộng cổ áo lộ ra một mảnh tinh tráng bắp thịt, hai chân của hắn tùy ý bắt chéo, thân thể bán tựa ở trên ghế salon, cũng cầm một điếu xi gà, nhưng không có châm lửa.

"A! Đừng nói là ba tháng, dù là ba ngày, chỉ cần một câu nói của cậu, ta liền có thể đem bọn họ lập tức giải quyết, cần gì phải phiền toái như vậy?"

Khiêu gợi tiếng nói để lộ một tia hưng phấn khát máu, Bạch Tử Khiêm toàn thân đồ trắng âm nhu diễm lệ lười biếng nằm ườn ra một đầu khác trên ghế salon, xoa xoa môi đỏ, tựa tiếu phi tiếu nhìn Phong Diệu Nhiễm hỏi một câu.

"Tử khiêm, bại lộ thực lực của chúng ta quá sớm, sẽ khiến đã thảo kinh xà. Huống hồ, Bạch bá bá hiện tại cần nhất chính là sự bảo vệ của cậu, nếu vào lúc này chúng ta manh động..."

"Sử dụng tục ngữ của người Trung Quốc là cái gì nhỉ? À! Là 'minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng'. Biểu ca, ta nói đúng chứ?"

Đột nhiên, Y Ân Tuấn nhếch miệng đánh gãy lời nói của Phong Diệu Nhiễm, thần thái phóng đãng cùng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ gợi đòn, vô luận ở đâu đều là một bộ cà lơ phất phơ khiến người ta hận không thể xông tới đánh hắn một trận.

Khóe miệng khẽ nhếch, gương mặt lãnh khốc tuấn tú của Phong Diệu Nhiễm đen một hồi, bất quá cũng không phản đối lời của hắn, giữ im lặng.

"Hừ! Buồn cười! Cái gì minh thương? Cái gì ám tiễn? Liền lấy chúng ta năm người làm ví dụ đi, tuy rằng ở bề ngoài là một bộ huynh đệ tốt, là tri kỉ, nhưng ai biết được ở trong bóng tối, là ai muốn đem ai gϊếŧ chết đây! Ha ha..."

Trước cửa sổ sát đất, Lăng Diễm một thân hoả hồng quần áo bó quay lưng với bọn họ, một bên mãnh liệt hút thuốc lá, một bên trào phúng mở miệng.

Sau khi nói xong, nhận được 4 cái cau mày bất mãn của mọi người, bọn họ quay đầu nhìn nhau một chút, vẻ mặt khác nhau, đều trầm mặc không nói.

"Yêu cầu của tôi không nhiều, chỉ cần các cậu đáp ứng tôi..."

Từ từ xoay người, Lăng Diễm lần thứ hai rít một hơi thuốc, để những mùi vị nồng nặc kia tràn vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ lá phổi của mình, sau đó thở mạnh, khói thuốc trắng xóa bay ra từ trong miệng mũi hắn, lại nói tiếp

"Chỉ cần các cậu đáp ứng tôi, từ nay về sau, không đánh chủ ý lên đại thúc nữa, tôi liền có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thế nào?"

Phảng phất đã đoán được Lăng Diễm sẽ nói như vậy, Tô Hạo Vũ dần dần thả lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt, không dấu vết liếc mắt Phong Diệu Nhiễm diện vô biểu tình bên cạnh, xung phong bày tỏ ý kiến

"Tôi sao cũng được. Cậu cũng biết, đại thúc đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là..."

Chẳng qua là cái gì, Tô Hạo Vũ không tiếp tục nói, đại gia trong lòng hiểu rõ, tình cảm của hắn đều đã cho Lê Tiểu Nhã.

Tới lượt Phong Diệu Nhiễm.

Lăng Diễm vẫn ung dung thong thả hút thuốc, đem cặp mắt đẹp đẽ màu hổ phách chuyển hướng Phong Diệu Nhiễm, khói thuốc nhẹ nhàng lượn lờ quanh thân hắn, khiến cho tầm mắt mọi người mờ ảo, không thể nhìn thấy hắn cũng như đoán không ra tâm tình của hắn.

"Diễm, cậu quá nhạy cảm rồi. Khoảng thời gian này đại thúc biến mất là bị cậu giấu đi đúng chứ? Nếu như tôi còn mang trong lòng suy nghĩ muốn cùng cậu đối nghịch, cậu nên biết rằng, đại thúc hiện tại sẽ không thể còn sống trên cõi đời này."

Người quang minh chính đại không nói chuyện lấp lửng, Phong Diệu Nhiễm trực tiếp nói thẳng, dù cho là hắn thật sự đã từng có ý muốn gϊếŧ đại thúc, cũng không hề giấu diếm mà huỵch toẹt.

Lí do rất đơn giản, chỉ vì muốn lấy được lòng tin của bạn bè trong thời kì đặc biệt này.

"Vậy thì tốt, nhớ kỹ lời các cậu nói hôm nay đó, bằng không..."

Bằng không cái gì, Lăng Diễm cũng không có nói ra.

Kỳ thực mấy người đang ngồi đây trong lòng đều rất rõ ràng, cho dù ở trên con đường phía trước bọn họ không thể tránh khỏi sẽ có một chút cọ xát, sẽ phát sinh một chút mâu thuẫn, càng sâu hơn là sẽ trở thành đối địch, nhưng vào giờ phút này, quan hệ giữa bọn họ là quan hệ hợp tác.

Lợi ích, vĩnh viễn được xây dựng trên cơ sở tín nhiệm, muốn thành công tất không thể thiếu sự hợp tác.

Bởi vậy, đối với đại thúc, e sợ ngoại trừ Lăng Diễm, những người khác, nhất là Tô Hạo Vũ cùng Phong Diệu Nhiễm, có cũng được mà không có cũng được, đều không quan trọng.

Thỏa thuận đã đạt thành, như vậy tiếp đến chính là cùng nhau thương nghị kế sách cùng thảo luận phương án.

Chỉ là, không có ai phát hiện, cái tên Bạch Tử Khiêm tỏ vẻ như việc không liên quan tới mình mà yên tĩnh dị thường kia, híp cặp mắt phượng hẹp dài u tối, lộ ra một tia quang mang quỷ dị...

___________

Heo: truyện mới mình đã up rồi a~~ vì là lần đầu viết nên có sai sót các bạn cứ lịch sự góp ý mình rất vui vẻ tiếp nhận và khắc phục nha ^.^ mong các tình yêu tiếp tục ủng hộ ❤