Đây là một gian phòng ngủ hết sức xa hoa đẹp đẽ, ánh đèn dìu dịu phối hợp trang trí tinh xảo xung quanh, nhưng thu hút ánh mắt nam nhân cũng không phải những phụ kiện xa hoa này, mà là trên giường lớn kia, phủ kín một lớp hoa Bách Hợp màu xanh lam.
Cánh hoa màu lam nhạt mang theo một loại u lam yên tĩnh, thanh nhã, thơm ngát, tinh khiết.
Nó không sặc sỡ lóa mắt như hoa hồng, cũng không mỹ lệ như Mẫu Đơn, thậm chí ở trong biển hoa cũng không rạng rỡ xuất chúng bằng những loại hoa khác, thế nhưng nó lại có thể khiến người ta không nhịn được bịn rịn lưu luyến, chỉ vì khí chất điềm tĩnh thanh nhã mà suýt xoa không ngớt...
Đó là cảnh tưởng thế nào, nam nhân không biết dùng ngôn ngữ nào để hình dung, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, cả người đang cứng ngắc nhất thời nhũn dần ở trong khuỷu tay Tô Hạo Hiên, trút bộ lớp ngụy trang bao nhiêu năm qua, vai khẽ run run nghẹn ngào gào khóc lên...
"Tại sao anh lần nào cũng tặng em loại hoa này?"
Năm đó tuổi còn trẻ, y là con cưng vạn người chú mục, mỗi ngày đều sẽ bị vô số hoa tươi cùng tiếng vỗ tay vây chung quanh, những ánh đèn sặc sỡ lóa mắt kia trước mặt y cũng trở thành nhạt nhòa, vì lẽ đó y không hề thiếu những thứ này.
Nhưng là, mỗi ngày đúng giờ, người đàn ông này lại tặng y một bó Bách Hợp xanh lam, hơn nữa còn là dùng chuyên cơ mang từ nước ngoài về.
Y không nghĩ ra, tại sao có nhiều loại hoa đẹp đẽ mỹ lệ như thế hắn lại chỉ tặng y mỗi loại hoa này?
"Ha ha..."
Cao to anh tuấn nam nhân ôn nhu cười, dùng tiếng nói trầm thấp từ tính nói ra lời thổ lộ ngọt ngào
"Bởi vì ở trên thế giới này, chỉ có loài hoa này mới xứng với em."
Một câu nói đơn giản, không cầu kì hoa mỹ, lại có khả năng khiến nội tâm y như hòa tan, như một dòng luồng hơi ấm len lỏi khắp tứ chi khiến đốm lửa tình ái vốn đã nhen nhóm từ lâu nay trở nên bùng cháy mạnh mẽ...
"Sao lại khóc? Lẽ nào hoa này không đẹp sao?"
Bỗng nhiên, một tiếng nói cũng đồng dạng trầm thấp mà từ tính đánh gãy nam nhân hồi ức, y cả người chấn động, bỗng dưng giương mắt nhìn về phía người nói, tầm mắt mơ hồ phản chiếu ra một khuôn mặt anh tuấn ngời ngời, nụ cười nhàn nhạt ẩn giấu một tia đặc biệt ôn nhu, giọng điệu trên tức chen lẫn một chút khiêu gợi khàn khàn, con ngươi thâm thúy toả ra một luồng hừng hực lửa dục.
"Đúng vậy, xin lỗi Tô tiên sinh, tôi...Cậu, cậu có thể trước tiên bỏ tôi xuống không?"
Nam nhân lúc này mới giật mình tỉnh lại, ù ù cạc cạc nghe Tô Hạo Hiên thổ lộ, sau đó lại không hiểu ra sao bị mang đến nơi này...
Lập tức, nam nhân kinh hoảng luống cuống, không biết đến tột cùng đang có chuyện gì xảy ra, nhưng quan trọng nhất chính là...
Tô Hạo Hiên vẫn ôm y thật chặt không buông tay, động tác kia, ánh mắt kia, giọng nói kia, như có như không đều tồn tại một loại ám muội khiến y không rét mà run.
"Nói cho tôi, sao anh lại khóc?"
Phảng phất không có nghe thấy lời khẩn cầu mang theo tiếng nức nở của nam nhân, Tô Hạo Hiên chầm chậm đi tới giường lớn ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không buông con người gầy yếu trong lòng, mà là săn sóc thay đổi tư thế vị trí, làm cho nam nhân ngồi ở trên đùi mình, hai tay vững chắc mà giữ chặt eo nhỏ của y, vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm nam nhân đang vô cùng hoảng hốt. (Heo: mạnh mẽ quớ hicc 😢 mình cũng muốn đước bế kiểu công túa như này🤤)
Mộ Thần Hi triệt để choáng váng, nhanh chóng cúi đầu cắn môi dưới không dám nhìn thẳng Tô Hạo Hiên, thật dài tóc mái lập tức che chắn phần lớn biến hóa trên gương mặt y giờ phút này, nhưng cũng che giấu không được sự căng thẳng cùng thân thể cứng ngắt kia của y, cùng tâm tình rối bời hiện tại.
Tô Hạo Hiên tinh tế bắt lấy động tác nhỏ này của nam nhân, hắn không nhịn được lần thứ hai khẽ cười thành tiếng
"Anh xác thực rất thú vị, càng ngày càng khiến tôi muốn hiểu anh thêm một chút... Chỉ là đêm nay, thứ tôi muốn hiểu rõ cũng không phải bí mật của anh, mà là thân thể của anh..."
Nói tới đây đột nhiên dừng một chút, Tô Hạo Hiên hơi cúi đầu, dùng cặp môi mỏng gợi cảm mà hôn lướt qua gò má của nam nhân, không kiêng kị gì mà cắn nhẹ vành tai khéo léo, sắc tình mà nhả ra một câu nỉ non.
"Đến tột cùng có mị lực to lớn dường nào, mới có thể khiến nam nhân ưu tú thế kia độc sủng anh, thậm chí vì anh không tiếc trả giá tất cả..."
Giống như bị một đạo thiên lôi, bổ xuống, nam nhân phút chốc dại ra..
Không nói một lời, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, tiếp theo đó bắt đầu kịch liệt giãy dụa, muốn lập tức tránh thoát Tô Hạo Hiên ôm ấp.
Khỏi nói cũng biết là phản kháng thất bại a~
Giống như một chú chim nhỏ yếu ớt, muốn thoát khỏi móng vuốt của hùng ưng, quả thực là vô nghĩa.
Môi dưới gần như bị nam nhân cắn xuất huyết, đôi mắt đen dưới thấu kính rưng rưng nhưng không để bất kì giọt nước mắt nào rơi xuống, sâu thẳm lại giống như một bãi nước đọng, bình tĩnh dị thường...
Không để tâm tới chút sức lực đó của nam nhân, vùng vẫy của y giống như gãi ngứa cho hắn. Tô Hạo Hiên nhếch miệng, tuấn mỹ ngũ quan trước sau như một tao nhã ôn hòa, hắn cẩn thận từng li từng tí buông ra gọng kiềm đối với nam nhân, đem thân thể của y thả nằm ở trên giường lớn phủ kín hoa Bách Hợp màu xanh lam.
Sau đó, hắn đứng bình tĩnh ở một bên, từ trên cao nhìn xuống nam nhân đang bị vô số đóa Bách Hợp vây quanh, ánh mắt càng phát hỏa nhiệt thâm thúy...
___________
Heo: Hôm qua có đồng râm nào đi sự kiện Chén Bác ở Vạn Hạnh Mall không taaa 🤪 đó là lí do vì sao hôm qua mị không up chương mới 😋