Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi!

Chương 24

Buổi tối, bóng đêm thâm trầm khiến người áp lực, ngoài cửa sổ truyền đến từng đợt sóng vỗ bờ, có một loại cảm giác dữ tợn cuồng loạn.

Nam nhân trong lúc ngủ bất an vặn vẹo thân thể, trên vầng trán trắng nõn nổi lên một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh, đôi mi cong dài run rẩy, gương mặt tràn ngập bi thương cùng u buồn, môi dưới bị răng nanh tàn sát bừa bãi, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng nói mê sợ hãi kinh hoảng…

Đúng lúc này, cửa phòng 'cạch' một tiếng bị người nhẹ nhàng mở ra. Một thân ảnh cao lớn bước vào trong bóng tối, nhưng nam nhân đang gặp ác mộng nằm trên giường vẫn chưa phát hiện.

'Cạch' một tiếng nữa vang lên trong phòng, người nọ tùy tay đóng cửa phòng, hai chân thon dài chậm rãi tiếp cận giường.

“Này, tên xấu xí?”

Thanh âm nam trung dễ nghe vì đè thấp âm lượng mà hơi có vẻ ẩn nhẫn. Lăng Diễm nhìn xuống nam nhân hai mắt nhắm nghiền, gương mặt búp bê tinh xảo ẩn một tia cảm xúc quái dị.

Rất có kiên nhẫn chờ đợi một lúc, Lăng Diễm gọi một tiếng nữa, nhưng nam nhân vẫn như cũ ngủ rất say, lăn qua lộn lại trên chiếc giường nhỏ hẹp, miệng kêu nho nhỏ những lời không rõ.

Lăng Diễm nhíu nhíu mày, tuấn dung âm trầm khó coi, nhịn không được khẽ nguyền rủa:

“Mình con mẹ nó điên rồi! Sao lại phải quan tâm tên xấu xí này chứ? Chết tiệt!”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách vẫn toát ra một chút quan tâm và áy náy. Hắn hơi khom lưng xuống, dùng mu bàn tay thô lỗ chạm vào má nam nhân, mở miệng gọi lần nữa: “Này, đồ xấu xí, tên quái dị…Anh tỉnh lại cho tôi, nghe không hả?”

“Ư…”

Nam nhân đang ngủ say dường như biết được có người ngoài quấy nhiễu, y nhăn mày, khe khẽ lẩm bẩm một tiếng, từ từ tỉnh lại.

“A…”

Bởi vì má phải nam nhân bị tóc mái dài che mất, nam nhân mở mắt trái nhập nhèm nhìn lên. Vừa thấy rõ bóng người cao lớn đứng bên giường mình, y sợ tới mức vội vàng hút một hơi khí lạnh. Ngay sau đó, y theo bản năng túm lấy chăn bọc lại toàn thân, cả người không khắc chế nổi mà run rẩy, gương mặt tràn đầy hoảng sợ cùng bối rối, hoảng loạn lắc đầu, giọng nói khàn khàn kinh hãi:

“Đừng…đừng đến đây…”

“Shit!”

Sắc mặt Lăng Diễm từ xanh chuyển sang màu đen, nhìn bộ dạng nam nhân giống như thấy quỷ, tâm tình vốn buồn bực lại càng thêm tức giận.

Ngay sau đó, hắn không nói năng gì mà lôi nam nhân đang lạnh run trong chăn kéo ra, không ngờ lại khiến nam nhân càng thêm sợ hãi mà khàn giọng kêu thét, cũng điên cuồng giãy dụa tứ chi muốn trốn thoát: “Đừng mà! Buông ra! Buông! Buông!”

'Chát' một tiếng, Lăng Diễm không kịp phòng bị ăn một cái tát.

Nhất thời xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.

Nam nhân bỗng dưng trừng lớn hai mắt, cả người cứng ngắc, đến khi y thấy rõ người bị tát là ai, lập tức tỉnh mộng!

“Mẹ nó! Tên xấu xí! Anh dám đánh ông đây à!”

Lăng Diễm nổi bão, từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên bị tát, lại còn do một tên xấu xí vừa già vừa gầy yếu ban cho!

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi! Tôi không cố ý, xin ngài tha cho tôi, thật xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi…”

Nam nhân bị tiếng quát to làm cho hoảng hồn, vội vàng cúi gương mặt trắng bệch không ngừng xin lỗi, cả người run rẩy giống như bị rút gân, toàn thân lạnh toát.

Lăng Diễm chẳng nghe được một câu, hắn vốn tính tình nóng nảy, muốn cho nam nhân một bạt tai. Nhưng khi hắn nhìn thấy nam nhân đang run rẩy nhắm mắt, nắm chặt áo, cam nguyện ngẩng gương mặt không chút huyết sắc, chẳng biết tại sao, cánh tay dừng lại giữa không trung, ánh mắt hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi từ từ chuyển thành do dự bất định.

“Mẹ…”

Hắn hầm hừ nghiêng đầu sang chỗ khác phun ra một ngụm máu. Lăng Diễm vân vê đầu lưỡi, buông nam nhân đang bị mình kiềm chế, chuyện đầu tiên là vọt vào trong phòng tắm.

Nam nhân chờ không thấy bạt tai giáng vào mặt liền mở mắt ra, thở phào một hơi.

Nhưng y vẫn kinh hồn chưa định, lo sợ không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ có thể tiếp tục dùng chăn quấn lại thân thể, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, dường như trận đánh tàn bạo kia còn chưa khiến nam nhân bình phục hoàn toàn…

Một lát sau, cửa phòng tắm bị đạp mở ra. Sắc mặt Lăng Diễm dịu đi một chút, nhưng vẫn hung tợn trừng nam nhân, giọng điệu hết sức khó chịu: “Đồ quái dị! May mà mặt tôi không bị sưng, nếu ảnh hưởng đến công việc, anh phải chịu trách nhiệm!”

“Thật…thật xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi!”

Thanh âm Lăng Diễm khiến cả người nam nhân run lên, lần thứ hai vội vàng khàn khàn giải thích, thanh âm hơi phát run.

Đôi mắt hổ phách rất nhanh xẹt qua một tia khác thường. Lăng Diễm nhìn nam nhân như vậy bắt đầu sinh ra một chút mềm lòng mà bản thân hắn cũng không phát hiện được, mất tự nhiên hừ vài tiếng trong lỗ mũi, nhanh chóng tản đi lệ khí quanh người.

Không khí trầm mặc có chút quỷ dị, Lăng Diễm là một kẻ thích bay nhảy không an phận, rất ghét không khí như vậy.

Hắn nhớ đến mục đích của mình liền chủ động mở miệng, quay đầu nhìn nam nhân đang cúi đầu an tĩnh: “Này! Người quái dị, vết thương của anh có nặng không?”

Thân thể nam nhân run lên, tóc mái rủ xuống che phần lớn biểu tình của nam nhân, chỉ lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt: “Rất tốt, cảm ơn ngài quan tâm.”

“Ừ, có cần tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra lại cho chắc không? Các bác sĩ tôi biết đều nổi tiếng, đảm bảo anh có thể phục hồi trong thời gian ngắn nhất.”

Tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, Lăng Diễm liếc nam nhân, khẩu khí ôn hòa nói.

“Không, không cần, cảm ơn, tôi rất tốt…”

Nam nhân có chút kinh ngạc, thiếu niên này luôn rất chán ghét hắn, vì sao lại đột nhiên quan tâm vết thương của mình? Hơn nữa mình còn vừa lỡ tay tát hắn…

Lăng Diễm nghe xong cũng không nói gì thêm, dù sao đêm nay hắn tới đây thăm hắn cũng xuất phát từ một chút áy náy. Hắn không biết dỗ dành, huống chi đây còn là một người quái dị vừa già vừa xấu.

“À, đây là ít thuốc bổ tôi mua cho anh.”

Lăng Diễm đứng lên, đang chuẩn bị rời đi chợt nhớ đến túi thuốc mình xách đến, liền quay lại đem túi thuốc bổ đặt trên bàn quăng cho nam nhân.

Khi đi tới cửa, Lăng Diễm quay lại, nhìn nam nhân kinh hồn táng đảm ngồi trên giường, bày ra biểu tình nghiêm túc không phù hợp với gương mặt, trầm giọng cảnh cáo: “Này! Người quái dị, một vài vết thương nhỏ mà thôi, đối với đàn ông mà nói cũng không nhiều nhặn gì. Anh mau quay lại làm việc, không được nhân cơ hội nhàn hạ, biết chưa?”

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ mau chóng quay lại làm việc.”

Nam nhân phản xạ có điều kiện rướn thẳng người, cung kính gật đầu đáp ứng Lăng Diễm.

Lăng Diễm vừa lòng nhếch miệng, cuối cùng cũng cho nam nhân một sắc mặt hòa nhã, sau đó xoay người, khép cửa phòng lại và rời đi.

Nam nhân thấy Lăng Diễm đã đi liền xụi lơ trên giường thở dốc từng ngụm, toàn thân phủ đầy mồ hôi lạnh, con ngươi đen dưới cặp kính hàm chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp mâu thuẫn.

_______

Gia đình không trọn vẹn khiến ta phải tự gồng gánh tài chính của bản thân 🙁 *cảm thấy mệt mỏi*