Làm trợ lý của một minh tinh, không chỉ cần phải có tay mắt lanh lẹ, phản ứng linh hoạt, còn phải biết nhiều việc mới đáp ứng yêu cầu cơ bản của một trợ lý giỏi.
Hôm nay là ngày đầu tiên nam nhân đi làm, theo bổn phận của trợ lý phải làm việc phục vụ năm vị đại thiếu gia. Nhưng không nghĩ rằng khi nam nhân đang bận rộn trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho các vị đại minh tinh, điện thoại của Cao Lệ Chí gọi tới.
Lại nói, đãi ngộ của công ty giải trí Tinh Hoàng quả thật không tồi, tất cả các trợ lý dù là ở cấp bậc nào, đều sẽ có một chiếc điện thoại di động, hơn nữa tiền điện thoại cũng là công ty chi trả, đối với một nam nhân sinh hoạt túng quẫn mà nói, điện thoại di động này dường như là vật phẩm đáng giá nhất mà hắn có.
Thanh âm trong điện thoại rất lớn, ngữ điệu the thé, cao cao tại thượng ra lệnh cho nam nhân. Thật ra mệnh lệnh rất đơn giản, vốn thời gian công tác của trợ lý chỉ có mười hai giờ, nhưng nam nhân phải túc trực ở nơi này hai mươi tư giờ liên tục, nói cách khác nam nhân gần như trở thành bảo mẫu của Crazyburn.
Đối với việc này nam nhân không có ý kiến gì, chỉ cần có thể kiếm thêm nhiều tiền thì làm gì cũng được, huống hồ…
Nam nhân cất kỹ điện thoại, đôi mắt đen bóng dưới mắt kính hướng ra ngoài phòng bếp, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt khiến cho môi nam nhân không tự giác hơi cong lên, sau đó liền tiếp tục công việc của mình…
Đúng tám giờ, nam nhân đem tất cả những đồ ăn sáng thơm ngon bày lên bàn ăn, lại chuẩn bị sữa và cà phê cho các vị đại thiếu gia tùy theo khẩu vị của từng người.
Làm xong mọi việc, nam nhân cởi tạp dề, mở điện thoại để trên bàn ăn: “Xin chào, bữa sáng đã làm xong rồi, mời ngài xuống phòng ăn.”
Tiếng nói khàn khàn cung kính thông qua công nghệ điện tử cao truyền đến từng phòng trên lầu, nam nhân không chờ ai trả lời đã ấn nút tắt, sau đó trở về gian phòng sắp xếp lại tư liệu và công việc của ngày hôm nay.
Đây là công việc của nam nhân. Trước khi hắn đến đây Cao Lệ Chí đã nói với hắn rằng phạm vi hoạt động của hắn chỉ có thể là phòng ngủ tầng một và phòng bếp, còn tất cả những nơi khác nếu chưa được cho phép thì không được tự tiện vào. Trừ lúc bọn họ không có ở nhà thì có công nhân vệ sinh đến quét dọn, nam nhân gần như phụ trách tất cả sinh hoạt hàng ngày của các đại thiếu gia, tùy thời tùy chỗ đều đi theo bọn họ chờ đợi sai khiến, nhưng nam nhân không được phép quấy rầy sinh hoạt cá nhân của họ, chỉ được thông qua điện thoại liên lạc trong các phòng và di động cá nhân để liên lạc với bọn họ.
Nam nhân đã công tác ở Tinh Hoàng mười năm, đã từng làm trợ lý ở bên cạnh rất nhiều minh tinh. Cuộc sống cùng lịch trình làm việc và nghỉ ngơi và những bí mật cá nhân của họ nam nhân đều rõ như lòng bàn tay. Những minh tinh đó phần lớn đều rất thích nam nhân thành thật, chăm chỉ, kín miệng, nhưng cuối cùng đều lấy lý do nam nhân quá mức chất phác khô khan, vừa già vừa xấu các loại đổi người khác, ngoài miệng không nói ra nhưng kỳ thật bọn họ đều lo một ngày nào đó nam nhân để lộ bí mật của họ mới đuổi nam nhân đi.
Nam nhân không ngốc, tất cả những điều đó hắn đều biết, cho nên sau vài lần khốn khổ, nam nhân tự mình tổng kết kinh nghiệm cùng giáo huấn, cố gắng làm một trợ lý vô hình trong mắt các minh tinh, nói chuyện ít làm việc nhiều, chịu đựng các loại sỉ nhục.
Cho nên, khi giám đốc Cao Lệ Chí truyền mệnh lệnh này cho hắn, nam nhân quả thật có thở dài một hơi.
Chỉ cần làm đúng phận sự của mình, lúc gọi thì đến, nói không chừng sẽ thoải mái hơn nhiều so với những lần bị mắng chửi trong quá khứ.
Nam nhân tự an ủi mình như vậy, đưa tay đẩy gọng kính màu đen trên mũi, sau đó hắn bắt đầu xem lịch trình ngày hôm nay của năm vị đại thiếu gia….
Trong nhà ăn trang trí trang nhã tràn ngập mùi thức ăn khiến người ta rung động. Phong Diệu Nhiễm vừa đi vừa, nhìn thấy một bàn bữa sáng đầy thức ăn ngon lập tức ngây ngẩn cả người, trong đầu không hề nghĩ rằng nam nhân là người làm nên những món ăn thơm ngon kia.
“Nè! Phong Diệu Nhiễm này, cậu đang cản trở đường đi của bổn thiếu gia đó.”
Đột nhiên, một giọng nói tiếng Trung lờ lợ (ý muốn nói bạn Tuấn nói tiếng Trung chưa sõi) lọt vào trong tai Phong Diệu Nhiễm. Sắc mặt y trầm xuống, lập tức quay lại nhìn Y Ân Tuấn một đầu tóc vàng, lạnh giọng trách cứ: “Nếu đến Trung Quốc rồi thì nên hiểu lễ phép! Đừng có gọi to tên của tôi như thế, phải gọi là anh họ.”
“Tôi hình như chưa từng thừa nhận điều đó nhỉ…”
Y Ân Tuấn nhếch miệng mỉm cười, đồng tử xanh lam xẹt qua một tia kɧıêυ ҡɧí©ɧ không rõ ý tứ. Trong cái nhìn cảnh giác mà phòng bị của Phong Diệu Nhiễm, y vươn vai đi vào nhà ăn, liên tiếp phun ra tiếng Anh khiến Phong Diệu Nhiễm thiếu chút nữa hộc máu: “Mẹ yêu quý của tôi cùng mẹ yêu quý của cậu đã sớm đi gặp thượng đế, cho nên chúng ta căn bản không có quan hệ huyết thống.”
“Sh*t!”
Ngũ quan lãnh khốc anh tuấn nháy mắt vặn vẹo thành một cỗ sát khí thô bạo, Phong Diệu Nhiễm nắm chặt tay tạo ra tiếng răng rắc, rất muốn xông lên giáo huấn tiểu tử kia.
“Nhiễm, tôi ngửi thấy mùi đồ ăn ngon ở đâu đây…Ồ? Làm sao vậy, sao trưng ra bộ dạng muốn gϊếŧ người thế kia?”
Tô Hạo Vũ đã thay quần áo đi vào nhà ăn, mùi hương dụ dỗ truyền đến khiến y có chút không thể chờ đợi, nhưng ai biết vừa vào đã thấy khuôn mặt đen thui của bạn tốt, không khỏi cảm thấy kỳ quái, khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa vẫn như cũ treo ý cười thong dong tao nhã.
“Chà chà…Từ hồi tôi đến Trung Quốc, đây là mấy món ngon nhất từng ăn đó.”
Lúc này bên trong truyền đến tiếng nhấm nuốt cùng tiếng khen của Y Ân Tuấn, khiến Tô Hạo Vũ cảm thấy hứng thú nhíu nhíu tuấn mi, sau đó rất không lương tâm lờ đi Phong Diệu Nhiễm sắc mặt xanh mét, nhanh chóng đi vào nhà ăn.