Trên diễn đàn của đại học Nam Kinh hai ngày nay cực kỳ an tĩnh.
Đại học Nam Kinh hướng đến mục tiêu một trường đại học tổng hợp công bằng, hài hòa và dân chủ thế nên những bài đăng trên diễn đàn chỉ cần ngôn từ không quá đáng thì mọi người có thể tự do đăng tải như cá lội dưới biển, chim bay trên trời. Thế nên khỏi cần nói cũng biết diễn đàn này sôi động đến độ nào. Mỗi ngày số người đăng bài, đọc bài rất nhiều, dần dần nó cũng chiếm một vị trí nho nhỏ trên mạng, dù không bằng Thiên Nhai hoặc Douban.
Nay nó đột nhiên yên lặng khiến những người thường xuyên vào xem thấy rất không thích hợp. Quan sát hai ngày, có người nhịn không được đăng bài hỏi: Đại học Nam Kinh vẫn tốt chứ?
Quản lý trang mạng chỉ trả lời theo công thức: Mọi thứ vẫn tốt, sau đó lặng lẽ nhắn tin cho người kia nói do lưu lượng quá lớn nên cần thời gian để điều chỉnh.
Trong dĩ vãng mọi người đều nặc danh mà lên đó trêu chọc bạn học, trêu đùa giáo viên, bình luận thời sự và những chuyện bừa bãi trên đời này. Có đôi khi mọi người còn so đo bài đăng của ai bùng nổ nhất, có nhiều người xem nhất. Mọi người đều bật tanh tách trên đó, hầu như không nghĩ đến hậu quả lời nói của mình. Mà dù có thì bọn họ cũng coi như không phát hiện. Ai biết được đằng sau cái tên ẩn danh kia là ai?
Nhưng hiện giờ lại không như thế nữa.
Đến tiết học thứ ba của Gia Hàng, người đến nghe giảng nhiều đến nỗi trên cây bạch quả già 40 năm tuổi cạnh phòng học cũng có 3 người đang ngồi. Mọi người nghẹn họng nhìn chằm chằm khi biết những tình tiết trong phim Hollywood phần lớn là thật chứ không phải bịa đặt. Người ta cũng có căn cứ mới dựng phim như thế. Gia Hàng cũng không suy diễn sức mạnh của máy tính cường đại tới độ có thể thay đổi phương hướng của tên lửa, hoặc phạm vi bao trùm của vệ tinh nhưng thông qua mô phỏng cô tiến vào hệ thống theo dõi của một công ty giả tưởng, tùy ý đóng cửa, thay đổi hoặc phá hỏng hệ thống theo dõi vốn có sau đó khống chế máy trợ tim của một người. Trong nháy mắt giống như cô đang nắm chặt sống chết của một người khác trong tay.
Bởi vì có nhiều người nên Gia Hàng phải dùng mic. Nhưng hóa ra việc này là dư thừa vì trong phòng lặng ngắt như tờ, giống như không khí cũng không chuyển động. Sau khi trình bày được nửa tiết học thì đến 15 phút giải lao nhưng gần như không có ai đi đâu, mọi người đều trầm tư suy nghĩ như những nhà hiền triết.
Nửa tiết học sau Gia Hàng xoay 360 độ yêu cầu các bạn học nặc danh gửi ra ngoài một lá thư sau đó dùng địa chỉ IP giả để đổi địa chỉ của mình và xóa lịch sử gửi thư, xóa ghi chú, dọn sạch dấu vết.
“Tôi có một câu hỏi, thông qua một bức thư nặc danh có thể truy ra vị trí của người gửi không?” Gia Hàng hỏi.
Rất nhiều người lắc đầu, trên lý thuyết thì không nhưng một khi anh đã làm thì vô cùng khó khăn để giấu được. Gia Hàng tùy ý chỉ một sinh viên, muốn cậu ta gửi thư nặc danh, chỉ năm phút sau cô đã dùng mũi tên đánh dấu được vị trí cụ thể của người gửi thư trên Baidu.
“Cô đã làm thế nào vậy ạ?” Từng cánh tay giơ lên đặt câu hỏi.
Gia Hàng cười thần bí mà chỉ lên trần nhà: “Bầu trời có đôi mắt, mặc kệ chúng ta làm gì thì nó cũng đang nhìn. Trung Quốc có câu ngạn ngữ, “nếu muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm”. Đừng tưởng các bạn đã xóa đi hoặc mã hóa, hoặc đổi địa chỉ máy tính hay bảo vệ thì sẽ không để lại dấu vết gì. Sai rồi, chỉ có ánh trăng xuyên qua mặt nước mới không để lại gì, chỉ cần các bạn đã làm thì dù hôm nay không bị phát hiện, ngày mai cũng có thể không ai phát hiện ra nhưng có một ngày cái đuôi cuối cùng cũng sẽ lộ ra. Thời đại máy tính này khiến người ta vừa yêu vừa ghét như thế đó, cho nên khi làm bất kỳ chuyện gì đều phải suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm, đây là lời nhắc nhở chân thành của tôi.”
Đến khi màn đêm buông xuống, có vài người gặp ác mộng, cả người mồ hôi lạnh ròng ròng, nửa đêm vẫn ngây người. Ngày hôm sau có mấy bài đăng trên diễn đàn bị cắt bỏ, tiếp theo vài người nặc danh cũng bắt đầu lặn mất tăm trong thời gian dài, lý do là sắp tốt nghiệp nên bận!
Lần này có thể gọi là biến cố hay không Gia Hàng không biết, cô đang sầu lo chuyện tiết sau nói cái gì. Dọa cũng dọa rồi, dỗ cũng dỗ rồi, dụ và lừa gạt cũng đều làm rồi, hình như không còn mánh lới gì nữa. Aizzz, lúc cần dùng đến sách thì chỉ hận không có đủ! Cô lướt mạng đọc cuốn “những giáo viên nổi tiếng” nửa ngày rồi đi vệ sinh. Lúc trở về cô tình cờ gặp tiến sĩ Tư Ảnh đi ra từ phòng Loan Tiêu. Trong phòng anh ta đang kéo rèm, tiếng nhạc mềm mại giống như nước suối đang chảy xuôi chứng tỏ đang có người cần được tư vấn tâm lý nên cần được nghe nhạc trước để thư giãn cảm xúc. Từ khi phòng tư vấn tâm lý được mở ra tới nay có rất nhiều người tới tìm kiếm tư vấn, đặc biệt là nữ sinh, chắc do ảnh hưởng của tuổi dậy thì. Nhìn qua thì một đám nữ sinh này đều tốt cả. Bọn họ ăn mặc đẹp đẽ, ánh mắt e thẹn, giống như đang tới một buổi hẹn hò đã đợi thật lâu.
Gia Hàng cũng thấy khổ thay cho Loan Tiêu, vì những đóa hoa kiều diễm kia giải thích nghi hoặc không biết là một loại ngọt ngào hay tra tấn.
Tiến sĩ Tư Ảnh có chút mất tự nhiên nói: “Tôi…… Tôi có chút vấn đề chuyên môn muốn hỏi thầy Loan.” Gia Hàng có lệ mà cười, tỏ vẻ cô đã hiểu. Tiến sĩ Tư Ảnh hôm nay có đôi mắt đen nhánh, giống hai quả nho đen, cực kỳ mê người. Rất nhiều phụ nữ không trang điểm thì sẽ không dám ra cửa còn Gia Hàng nghĩ tiến sĩ Tư Ảnh mà không đeo kính áp tròng thì sợ là cũng sẽ không dám tùy tiện gặp người khác. Sống mà phải hà khắc như thế thì còn ý tứ gì nữa? Loan Tiêu nói đây là chứng bệnh chủ nghĩa hoàn mỹ cưỡng bách. Nguyên nhân của nó tới bây giờ vẫn chưa có cách nói thống nhất nhưng những người có chứng bệnh này sẽ không tự chủ được mà làm chút việc, nghĩ chút việc gì đó nếu không bọn họ sẽ cảm thấy cực kỳ lo âu và bất an.
Gia Hàng suy nghĩ một chút thì thấy tiến sĩ Tư Ảnh xác thật có loại khuynh hướng này: xe phải đỗ ở chỗ cố định, ăn cơm nhất định phải ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nếu có người ngồi rồi thì cô ta sẽ chờ, nếu không thà rằng cô ta không ăn cơm. Tuần nào mặc quần áo phong cách gì, mỗi tháng đi Spa ngày nào, tất cả đều răm rắp. Cô ta nói con số may mắn của mình là 6 và 7, vì thế vào hai ngày này cô ta sẽ đi mua vé số, tuy trước giờ chưa trúng bao giờ.
“Bệnh này có thuốc trị không?” Gia Hàng hỏi Loan Tiêu.
“Bệnh trạng của cô ta rất nhỏ, không có ảnh hưởng tới người khác, không cần trị liệu.” Loan Tiêu đỡ đỡ mắt kính đáp.
Bất kể lúc Loan Tiêu ăn cơm hay soạn giáo án thì lưng đều thẳng, dáng ngồi cực kỳ đoan chính, vừa nhìn đã biết là được giáo dục. Lúc anh ta còn đi học nhất định là học bá mà ai cũng thích, Gia Hàng có thể đoán chắc điều đó.
Không biết Loan Tiêu nói gì với tiến sĩ Tư Ảnh mà trên mặt cô ta cực kỳ uể oải, có bộ dạng muốn nói hết. Gia Hàng rất sợ mình bị chọn làm người lắng nghe vì thế trước khi cô ta kịp mở miệng cô đã chạy trước.
Lúc Gia Hàng đi nhà ăn thì phát hiện có người theo dõi mình. Trình độ người nọ quá tệ, mới theo vài bước đã bị cô phát hiện. Cô bỗng nhiên quay đầu thì thấy tên kia chỉ kịp giấu cả người sau thân cây còn một đôi chân to tổ chảng đi giày Nike bóng rổ thì vẫn tủi thân lộ ra ngoài. Cô hơi hơi mỉm cười, lấy cơm, bưng khay ra ngoài tìm một cái ghế dài bên hồ nước ngồi xuống. Hồ nước này trồng vài cọng hoa súng, loài hoa này này rất dài, thông thường sẽ nở hoa vào tháng sáu và kéo dài tới tận tháng 10. Nó rất rụt rè, không giống những loài hoa khác một khi đã nở thì bất kể ngày đêm đều khoe khoang nở rộ. Loài hoa này chỉ nở ban ngày, tới tối nó sẽ cụp lại. Cho dù như thế thì hoa vẫn không giữ được lâu, trên mặt nước lúc này chỉ còn lác đác vào chiếc lá khô cuộn lại.
Gia Hàng ăn cơm được một nửa thì thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình. Cô từ tốn nuốt miếng rau cần nước trong miệng sau đó mắt nhìn từ từ đôi giày bóng rổ hiệu Nike dịch lên. Cuối cùng cô nhìn thấy khuôn mặt nghẹn đỏ bừng của Phùng Kiên, mày lập tức nhướng lên dò hỏi.
Cô và anh chàng này có đánh cuộc và cô thắng, nhưng trong lòng cô thì cái vụ đánh cuộc này cũng không có ý nghĩa gì. Mỗi tiết học Phùng Kiên đều sẽ ngồi ở hàng đầu, cô vừa ngước mắt là nhìn thấy được hai mắt to như đèn l*иg của cậu ta. Ban đầu ánh mắt cậu ta đầy phẫn nộ, sau đó là mê mang, rồi đến kiên định giống như một con nhộng lột xác thành bướm.
“Cô giáo, em muốn chuyển chuyên ngành sang khoa điện tử công trình, em muốn làm học sinh của cô.” Trên mặt Phùng Kiên là bộ dạng thắng lợi đã nắm chắc trong tầm tay.
Gia Hàng thì thấy lâng lâng đồng thời lại lo sợ và nghi hoặc. Cô cũng thấy hơi bất an, không tự giác mà dịch người về một bên nói, “Cậu không chuyển chuyên ngành thì hiện tại vẫn là học sinh của tôi mà!” Một kẻ to con thế này mà lại học tài chính, đã thế còn học đến năm 3 rồi chứ.
“Cái đó không giống nhau, hiện tại em chỉ học một môn của cô, sau khi chuyển khoa thì mọi tiết học của cô em đều có thể tham gia.”
Gia Hàng lau mồ hôi nói: “Trước mắt, tôi cũng có dạy khóa nào khác đâu.” Về sau cũng không có khả năng dạy cái gì khác!
“Em có thể chờ.”
Đối mặt với ánh mắt chân thành mà nóng cháy của Phùng Kiên, cổ Gia Hàng nghẹn nửa ngày mới nói được: “Hiện tại cậu chuyển chuyên ngành trường sẽ không đồng ý, đối với nghề nghiệp của cậu về sau cũng không tốt.”
Phùng Kiên lập tức ngoác miệng ra cười vui vẻ nói: “Cô không biết em rồi!” Sau đó anh chàng vung tay chỉ một tòa kiến trúc hình lập phương ở phía xa, đó là sân vận động mới xây của đại học Nam Kinh, “Cái nhà kia ba em bỏ ra nửa tiền. Đại học Nam Kinh đã hứa với ba em, em muốn học chuyên ngành nào thì học cái đó. Trước kia em muốn học đánh golf chuyên nghiệp nhưng ở đây không có nên em đành chọn đại khoa tài chính. Mấy năm nay em giống như cây lục bình học mà không có động lực. Hiện tại em đã hiểu được, hóa ra em vẫn đang đợi cô đến.”
Gia Hàng thiếu chút nữa thì ngã lăn quay ra đất. Cô thật sự là lừa con nhà người ta rồi. Cô vội cắt đứt lời cậu ta nói: “Có phải cậu muốn thành hacker không?” Rất nhiều học sinh bị khóa học của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên khó tránh khỏi việc nhất thời bị tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng Phùng Kiên lại lập tức lộ ra thần sắc tủi thân nói: “Em không thiếu tiền, đối với những hành vi trộm cắp kia em không hứng thú, em cũng không có ý nhìn trộm những thứ riêng tư của người khác.”
Nghe như Gia Hàng cô vừa bôi nhọ cậu ta vậy. Cô tò mò hỏi: “Vậy cậu có chí hướng rộng lớn nào đó à?”
Phùng Kiên ngượng ngùng: “Em cực kỳ sùng bái cô, về sau em muốn làm nghiên cứu sinh được cô hướng dẫn.”
Gia Hàng há hốc mồm than: “Tôi ở văn phòng nghiên cứu sinh nhưng tôi chưa có tư cách hướng dẫn nghiên cứu sinh đâu.”
Phùng Kiên không chút hoang mang nói: “Vậy em làm trợ giảng của cô, có thể giúp cô xách túi, rót nước, lái xe đưa đón cô đi làm, giống như Vương Kỳ giúp thầy La vậy.”
Gia Hàng bỏ khay cơm sang một bên chờ Phùng Kiên nói tiếp.
“Đại học Nam Kinh có ba vị giáo sư nổi tiếng kỳ quặc, thứ nhất là giáo sư Đổng của khoa tiếng Trung, chính ông ấy bận lên TV và chạy sô nên trên cơ bản không giảng bài. Nhưng tới kỳ thi ông ta lại bày ra bộ thiết diện vô tư đưa ra câu hỏi cực kỳ khó, nhất định phải đánh trượt một đám nhân tài mới đã nghiền. Xếp thứ hai chính là giáo sư Phương của khoa ngoại ngữ, cả ngày đều mang theo một đám nữ sinh xinh đẹp đi dịch thơ tiếng Anh sau đó ở trên lớp đọc diễn cảm, giống như đang thổ lộ, buồn nôn không thể tả được. Giáo sư La xếp thứ ba, ông ấy đã ở đại học Nam Kinh 10 năm nhưng nếu không có người dẫn đường là ông ấy sẽ không tìm được phòng học. Đào lý khắp thiên hạ, cây nào là đào cây nào là lý (lê) ông ấy cũng không biết. Ông ấy cũng không hướng dẫn thạc sĩ, đến nay chưa lập gia đình, ngoài làm thí nghiệm thì sở thích lớn nhất là chơi cờ vây. Ông ấy cực kỳ bắt bẻ người chơi cùng, trình độc của người đó không thể quá cao hoặc quá thấp so với ông ấy. Mấy năm nay chỉ có Vương Kỳ có thể duy trì thế cân bằng với ông ấy và khiến ông ấy chơi được thoải mái. Cho nên dù Vương Kỳ học máy tính nhưng vẫn làm trợ giảng cho giáo sư hệ sinh hóa, đó chính là đúng người đúng việc.”
“Vậy cậu muốn tôi thành người thứ tư trong số họ à?” Thế này thì đề cao cô quá rồi.
Phùng Kiên ha hả cười: “Có đôi khi, kỳ quặc không hẳn là xấu. Đại học Nam Kinh nhiều giáo viên như thế nhưng có bao nhiêu người gây được ấn tượng với sinh viên chứ? Dù sao ý em đã quyết, cô cứ theo dõi biểu hiện của em là được.” Nói xong cậu ta đứng dậy cúi người chào cô rồi đi.
Gia Hàng nhìn khay đồ ăn, nói chuyện một hồi đồ ăn cũng đã nguội. Hôm nay có món cô thích, vốn đang muốn ăn thống khoái một phen thì lại thành thế này. Cô gắp một miếng lên nhưng hứng thú đã rã rời nên đành buông đũa.
Lúc mang khay về nhà ăn cô gặp Loan Tiêu ở cửa, anh ta đang dùng khăn lau kính. Lúc tháo kính xuống khóe mắt Loan Tiêu cực kỳ sắc bén, đôi mắt sâu, trong sáng khiến cho người ta có cảm giác lạnh băng không còn ôn nhu nhã nhặn như ngày thường.
Cô nói: “Anh…… Vẫn nên đeo kính vào thì hơn!”
Loan Tiêu hơi hơi mỉm cười, đeo kính lên, thấy nửa khay đồ ăn vẫn còn nguyên thì hỏi, “Cô không có tâm tư ăn uống sao?”
Gia Hàng đưa cái khay cho cô lao công, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi đang buồn chết đi được, không biết tiết sau giảng cái gì? Giáo vụ cũng không đồng ý cho tôi bỏ qua thi giữa kỳ.”
Loan Tiêu chờ cô rửa sạch tay sau đó hai người đi dọc theo con đường mòn đến văn phòng. Anh ta nói, “Nếu còn chưa suy nghĩ ra thì hãy giao nội dung cho sinh viên, để bọn họ tự do thảo luận, cô căn cứ theo vấn đề của bọn họ mà quyết định nội dung những buổi sau. Còn chuyện thi thì dựa vào nội dung trên lớp, trên sách và trên mạng là có thể thiết kế được, không khó đâu.”
Ánh mắt Gia Hàng sáng lên nói: “Đúng quá, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?! Thầy Loan, có phải trước kia anh học qua ngành sư phạm không?”
Ánh mặt trời tháng 11 vẫn rất chói lòa, sau trưa con đường mòn này cực kỳ vắng người. Lá cây bắt đầu rụng, liếc mắt một cái đã có thể thấy hết rừng cây nhỏ. Gia Hàng không nhịn được mà thả lỏng cảnh giác.
Loan Tiêu cũng không trả lời trực tiếp mà chỉ ôn nhu nói: “Biện pháp là do người nghĩ ra thôi.”