Ngày mùa thu ở phía nam trời vừa cao vừa trong, xanh ngắt một màu, cả ngọn núi trồng quế tỏa mùi hương ngào ngạt. Mọi người trên yến hội cũng uống đủ rượu nên cũng tiến vào trạng thái hưng phấn, dưới chân núi, nơi nơi là tiếng đàn tiếng nhạc.
Vi lão phu nhân cùng Triệu Phác Chân nhìn nhau trong chốc lát, rốt cuộc bà ta không thể không chịu yếu thế lần nữa: “Nguyện ý nghe cao kiến của nương tử.”
Triệu Phác Chân nói: “Kim thượng đang như mặt trời mọc ban trưa.”
Nhưng chỉ mấy chữ ngắn ngủi này đã khiến Vi lão phu nhân hiểu rõ ý nàng: “Hoàng đế không vội.”
Triệu Phác Chân hồi tưởng những phân tích của Thượng Quan Quân ở trước mặt Lý Tri Mân lúc trước. Không thể không thừa nhận thiếu nữ kia chính là vô cùng có thiên phú về mặt chính trị, cũng vô cùng minh mẫn.
“Không sai, bệ hạ cũng không sốt ruột chuyện xác định người thừa kế, Đông Dương công chúa có ngày hôm nay chính là vì kiêu ngạo quá độ, danh tiếng xấu xa, lại độc tài, hại nước hại dân. Bởi vậy nàng ta ngã xuống là bởi vì thế lực khắp nơi đều cho rằng nàng ta chính là vướng bận. Bệ hạ chính là mượn thế, thuận lợi mà đẩy ngã mầm tai họa này. Nhưng Thái Tử điện hạ lại không giống thế, hắn là cháu đích tôn của Thánh Hậu, danh chính ngôn thuận, sau lưng có Thôi thị duy trì, có rất nhiều đại thần ủng hộ. Hơn nữa hắn là người nhân đức hiền lương, thanh danh rất tốt, bệ hạ muốn phế trữ, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Sau khi Hoàng Thượng ban chết cho Đông Dương công chúa thì tất muốn củng cố quyền lực của mình. Chỉ có đối xử càng tốt với Thái Tử thì mới có thể ổn định thế lực đứng sau ủng hộ hắn, nếu không đế vị sẽ không ổn, nói gì đến chuyện truyền thừa?”
Vi lão phu nhân đã hoàn toàn hiểu ra, giữa mày cũng buông lỏng: “Chúng ta ở nơi xa xôi, đối với thế cục trong kinh cũng không hiểu rõ, nương tử phân tích như vậy thì lão bà tử ta cuối cùng cũng yên tâm chút, nhưng sau ba năm thì sao?”
Triệu Phác Chân nhàn nhạt nói: “Tần Vương đã nghênh thú Thượng Quan gia đích nữ làm chính phi, trong ba năm chắc sẽ có hoàng tôn xuất thế.” Nàng rũ mắt, vuốt tay áo che giấu thất thố có thể có của bản thân.
“Trong vòng ba năm, Thượng Quan đích nữ sinh ra con vợ cả, liên minh của Tần Vương cùng Thượng Quan gia sẽ càng thêm vững chắc, Tần Vương lại có quân công, thế cục trong triều khả năng sẽ có biến hóa, bởi vậy tiểu nữ đoán là trong khoảng thời gian này hai bên đều sẽ có động tác. Tục ngữ nói, không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông. Thái Tử cùng Tần Vương đều sẽ không ngồi yên để đối phương phát triển an toàn, bởi vậy tiểu nữ mới nói là ba năm.”
Vi lão phu nhân lẩm bẩm nói: “Ba năm…… Còn có ba năm, cũng không nhất định sẽ thua. Chúng ta còn có thời gian để hảo hảo tính toán……”
Triệu Phác Chân nói: “Không sai, bởi vậy, lão phu nhân bây giờ cũng sẽ không tùy tiện mà đem tiền đặt cược lên người Tần Vương.”
Vi lão phu nhân nhìn về phía Triệu Phác Chân, biểu tình lại khó có thể miêu tả: “Lão bà tử ta lại cảm thấy, một nữ quan được thả về quê nhà lại có kiến thức như thế, Tần Vương điện hạ xứng đáng là một thế hệ mình chủ.”
“Được làm vua thua làm giặc.” Triệu Phác Chân nói: “Lão phu nhân ở trước mặt tiểu nữ tự nhiên muốn khen tặng chút, đỡ cho Tần Vương có ý tưởng gì.”
Vi lão phu nhân năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, lại bỗng phát hiện thiếu nữ trước mặt còn thấu hiểu nhân tâm hơn mình thì hơi hơi có chút chật vật: “Lão bà tử ta thật sự là nghĩ như thế, có gì nói đó.”
Triệu Phác Chân hơi hơi mỉm cười: “Kỳ thật lão phu nhân, ta có một biện pháp để lão phu nhân thuận lợi mọi bề, ở giữa thủ lợi, làm Liên Sơn càng giàu có, nhân dân càng hạnh phúc.”
Vi lão phu nhân hiện giờ không còn đối với thiếu nữ này khinh thường nữa mà không ngại học hỏi kẻ dưới nói: “Còn thỉnh Triệu nương tử dạy cho lão bà tử ta.”
Triệu Phác Chân nói: “Xin mượn lão phu nhân giấy bút dùng một chút.”
Vi lão phu nhân chỉ huy Bích Nhu: “Đi lấy giấy mực cho Triệu nương tử.”
Triệu Phác Chân cầm bút, không bao lâu vẽ ra một cái bản đồ đại khái: “Mời lão phu nhân xem, chỗ này là Liên Sơn, bên này là kinh thành, lão phu nhân ngài muốn đem hàng hóa ra khỏi Liên Sơn, chỉ có thể đi đường Giang Bắc, một đường qua quá nhiều châu huyện mới có thể đến kinh thành. Tuy nói có Thôi thị chống lưng nhưng một đường này cũng phải bốc dỡ hàng hóa, rồi thuế má ven đường cũng không ít đúng không?”
Vi lão phu nhân nhìn bản đồ kia, lập tức thay đổi sắc mặt: “Nương tử thông tuệ, đích xác là như thế, trên đường đi chúng ta không ngừng phải nộp thuế quan, còn phải đút lót Tào Bang, quan khẩu, những thuế phí đó chúng ta phải tự gánh vác chứ không được chia chung.”
Triệu Phác Chân mỉm cười gật đầu: “Liên Sơn cùng Thôi thị, là chia đôi?”
Vi lão phu nhân trở nên trầm mặc, Triệu Phác Chân thở dài: “Bốn phần và sáu phần? Thôi thị cũng thật có chút quá phận.”
Vi lão phu nhân lại nhẹ nhàng nói: “Chúng ta bốn.”
Triệu Phác Chân hít hà một hơi, hàng hóa, nhân lực, phí chuyên chở, thuế phí nhiều như vậy còn có áp lực đều đè lên Vi lão phu nhân nơi này. Thôi thị cơ hồ là tay không mà nuốt hết, thật đúng là bản tính của thế tộc. Có thể lấy được bốn thành, đại khái là đã nể tình rồi, nếu là người khác sợ là còn bị bóc lột thậm tệ hơn.
Vi lão phu nhân thở dài: “Nếu không có Thái Tử cùng Thôi thị khơi thông, hàng của Liên Sơn thậm chí còn chẳng ra được khỏi núi.”
Triệu Phác Chân gật đầu: “Không sai, hàng hóa chuyển ra không dễ dàng, nhưng phí tổn cũng không ít, nếu tiểu nữ nói với ngài là còn có một đường nữa có thể đem hàng ra ngoài mà vẫn đảm bảo lợi nhuận, cũng không phải chịu sự phân chia không công bằng này thì ngài thấy sao?”
Vi lão phu nhân ngẩn ra: “Liên Sơn chỗ nào cũng là núi, đồ của chúng ta vừa ra thì Thôi thị đã phát hiện, sẽ đắc tội Thái Tử, ngươi nói xem Tần Vương có chiêu số gì.”
Triệu Phác Chân mỉm cười: “Việc này là cơ mật, sẽ không có ngài chuyển hàng hóa cho Tần Vương, bởi vì hàng hóa của chúng ta căn bản sẽ không xuất hiện ở bất kỳ châu huyện nào ở trung nguyên.”
Vi lão phu nhân ngẩn ra, xem Triệu Phác Chân vươn ngón tay, ở bản đồ kia mà chỉ chỉ Liên Sơn, sau đó dọc theo sông Hồng Thủy hướng Đông Nam mà đi tới rồi dừng ở bên cạnh.
“Đất Việt? Tần Vương điện hạ có con đường ra biển sao?”
Triệu Phác Chân nhàn nhạt nói: “Đất Việt Dương Thành, có núi có biển, là nơi tụ tập mua bán, hàng của Liên Sơn từ nơi này vận chuyển ra biển, hướng các nước hải ngoại, một khi trở về sẽ là lợi nhuận gấp trăm lần.” Quảng Châu thứ sử Lục Hữu Dung là người của Tần Vương, nàng từ trong thư từ và công báo mà đã sớm nhìn ra người này.
Sắc mặt Vi lão phu nhân vẫn âm tình bất định: “Từ Liên Sơn đến đất Việt, đạo tặc rất đông đảo.”
Triệu Phác Chân cười nhạt: “Có sơn phỉ nào ngăn được binh lính dưới trướng lão phu nhân? Lúc trước triều đình muốn thu phục Liên Sơn đã phải ăn biết bao nhiêu mệt chứ.”
Trên mặt Vi lão phu nhân ẩn ẩn ngạo ý, cười nói: “Không sai, chúng ta đích xác là có đường đi đến Đất Việt, nhưng phải dùng ngựa lùn để vận chuyển.”
Triệu Phác Chân mỉm cười: “Lão phu nhân có thể từ từ mưu tính, trước tiên phân một bộ phận hàng hóa đi qua, còn bên Thôi thị thì có thể chậm rãi trao đổi, lấy cơ thiên tai hoặc nạn đói mà yêu cầu Thôi thị trước giao ra một phần tiền, như thế mới dễ quay đầu.”
Vi lão phu nhân nói: “Tần Vương chẳng nhẽ không ngại chúng ta lưỡng lự? Nếu Tần Vương túm được nhược điểm này của lão bà tử ta, ép buộc chọn phe……”
Triệu Phác Chân hàm súc nói: “Chuyện có lợi với đôi bên thì hà tất một hai phải nghiêm khắc ép buộc chọn phe? Lão phu nhân cấp cho Tần Vương một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội —— hơn nữa ngài hôm nay tìm ta không phải có ý muốn đứng sang phía Tần Vương sao? Lão phu nhân dưới trướng có mười vạn lang binh, chỉ cần ngài có quyền khống chế tuyệt đối với Liên Sơn thì không có ai dám dễ dàng cùng ngài trở mặt, cùng Liên Sơn đối đầu. Ngài còn lo lắng cái gì chứ? Năm đó ngài cùng Thái Tử hợp tác, chẳng lẽ cũng có trăm phần trăm nắm chắc? Nguy hiểm, luôn đồng hành cùng cơ hội.”
Vi lão phu nhân hít sâu một hơi: “Còn thỉnh Triệu nương tử có lời giới thiệu.”
Triệu Phác Chân mỉm cười đứng lên: “Mấy ngày nữa lão phu nhân viết một phong thư giao cho tiểu nữ, tiểu nữ sẽ cho người đưa về Tần Vương phủ, lão phu nhân chỉ cần đợi tin lành.”
Vi lão phu nhân biểu tình phức tạp nhìn về phía Triệu Phác Chân: “Làm phiền Triệu nương tử.”
Triệu Phác Chân đứng dậy cáo từ, Bích Nhu vội vàng đứng dậy tiễn nàng ra ngoài. Lúc trở về, nàng ta thấy Vi lão phu nhân còn ngơ ngẩn ngồi ở chỗ cũ thì cười nói: “Từ sau khi Đông Dương công chúa đổ, lão phu nhân liền mất ăn mất ngủ, hiện giờ coi như được giải nút thắt.”
Vi lão phu nhân quay mặt đi, giống như mới hoàn hồn: “Ừ, nếu Triệu nương tử phân tích không sai thì ít nhất chúng ta có ba năm, mà lợi nhuận trong ba năm này dùng để luyện binh thì thực lực của Liên Sơn ta sẽ càng tăng cường.”
Bích Nhu cười nói: “Triệu nương tử quả nhiên ăn nói lợi hại, nói đến đạo lý rõ ràng, nô tỳ nghe không hiểu lắm. Khó trách thế tử vừa thấy nàng đã nhìn trúng. Lão phu nhân mới vừa rồi sao không nói đến chuyện kết hôn? Không phải trước đó ngài đã đồng ý với phu nhân đổi người thành nàng rồi sao?”
Vi lão phu nhân cười tự giễu: “A Võ làm sao xứng với nàng. Lúc trước ta còn tính toán lấy hôn sự, lấy tiền đồ của phụ huynh ra để dụ dỗ và bắt ép nàng, không nghĩ tới đứa nhỏ này nào có phải vật trong ao! A Võ không xứng với nàng, nói chuyện hôn sự, ngược lại chỉ rước nhục nhã.”
Bích Nhu giật mình nói: “Chẳng lẽ Liên Sơn còn có hôn sự nào tốt hơn so với gả cho thổ ty phủ sao? Nữ nhân dù có tài thì cũng phải gả cho người chứ?”
Vi lão phu nhân lắc lắc đầu: “Phân tích thế cục thì thôi không nói, nhưng ngươi xem một tay vẽ bản đồ của nàng, đây cũng không phải việc ai cũng làm được! Những ai có thể được nhìn bản đồ chứ? Đây chính là bí mật quân cơ! Nàng không chỉ có thể xem, nàng còn có thể vẽ lại bằng ký ức, đây không phải nhân tài bình thường. Kể cả người chuyên vẽ cũng mất mấy ngày mới có thể vẽ được bản đồ. Ngươi lại nghĩ xem, hôm nay nàng đến đây không biết ta có ý gì nhưng lại có thể tùy cơ ứng biến, lập tức có thể thay Tần Vương đồng ý sinh ý một năm có đến mấy chục vạn lượng bạc này. Nàng ta lấy đâu ra tự tin Tần Vương sẽ đáp ứng chuyện này chứ? Xem xét thời thế, nhanh chóng quyết định, lại trải qua dốc lòng dạy dỗ bồi dưỡng, nhân tài như vậy, Tần Vương sao có thể tùy ý thả ra? Nàng ta làm sao có thể nhìn chúng vị trí thế tử phu nhân hèn kém nơi núi rừng này chứ?”
“Liên Sơn không giữ nổi người này đâu.”
Vi lão phu nhân nhìn Bích Nhu, nhàn nhạt nói: “Đem tiểu tâm tư này của ngươi thu lại đi, Triệu Phác Chân chướng mắt thế tử, đối với ngươi là chuyện tốt, nếu nàng thật sự nguyện ý gả cho thế tử thì ta đây sẽ không để cho thế tử có một thị thϊếp nào bên người đâu.”
“Người như nàng sẽ không nguyện ý cùng người khác chia sẻ trượng phu.”