Đệ Nhất Sủng

Chương 463: Uyển uyển, em cũng có lỗi

“Anh nói bậy gì đó? Con bé không phải con gái anh!” Trong lòng Cố Cơ Uyển hoảng sợ, càng kiên định đứng ngoài cửa, không nhượng bộ một bước.

Cho dù đứng trước mặt Mộ Tu Kiệt, cơ thể mảnh mai của cô trông rất yếu ớt.

Nhưng sự kiên định muốn bảo vệ con gái mình thì rất mạnh mã.

Ánh mắt kiên định, cộng thêm khuôn mặt không hề sợ hãi của cô, như đang nói cho anh biết, dù cô chết cũng không muốn nhượng bộ một bước.

Tối nay, tim Mộ Tu Kiệt bị xé đến mức đau nhói.

Anh chỉ muốn gặp Điềm Điềm, anh thật sự rất rất nhớ cô bé, nhưng anh không muốn làm khó cô.

Mặc dù ở trước mặt cô, anh đã hoàn toàn biến thành người xấu rồi.

“Tôi không tổn thương người nhà họ Cố.” Giọng nói của anh đã lạnh nhạt hơn nhiều.

Cố Cơ Uyển siết chặt nắm đấm, nhớ lại những lời Mộ Hạo Phong mới nói với mình, rồi nghĩ tới chuyện anh vì Cố thị mà từ bỏ 5% cổ phần Mộ thị, tim cô lại thấy chua xót.

Nhưng giờ mới nói ra những lời này, thì còn tác dụng gì?

“Anh thật sự cảm thấy anh không tổn thương người nhà họ Cố ư?”

Vậy cô thì sao? Giờ cô thành thế này là vì ai?

Cô không thể dùng bộ mặt thật để gặp người khác, không bao giờ về nhà được, vì sợ quay về nhà họ Cố rồi, sẽ làm nhà họ Cố xấu hổ.

Cô thật sự rất nhớ ông nội, anh cả, anh hai, hai người cô, còn có chú Đinh nữa, thậm chí cô còn nhớ từng cọng cây ngọn cỏ nhà họ Cố nữa.

Nhưng cô không thể quay về, cô thật sự không thể quay về!

Một người cùng anh cả dính vào tội danh vi phạm lẽ thường, thì cô chủ nhà họ Cố như cô chỉ có thể mãi mãi biến mất.

Bằng không, cả nhà họ Cố sẽ bị cô liên lụy.

Ai đã gây ra mấy chuyện này?

Chẳng lẽ lúc trước anh không biết mấy chuyện Cố Vị Y làm? Rõ ràng sự dung túng của anh tiếp tay cho cô ta.

Anh cũng là một trong những hung thủ muốn đối phó với nhà họ Cố, giờ anh lại nói với cô rằng, anh không tổn thương người nhà họ Cố?

Có lẽ Mộ Tu Kiệt cũng biết, câu nói này của mình thật sự không có bao nhiêu độ tin cậy.

“Tôi chỉ... tôi chỉ muốn nói với em, sau đó tôi không còn tổn thương bọn họ nữa.”

“Chuyện của anh không liên quan đến tôi.”

“Tôi xin lỗi, tôi đã hiểu lầm ông nội em, tôi tưởng năm đó ông ấy đã hại chết...”

“Tôi nói, chuyện của anh không liên quan đến tôi!” Cố Cơ Uyển không muốn nghe anh nói gì hết.

Chuyện đã qua rồi, anh còn nói với cô làm gì?

Giờ anh nói ra thì có thể thay đổi điều gì được?

Chỉ cần cô không xuất hiện, cả nhà họ Cố mới có thể sống cuộc sống bình yên, một khi cô xuất hiện, scandal của cô và Cố Tĩnh Viễn sẽ bùng lên lần nữa.

Không ai có thể giúp cô, trừ khi cô biến mất, trừ khi Cố Cơ Uyển mãi mãi biến mất!

Mộ Tu Kiệt mím chặt môi mỏng, nuốt hết những lời anh định giải thích xuống bụng.

Anh vốn không phải người hay giải thích, nếu đối tượng không phải là cô, có lẽ anh sẽ không muốn thêm một chữ.

Nhưng đối tượng anh muốn giải thích duy nhất này, lại là người xem thường lời anh nhất.

Quả nhiên con người đừng nên nói gì nhiều, mà làm mới là hành động thiết thực nhất.

Anh bỗng cúi người, bế Cố Cơ Uyển lên.

“Anh!” Cố Cơ Uyển bị anh dọa đến mức suýt hét toáng lên, nhưng cuối cùng trong giây phút cô định hét lên, cô chợt nhớ tới trong phòng vẫn còn hai đứa trẻ đang ngủ.

Cô cắn chặt môi, cố gắng không để mình phát ra tiếng.

Hai tay cô chống lên ngực anh, ra sức vùng vẫy.

Nhưng ở trước mặt Mộ Tu Kiệt, mọi sự vùng vẫy đều không có tác dụng.

Mộ Tu Kiệt bế cô đi vào căn phòng bên cạnh, rồi tiện tay đóng cửa phòng lại.

Anh cũng không bật đèn trong phòng, vừa đóng cửa lại, xung quanh bỗng chìm trong bóng tối.

“Anh thả tôi ra!” Cố Cơ Uyển ra sức phản kháng.

Mộ Tu Kiệt không hề nhúc nhích, anh đặt cô xuống giường, rồi thân hình cao lớn của anh đè lên người cô ngay.

Nếu cô không muốn nghe, vậy thì anh sẽ làm chuyện anh muốn làm nhất!

Nhưng trong lúc anh đang cúi đầu tìm kiếm môi cô, bỗng vang lên một tiếng bốp, cô tát vào mặt anh.

Tiếng tát rất vang vọng, trong đêm tối thế này, càng nghe rõ một cách lạ thường.

Như thể cả thế giới này bỗng ngừng xoay chuyển.

Anh ngừng hành động của mình lại, trong đêm tối, mắt anh toát ra hơi thở thâm trầm, nhìn cô không chớp mắt.

Cố Cơ Uyên cũng dừng tay, trong đôi mắt to đen láy lại hiện lên vẻ sợ hãi không thể che giấu, đang ngơ ngác nhìn vào mắt anh.

Dù trong đêm tối không nhìn rõ đáy mắt anh có cảm xúc gì, nhưng cô có thể cảm nhận rất rõ hơi thở lạnh lẽo trên người anh.

Chính cô cũng bị hành động của mình dọa sợ, cô dám tát Mộ Tu Kiệt!

Cô dám tát người đàn ông luôn đứng trên cao, với tính cách lạnh lẽo vô tình, tàn nhẫn bá đạo.

Liệu anh có bóp chết cô ngay không?

Anh bỗng cúi đầu, đặt tay lên cổ cô, Cố Cơ Uyển càng sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Anh thật sự muốn bóp chết cô ư? Trước mặt anh, cô luôn yếu đuối như vậy, chỉ sợ anh muốn gϊếŧ cô như gϊếŧ một giun dế mà thôi.

Nhưng Mộ Tu Kiệt không hề làm gì cô, anh chỉ cúi đầu, khẽ hôn lên mặt cô.

“Anh đừng động vào tôi!”

Giọng nói của Cố Cơ Uyển mang theo sự sợ hãi.

Hơi thở lạnh lẽo trên người Mộ Tu Kiệt, cũng vì sự sợ hãi của cô mà giảm đi không ít.

“Em sợ anh?” Thật ra anh chưa từng muốn làm cô phải sợ mình, một chút cũng không muốn.

Nhưng những chuyện anh làm gần như luôn khiến cô phải sợ anh.

“Anh không có ác ý với em, anh chỉ thật sự rất nhớ em.”

Tim Cố Cơ Uyển run lên, bỗng thấy chua xót đến mức rối tinh rối mù.

Anh nói anh nhớ cô! Đây là lần đầu tiên người đàn ông xấu xa đối xử cực kỳ tàn nhẫn với cô nói ra những lời ấm áp này.

Nhớ cô...

Cô suýt vì câu nói này mà hoàn toàn đảm chìm vào đó!

Nhưng rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, mơ hồ nhìn ra mắt anh đang ở đâu, rồi nhìn chằm chằm vào mắt anh, cười khẩy.

“Nhớ tôi? Anh nhớ cơ thể tôi à? Nhưng cậu Mộ, thời gian thỏa thuận giữa hai chúng ta đã sớm trôi qua rồi, giờ nếu anh động vào tôi, tôi có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào.”

Cho dù anh lớn mạnh đến mức một tay che trời, nhưng cô vẫn tin rằng, trên đời này vẫn có vương pháp!

Mộ Tu Kiệt biết cô đã hiểu lầm mình, nhưng chẳng phải trước đây mình luôn biểu hiện như thế ư?

Bất kể lúc nào, thứ mà anh muốn cũng là cơ thể cô.

Anh thật sự... chưa từng cho cô cảm nhận được, anh đang để ý cô.

Thảo nào hôm đó Lâm Duệ uống say, cũng dám quở trách anh, nói anh hoàn toàn không biết cách để yêu một người.

Anh thật sự không hiểu, vì trước giờ chưa ai dạy cho anh.

Vậy giờ anh học lại từ đầu còn kịp không?

Mộ Tu Kiệt nắm tay cô, nói nhỏ: “Quả thật anh rất nhớ cơ thể em...”

“Mộ Tu Kiệt, anh đừng quá đáng! Mau buông tôi rat”

“Nhưng anh càng nhớ em hơn.”

Câu nói này của anh đã làm cô đang điên cuồng vùng vẫy bỗng ngừng lại.

Cố Cơ Uyển thật sự rất ghét bản thân, tại sao cô luôn dễ dàng bị anh nói mấy câu đã đập loạn nhịp rồi?

“Uyển Uyển, anh sai rồi.”

Nếu đổi thành Mộ Tu Kiệt trước đây, chắc chắn anh sẽ không nói những lời mất mặt như thế.

Nhưng hai năm qua, anh bị nỗi nhớ giày vò đến mức sắp phát điên rồi.

Chỉ cần cô đồng ý quay về bên anh, anh có thể từ bỏ tất cả!

“Anh biết, con là do sự cố chứ không phải lỗi của em, anh biết em và Giang Nam không hề có quan hệ đó, chỉ vì muốn anh rời xa, nên em mới cố ý chọc anh nổi giận.”

“Anh biết hết rồi, mọi chuyện đều tại Bác Văn, vì cậu ta bảo em rời xa anh, còn em vì sự an nguy của anh, nên mới tình nguyện để anh hiểu lầm, rồi rời xa anh...

“Tôi không muốn nghe!” Cố Cơ Uyển muốn bịt tai mình lại.

Nhưng Mộ Tu Kiệt lại giữ cổ tay cô, rồi đè xuống hai bên người.

Giọng anh trầm thấp nhưng kiên định: “Anh xin lỗi, Uyển Uyển, mọi chuyện đều là lỗi của anh, nhưng em cũng có lỗi, thật đó, em cũng lỗi trong chuyện này..."

“Tôi…”

“Em sai ở chỗ...” Anh mím môi, càng nói nhỏ hơn, nhưng cô lại nghe rất rõ ràng: “Em sai ở chỗ em chưa từng hỏi qua anh, đây không phải là điều anh mong muốn.”