“Sau đó tôi mới biết, là ông nội của cậu đã lừa bà nội cậu, vu cho tôi ở bên ngoài có người khác, mà bà nội của cậu, năm đó cũng là một cô gái rất ngốc, bà ấy vậy mà thật sự đã tin.”
Mấy chục năm trôi qua, thật ra bây giờ, ở trong lòng ông cụ, tình yêu đó, sớm đã thành mây khói bay đi rồi.
Chỉ là hiện nay nhắc lại, vẫn có hơi buôn, ban đầu những đau khổ đó, vẫn sẽ ẩn ẩn dao động ở trong lông ngực.
Giọng nói của ông ta, cũng trở nên có chút xa xăm, giống như trở về năm đó.
“Tôi muốn đến tìm bà nội của cậu giải thích, nhưng khi tôi tìm được bà nội cậu thì mới biết, bà ấy đã có thai rồi.”
“Tôi không có cách nào khác, để bà nội của cậu gánh chịu những nỗi đau đó, cơ thể của bà ấy không tốt, nếu như chịu phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tôi sợ bà ấy sẽ không chịu được.”
“Vì thế, tôi chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, coi mình thật sự phản bội có lỗi với bà nội cậu, cũng để bà nội cậu yên tâm dưỡng thai, yên tâm ở bên ông nội cậu.”
Năm đó, không giống như bây giờ.
Lúc đó, người phụ nữ chỉ cần gả đi rồi thì không thể dễ dàng tái giá.
Tái giá đối với một người phụ nữ mà nói, là chuyện hủy hoại danh tiếng cả đời.
Ông tưởng những đau khổ này, bản thân gánh chịu là được, mấy năm sau, ông ta cũng kết hôn, sinh con.
“Theo thời gian qua đi, tất cả, dường như đều là mây khói thoáng qua. Nhưng tôi không ngờ, có một ngày, tôi vậy mà nhận được thư của bà nội cậu.”
Ông cụ Cố nhìn Mộ Tu Kiệt, ông ta biết, muốn đứa trẻ này lập tức chấp nhận chuyện này thật sự không dễ dàng.
Nhưng, ông ta nói đều là sự thật.
“Khi nhận được lá thư này, tôi đã có gia đình, con cũng có mấy đứa, tôi không để lại vợ con của tôi để đi cùng bà ấy được.”
“Cho nên, lá thư này, tôi chỉ nhận, không có quan tâm, nhưng tôi không ngờ, bà nội của cậu lại đích thân đến tìm tôi.”
“Cậu nhìn thấy bức ảnh tôi và bà ấy ở cùng nhau, tôi cũng không biết là ai chụp được, có điều, lúc đó, tôi là muốn đưa bà nội cậu trở về, chứ không phải như cậu nói, muốn bắt cóc bà ấy.”
Mộ Tu Kiệt không lên tiếng, không biết anh rốt cuộc nghe lọt tai được bao nhiêu, tóm lại, gương mặt tuyệt sắc vô song đó cực kỳ không dễ nhìn.
Hàn khí trên người anh cũng rất dọa người!
Cho dù ông cụ Cố là người nhìn quen các vẻ mặt như này, cũng từng nhìn thấy vô số góc độ, cũng có hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh đến thấu xương của anh.
“Cậu cả Mộ, sự thật của chuyện này chính là như thế, tôi đối với bà nội của cậu có cảm giác áy náy, nhưng tôi thật sự không có hại bà ấy, tôi sau khi đưa bà ấy đến trạm xe, chúng tôi liên tách ra.”
“Không ngờ, không lâu sau thì lại...”
Giọng nói của ông cụ có hơi khàn khàn, cẩn thận nghe, còn có thể nghe thấy hơi thở của chút nghẹn ngào.
Nhưng tất cả chuyện này, lọt vào mắt của Mộ Tu Kiệt đều không thể gây nên một chút gợn sóng nào trong mắt anh.
“Ông đến tìm tôi nói mấy điều này, chính là vì muốn tôi tha cho Cố Thị?” Anh hừ lạnh.
Thanh niên trẻ thật sự rất cố chấp.
Muốn thay đổi cách nghĩ của anh, không dễ.
Thật ra ông cụ đến bây giờ, cũng không biết tìm anh rốt cuộc là đúng hay sai nữa.
Anh thật sự không để tâm đến Uyển Uyển hay sao?
Nhưng Uyển Uyển đã mang thai con của anh...
“Cậu cả Mộ, mặc kệ cậu có tin hay không, chuyện này, đều không có liên quan đến Uyển Uyển, nếu như cậu còn một chút tình nghĩa với Uyển Uyển, xin cậu..."
“Ông đối với bà nội tôi có bao nhiêu tình nghĩa, thì tôi đối với cháu gái của ông có bấy nhiêu.”
Mộ Tu Kiệt cười lạnh, ngồi trên sô pha, nhìn ông ta.
“Mặc kệ ông nói là thật hay giả, ông đều có lỗi với bà nội tôi, nếu như là thật, bà nội tôi nghìn dặm đến tìm ông, vậy thì ông dùng thái độ như thế đối với bà sao? Ông làm tổn thương bà quá sâu!”
Ông cụ Cố không lên tiếng, ông ra quả thật có lỗi với bà nội của anh, nhưng, ban đâu bản thân đã không có lựa chọn.
Ông ta không thể để lại vợ con không quan tâm, đây là trách nhiệm lớn nhất đời của một người đàn ông.
“Ông đi đi, hôm nay bất cứ lời nào ông nói với tôi, cũng sẽ không thay đổi cách nghĩ bây giờ của tôi.”
Mộ Tu Kiệt không tiếp tục nhìn ông cụ, lại hướng về phía cửa nói: “Lâm Duệ.”
Lâm Duệ lập tức đẩy cửa bước vào, quản gia Đinh cũng đi theo phía sau anh ta, sau khi bước vào đi đến trước mặt ông cụ: “Ông già...“
“Về thôi, để cậu ta tự mình suy nghĩ.”
Quản gia Đinh gật đầu, sau đi vòng về sau, đẩy ông cụ đi ra ngoài cửa.
Khi đang muốn ra ngoài, lại nghe thấy Mộ Tu Kiệt lạnh lùng nói: “Tôi vẫn sẽ điều tra, nếu như để tôi tra được, ông có liên quan đến cái chết của bà nội tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho nhà họ Cố các ông.”
Quản gia Đinh dừng lại, trên mặt ông cụ không có thái độ gì cả, giọng nói cũng nhàn nhạt.
“Tùy cậu điều tra, tôi không thẹn với lòng.”
Quản gia Đinh hừ lạnh, đẩy ông cụ đi ra ngoài.
Ngoài cửa, còn có thể nghe thấy tiếng oán trách của quản gia Đinh thấp thoảng truyền vào: “Tôi nói mà, tên khốn đó một chút tình người cũng không có, ông cầu xin cậu ta có tác dụng gì? Uyển Uyển của nhà chúng ta không cân người đàn ông như vậy.”
Ông cụ lòng đầy tâm sự cắt ngang lời ông ta: “Đừng nói.”
Hai người cuối cùng đi xa rồi.
Lâm Duệ nhìn Mộ Tu Kiệt, cũng không biết bây giờ rốt cuộc là thế nào: “Cậu cả, vậy... còn ra ngoài không?”
Hôm nay, còn có rất nhiều việc phải làm, cậu cả đã hẹn người ta, phải đến mấy công trình xem thử.
Nhưng bây giờ xem ra, cậu cả hình như... không có ý muốn ra ngoài?
Lâm Duệ thân làm trợ lý của anh, đương nhiên phải nhắc nhở: “Cậu cả Mộ, thời gian không còn sớm nữa.”
Mộ Tu Kiệt ngay cả một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn chằm chằm lá thư trong tay mình.
Lâm Duệ có hơi tò mò, muốn nhìn trong thư viết nội dung gì.
Sắc mặt của Mộ Tu Kiệt lại tối sầm lại. Không vui nói: “Còn nhìn, móc mắt cậu!”
Lâm Duệ vội vàng nhìn qua chỗ khác, không dám nhìn nữa! “Tôi bảo đảm, một chữ cũng không nhìn thấy!”
Mộ Tu Kiệt lười để ý anh ta.
Nhiều chuyện như vậy tích tụ trong lòng, lập tức đem sự kiên trì trong thời gian dài của anh hoàn toàn đánh vỡ.
Anh không thể chấp nhận được.
Nhưng cho dù không muốn chấp nhận, trong lòng dường như lại có một giọng nói luôn nói với anh, lá thư này, là thật.
Bà nội ban đầu, thật sự là vì bị lừa, mới gả cho ông nội sao?
Có lẽ điều này đã không quan trọng, quan trọng là, cái chết của bà, thật sự không có liên quan đến ông cụ nhà họ Cố hay sao?
Vậy thì anh luôn nhận định Cố Cơ Uyển là cháu gái của kẻ thù của anh, phần nhận định này, cũng là sai sao?
Mộ Tu Kiệt đột nhiên cảm thấy rất tồi tệ, nói không ra được buồn bực ở đâu.
Anh đứng dậy, đi đến trước quầy rượu, phụt một tiếng mở một chai rượu trong đó ra, muốn rót cho mình một ly.
Nhưng câm chai rượu lên, đột nhiên, lại chê chiếc ly.
Anh nhấc tay lên, lại đưa miệng chai lên, từng ngụm lớn dốc xuống.
Lâm Duệ biết tâm trạng của anh không tốt, nhưng, cậu cả chính là có tính khí này, cái gì cũng không nói, anh ta muốn an ủi, cũng không biết an ủi từ đâu.
Càng huống hồ, cậu cả căn bản không cần sự an ủi của người khác.
Một chai rượu, cứ như thế bị Mộ Tu Kiệt một hơi dốc hết vào.
Anh thuận tay vung một cái, choang một tiếng, chai rượu rơi xuống đất, vỡ tan.
Lâm Duệ lo lắng bất an.
Lại nghe thấy Mộ Tu Kiệt đột nhiên cười lạnh nói: “Cho dù là thế thì lại thế nào? Một người phụ nữ từng phản bội mà thôi.”
Cậu cả lại nhớ đến Cố Cơ Uyển, nếu như thật sự có thể làm đến vô tình như thế, mấy ngày nay đã không khó chịu như vậy rồi.
Đang muốn nói gì đó, bên ngoài, lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Lâm Duệ đi ra, mở cánh cửa ra.
“Cậu ba.” Lại nhìn nhìn bên cạnh, Lâm Duệ có hơi ngạc nhiên: “Cậu hai Giang.”