Đệ Nhất Sủng

Chương 395: Sai rồi, tất cả đều sai rồi

“Cô đến nhà họ Cố rốt cuộc là muốn làm gì?”

Cố Vị Y đẩy Cố Cơ Uyển xuống một gốc cây lớn.

Cố Cơ Uyển không hề phản kháng, một tiếng bịch vang lên, lưng đập vào thân cây.

“Sao rồi? Vừa nãy còn hung hăng lắm mà? Bây giờ, nhìn rõ tình thế, biết cậu cả Mộ đối với tôi một lòng, không có can đảm nữa?”

Từ sau khi phát hiện ra anh Mộ Tu Kiệt đang giúp mình, Cố Vị Y cảm thấy rất đắc ý.

Cả người dáng vẻ kiêu căng, cực kỳ ghê gớm.

Cố Cơ Uyển chỉ nhìn cô ta, không nói gì.

Cố Vị Y nheo đôi mắt: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì, chứng kiến tình cảnh của tôi, cô chính là đang đố kỵ, đúng không?”

“Cảnh cáo cô, nếu như vẫn còn muốn cái người Tử Lạp gì đó của cô tiếp tục sống, tốt nhất, nhanh chóng biến đi cho tôi!”

“Cậu cả Mộ bảo tôi đến, tôi biến mất kiểu gì?”

Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn, dĩ nhiên cũng không có một chút sợ hãi.

“Cố Cơ Uyển, cô thật sự không sợ chết sao? đến bây giờ, vẫn dám ngỗ ngược với tôi?”

“Nếu không thì sao?” Cố Cơ Uyển tựa người vào thân cây, cười như không cười: “Tôi sợ cái lông cô ah?”

“Cô!” Cố Vị Y nghĩ rằng vừa rồi cô không lên tiếng, là đã bị mình dẫn dắt, chính là bởi vì sợ.

Nhưng bây giờ biểu hiện của cô như vậy, tại sao lại bình tĩnh như vậy.

Cô thực sự không sợ Mộ Tu Kiệt tức giận sao?

“Cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi,Tu Kiệt sẽ không tha cho cô,vừa rồi, vẫn chưa nghe rõ ý của anh ấy sao?”

“Hả, tôi thật sự chưa nghe rõ, hay là, chị bảo cậu cả Mộ qua giải thích một chút?”

“Cô đừng có mơ tưởng! Bây giờ trong mắt anh ấy chỉ có tôi,cô nửa phân cũng đừng có nghĩ bám dính lấy anh ấy!”

“Chị nếu như đã có tự tin như vậy, thì cần gì phải lo lắng mấy loại chuyện như thế này?”

Người khác đều nói, thiếu cái gì khoe cái đó, dường như, thật đúng là cũng có lý.

Cô ta luôn miệng nói cậu cả Mộ là của cô ta, vậy chỉ cần nằm trên giường của cậu cả Mộ, đợi anh ta vê cưng chiều.

Ở trước mặt của cô, khoe khoang cái gì?

Ánh mắt Cố Cơ Uyển nhìn cô ta, giống như đang xem một thằng hề biểu diễn!

Hơn bao giờ hết cơn giận của Cổ Vị Y bùng lên.

Trong cái nhà này, tất cả mọi người đều phải nhìn mặt sắc mặt của cô ta mà sống.

Ngay cả hai người là cô của cô ta, cho dù đối với cô ta rất có thành kiến, nhưng ở trước mặt cô ta, ai dám nói lớn tiếng?

“Tiện nhân!Tôi không dạy dỗ cô tử tế, cô vẫn nghĩ bản thân mình cánh đủ dài rồi!”

Cố Vị Y nâng cánh tay lên, đi qua giáng một cái tát trên mặt của Cố Cơ Uyển.

Cố Cơ Uyển chỉ là tùy ý tránh một cái, cái tát kia của Cố Vị Y, thế nhưng một tiếng ba, lại đánh vào thân cây.

"A!" Đau!

Vỏ cây sần sùi, nó làm lòng bàn tay của cô ta tróc da, làm cô ta đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta trừng mắt nhìn Cố Cơ Uyển, cực kỳ giận dữ!

“Tôi sẽ gϊếŧ chết Tô Tử Lạp, cô hãy chờ đấy, tôi nhất định sẽ gϊếŧ chết cô ta!”

“Vậy tôi đây có nên trước khi cô gϊếŧ chết Tô Tử Lạp, tố giác tội ác của cô đi, để ông nội nhìn rõ trò lừa bịp của cô?”

“Cô....... Cô nói cái gì?” Cố Vị Y trong lòng hoảng hốt, Cố Cơ Uyển hơi nheo lại đôi mắt, bỗng nhiên bước về phía trước một bước, kề sát vào cô ta.

“Tôi nói, tôi phải đi tố giác tội ác của cô, phải làm cho tất cả mọi người nhìn cho rõ bộ mặt thật của cô!”

Cố Vị Y sợ tới mức lùi vê sau mấy bước, Cố Cơ Uyển từng bước áp sát.

Nếu như nói, những suy nghĩ trước đây, tất cả đều là suy đoán.

Như vậy bây giờ, suy đoán của cô, đúng là đã biến thành sự thật rồi!

“Cố Vị Y, cô vốn dĩ không phải là cô chủ nhà họ Cố, cô là một kẻ lừa đảo!”

“Cô nói bậy cái gì?” Cố Vị Y thiếu chút nữa hét lên: “Tôi và ông nội đã giám định DNA, thế nhưng cô lại dám nói ra những lời ác độc như vậy!”

Đúng là bọn họ đã làm giám định DNA.

Nhưng mà, cái phản ứng này của Cố Vị Y, rõ ràng là đã thực sự bị chột dạ.

Cố Cơ Uyển cười lạnh: “Vậy thì tốt, bây giờ, lại đi tìm ông nội, cùng nhau làm một giám định.”

“Cố Cơ Uyển, cô rốt cuộc muốn làm gì? Chuyện của tôi và ông nội, thì có liên quan gì tới cô?”

Cái con tiện nhân này, cô ta có phải đã phát hiện ra rồi hay không?

Cố Vị Y ánh mắt hiện lên vẻ hung ác, cô ta chính là không nên làm cho cô tiếp tục sống!

Sớm nên hiểu rõ, chỉ cân Cơ Uyển còn sống, cái chuyện này, sớm muộn sẽ bị cô vạch trần.

Cố Vị Y bình tĩnh lại, lòng bàn tay siết chặt, lạnh lùng nhìn thẳng Cố Cơ Uyển.

“Đừng tưởng rằng ông nội thích cô, cô có thể ở nhà của chúng tôi muốn làm gì thì làm, ông nội thích cô, chỉ là do ông cảm thấy cô là em gái tôi, ông là vì

yêu cây mà thương cả cành mà thôi.

Lúc cô ta bình tĩnh lại, cả người nhìn qua đều là ý giận gϊếŧ người.

Cô ta đối với cô, đã có ý muốn gϊếŧ chết.

Cố Cơ Uyển nhìn thẳng vào cô ta, đã có sự phòng bị.

Nơi này là nhà họ Cố, Cố Vị Y đã sống ở đây được hơn một tháng, cô ta đối với tất cả mọi thứ nơi đây, so với chính mình còn quen thuộc hơn nhiều.

Nếu như, cô ta muốn ở cái nhà này, làm cho cô chết” Ngoài ý muốn”, cũng có thể, chưa hẳn là không có khả năng này.

“A, cô bây giờ biết sợ rồi?”

Cố Vị Y lại tiến lên phía trước một bước, nụ cười lạnh như băng.

“Lúc trước làm giám định, là ông nội tự mình đưa tôi đi, nhà họ Cố là có gia thế lớn như thế nào? Ông nội lại là một người có danh tiếng như thế nào?”

“Nếu như không phải có mười phần chắc chắn, ông có thể đưa tôi quay về, thậm chí, còn chuyển nhượng mười phần trăm cổ phần trong Cố thị cho tôi?”

Cố Cơ Uyển xiết chặt lòng bàn tay, ánh mắt không hê chớp nhìn chằm chằm cô ta.

Mười phần trăm cổ phần, quả thật là không nhỏ.

Nếu như thật sự là như vậy, ở nhà họ Cố, chỉ sợ không có người nào, có thể cùng với địa vị của cô 1a.

Trong lúc này, tiếng chuông điện thoại của Cố Cơ Uyển vang lên.

Cô lãy điện thoại ra, đang muốn nghe điện thoại.

Cố Vị Y bỗng nhiên đi qua, nhấn trên mu bàn tay của cô.

“Cô muốn làm cái gì?” Cố Cơ Uyển nhìn cô ta, phòng ngừa cô ta sẽ ra tay với mình.

“Sợ cái gì? Sợ tôi gϊếŧ cô sao?”

Cố Vị Y khẽ nhếch môi: “A, vô duyên vô cớ, tôi tại sao phải gϊếŧ người?”

“Buông ra!” Cố Cơ Uyển dùng sức gỡ tay cô ta ra, vừa câm được điện thoại, đi qua một bên để nghe: “mọi chuyện thế nào?”

“Không phải.” Đầu bên kia nói, chuyện đến giọng nói thở hổn hển của Đàm Kiệt.

“Uyển Uyển, không phải, cô không phải là cháu của ông cụ cố, có kết quả giám định rồi.”

“Anh nói....... gì?” Điện thoại trong tay Cố Cơ Uyển, thiếu chút nữa sẽ rơi xuống đất.

Chẳng lẽ, tất cả mọi chuyện đều đã đoán sai, thực sự đều đoán sai sao?

“Là sự thật, Uyển Uyển, hai sợi tóc cô để lại trước sân khấu, tôi đã lập tức cầm đến bệnh viện, làm theo như lời cô nói tốn một số tiền lớn, để lấy tốc độ nhanh nhất.

Anh bây giờ, cũng vừa mới câm được kết quả giám định vào trong tay.

Cái kết quả này, cũng hoàn toàn là kết quả anh ta dự đoán.

“Uyển Uyển, tôi biết cô khó chịu, nhưng..."

Đàm Kiệt trâm tư một lúc, mới nói: “Nhưng, chúng ta có thể thật sự đã đoán sai rồi.”

Mặt Cố Cơ Uyển không chút biểu hiện, ngắt điện thoại.

Lại nhìn Cố Vị Y, lúc cô nhìn chằm chäm vào mình, ánh mắt hơi hoài nghi, cũng có chút thăm dò.

Cố Cơ Uyển bỗng nhiên muốn cười, nhưng lại không biết mình muốn cười vì cái gì.

Cười bản thân mình quá ngu xuẩn sao?

Từ lúc cô biết phải đến nhà họ Cố ở Lăng Châu, lập tức báo tin cho Đàm Kiệt, để anh ta ngồi một chuyến máy bay khác, âm thầm đi theo. Mục đích, chính là âm thầm giúp đỡ cô, xem thử có cơ hội nào, cùng ông nội làm giám định.

Cái chuyện này, trước đây hơn một tháng cô đã nghĩ đến.

Bởi vì người vẫn luôn bị Mộ Tu Kiệt giam ở Vọng Giang Các, không có cách nào để thực hiện.

Bây giờ, rốt cục cũng thực hiện được, nhưng không nghĩ tới, kết quả, lại đáng buồn cười như vậy.

Cô vì cái gì mà lại cảm thấy, bản thân mình chính là cháu gái của ông cụ?

Người ta là tự mình đi làm giám định DNA, cô lại không tin.

Cô lại tin trực giác của chính mình.

Kết quả, ngược lại bị đánh vào mặt.

Cô xoay người, muốn rời đi.

Cố Vị Y ở sau lưng cô, hung hăng kéo cô một cái: “Cố Cơ Uyển, Cô... ”

Không nghĩ đến cái con tiện nhân này, thân thể lại mềm nhũn, trước mặt cô ta ngã xuống