Đệ Nhất Sủng

Chương 388: Nhà này, có người muốn hại tôi

Càng lớn càng giống ông Cố ư?

Cố Cơ Uyển vô thức nhìn chằm chằm ông cụ Cố, trong lòng không khỏi xúc động. Một số suy nghĩ dường trở nên rõ ràng trong đầu cô.

Là những suy nghĩ mà thỉnh thoảng nhớ đến, nhưng rồi lại bị gián đoạn một cách khó hiểu.

Cô cắn môi dưới, bình tĩnh đặt tay lên đầu ông cụ Cố: “Ông ơi, ông nhìn này, tóc ông đã bạc đi rồi, ông cũng không chăm sóc nó gì cả.”

“Uyển Uyển nhà ta sao lại nói vậy? Ông nội đã già như thế rồi, sao có thể không có tóc bạc chứ?”

Có điều, giọng điệu quan tâm của Cố Cơ Uyển vẫn khiến ông lão rất vui. Đinh quản gia cười nói: “Đương nhiên, ông cụ nhà chúng ta đã 70 tuổi rồi, có tóc bạc chẳng phải là chuyện vô cùng bình thường ư? Cháu xem chú Đinh của cháu xem.”

Chú Đinh vừa cười vừa chỉ lên đầu mình nói. “Chú so với ông cụ cũng chẳng còn trẻ, chẳng phải cũng một đầu bạc trắng ư?”

“Ông nội đã hơn bảy mươi rồi sao?”

Cố Cơ Uyển thấy hơi mất mát, là vì luyến tiếc cho tuổi của ông nội.

Thực ra, ông cụ được chăm sóc vô cùng tốt, có lẽ là do tâm trạng thoải mái, thoạt nhìn cũng không giống như trên sáu mươi tuổi.

Hóa ra, người hơn bảy mươi rồi...

Một ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi, tận bây giờ mới tìm về được đứa cháu gái ruột duy nhất của mình, có thể không coi như bảo bối ư?

Không hiểu sao, tự dưng lại có chút ghen tị với Cố Vị Y...

“Sao thế? Sợ ông nội già quá, sau này không thể ở cạnh cháu ư?”

“Ông, người đừng nói thế!”

Người nói như vậy, khiến trong lòng Cố Cơ Uyển rất khó chịu. Cô nghĩ đến người mẹ đã không còn ấn tượng gì, nhớ đến bà ngoại, trái tim bỗng chợt thấy đau xót.

Ông nội thấy mắt của cháu gái đỏ hoe lên, ông nội cố chợt thấy xót xa.

“Không sao, không sao, ông nội nói linh tinh, Uyển Uyển đừng buồn, ông nội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi ha.”

Lão Dương lại buông tiếng thở dài, lòng đây hâm mộ.

“Hai ông cháu đừng ở trước mặt tôi mà thế chứ, khiến tôi lại thấy cô đơn đó.”

Có thể cùng lo chuyện trong nhà, làm bạn của ông cụ nhiều năm như vậy, xuất thân đương nhiên không tệ.

Dương lão mang theo một đám vệ sĩ, phía sau đi theo cũng đều là vệ sĩ. Ở trong nhà hào phú giàu có của họ, đâu mới là cảm giác thực? Đám con cháu của người còn mong mỏi ước gì người sớm qua đời để được kế thừa sản nghiệp. Chứng kiến ông cụ với cháu gái tình cảm tốt như thế, trong lòng ông cũng cảm động theo.

Ngăn nỗi chua xót trong lòng xuống, nhẹ nhàng đẩy ông cụ ra một chút, cười nói: “Ông nội, cháu cũng không phải là đứa trẻ, người không cần phải dỗ dành cháu đâu, người ta sẽ cười đó.”

Ông nội thích dỗ đứa trẻ nhà ta, sao lại sợ người khác cười chê?”

Chú Đinh hãy còn muốn nói gì đó, nhưng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, ông đi sang một góc rồi nhấc máy nghe.

Vài giây sau, sắc mặt chú Đinh bỗng thay đổi rồi vội vàng chạy tới: “Lão gia, cô Vị Y...Vị Y. xảy ra chuyện rồi!”

Tai nạn.

Đối với những kẻ giàu có, đôi khi tạn nạn không chỉ đơn giản là tai nạn.

Kể từ khi Vị Y trở về một tháng, đây là lần thứ ba xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Lúc trước tai nạn nhỏ, chỉ là vết thương nhỏ, nhưng lần này, chỉ thiếu chút nữa là mất mạng rồi.

“Ông...Ông ơi...”

Nhìn thấy ông cụ đến, Cố Vị Y bật khóc nức nở: “Ông nội, suýt nữa thì con không gặp được ông rồi...ông ơi...”

“Xảy ra chuyện gì thế này?” Ông nội Cố vội vàng đi tới, ôm cô vào lòng. Rồi ông quay ra, trừng mắt chất vấn Cố Tĩnh Viễn: “Cháu không có người bảo vệ Vị

Y sao? Sao lại để cho Vị Y gặp chuyện không may?”

“Cháu...”

“Chuyện này không liên quan gì tới anh họ cả, là do con không nên ra ngoài đi dạo mới gặp phải tai nạn này.”

Cố Vị Y liếc nhìn Cố Tĩnh Viễn, rồi lại quay sang nhìn ông cụ, khóc lóc đáng thương: “Ông nội, trong nhà này có người muốn hại cháu, cháu không thể ở lại

đây nữa.”

Ông lão lại vội vàng dỗ dành: “Làm sao có chuyện này chứ? Người trong nhà chúng ta không có ai hại cháu cả, mọi người thương cháu còn chẳng kịp nữa

kìa.”

Vị Y lại khóc càng lớn, càng khóc càng thương tâm. Dương Hiểu Nha đi đến bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô ta, cố nhìn thấy vẻ mặt bất an của

lão gia: “Ông cụ Cố, Vị Y nhà chúng tôi ở đây...thực sự phải phải chịu khổ rồi.”

“Sao vậy? Bà Cố, có phải là bọn họ đối với mọi người bất kính hay không?”

Mặc dù Cố Kính Minh và Dương Hiểu Nha chỉ là cha mẹ nuôi của Cố Vị Y, cũng không phải là thân sinh ra, nhưng công sinh không bằng công dưỡng, dù sao cũng là bọn họ nuôi dưỡng Cố Vị Y trưởng thành. Vì vậy mà ông cụ đối với bọn họ vô cùng kính trọng! Ông cũng sợ hai vợ chồng bọn họ đưa Cố Vị Y trở về.

“Bà Cố, có người đối với cô không tốt, lão già này thật lòng xin lỗi, mong cô tha thứ cho.”

Đường đường là ông cụ đứng đầu trong nhà, vậy mà phải cung kính với hai người này, đúng là chuyện hoang đường! Hầu hết sắc mặt gia đình họ Cố đều tái đi.

Ông Cố có hai người con gái, cả hai đều là tinh hoa của dòng họ Cố, và cả hai đều giữ những chức vụ rất quan trọng trong dòng họ Cố.

Bây giờ, ngay cả ông cụ cũng tỏ ra khúm núm với Dương Hiểu Nha.

Chẳng lẽ còn bắt bọn họ học bộ dạng kia, đi nịnh nọt ả đàn bà khó hiểu kia sao?

Từ lâu bọ họ đã sống theo thói quen cao cao tại thượng, sao có thể chịu nhục như vậy? Con gái lớn Cố Thư Hồng tỏ vẻ thờ ơ nói: “Ba, trong nhà chúng ta

cũng chỉ có bọn con, nói là nhà chúng ta có người muốn hại nó, lời này hình như có hơi quá đáng phải không?”

Cô hai Cố Thư Lan Thư Lan cũng phiền muộn theo: “Ba, trước khi Cố Vị Y quay trở về, gia đình chúng ta đều rất hòa thuận mà.”

“Bây giờ, lại nghi ngờ người trong nhà gây bất lợi cho nó, thế này là muốn làm gì cơ chứ?”

“Ông nội, ý các cô là cháu muốn tìm cách ly gián, hủy hoại gia đình này sao?”

Nước mắt của Cố Vị Y lại lăn xuống. Cô ta vẫn còn một vết thương trên cánh tay, lần này cô đẩy ông nội ra, lại muốn vén chăn bông lên.

“Tôi thực sự không thể ở lại trong cái nhà này nữa. Ngoài ba mẹ nuôi ra, không có ai thực sự quan tâm đến tôi cả.”

Ông cụ sao có thể để cô ta làm loạn như vậy, trên cánh tay bị thương, bông gạc hãy còn dính máu.

“Vị Y, các cô không có ý đó đâu. Ý các cô chỉ muốn nói với cháu rằng họ không thể làm hại cháu thôi.”

“Nhưng ông ơi, ông cũng nhìn thấy rồi đấy, các cô coi thường cháu lắm.”

Cố Vị Y bây giờ không sợ vạch mặt Cố Thư Hồng và Cố Thư Lan. Đúng là bọn họ không hê tôn trọng cô. Kể từ khi cô bước chân vào cái nhà này, đến bây giờ cô đều phải chịu đựng sắc mặt của bọn họ.

Bọn họ không nghĩ, bọn họ chỉ là con gái của nhà này, con của bọn họ đâu có mang họ Cố. Hơn nữa lại đem theo chồng cùng con về nhà ngoại ở rể, vậy mà

còn dám ngạo mạn tự cao trước đích nữ chính hiệu. Cô có thể không tức giận được sao?

“Ông ơi, cháu ở đây không vui vẻ chút nào, cháu muốn về Bắc Lăng, cháu không muốn ở lại đây!”

“Vị Y...này...sao có thể được? Cháu là cháu ruột của ông mà, sau này cháu phải ở cạnh ông chứ!”

Ông lão lại phải cuống quýt nhờ Đinh quản gia nói giúp, chú Đinh cũng vội vàng nói thêm vào: “Cô Vị Y, đây chỉ là hiểu lầm thôi mà, cô cả và cô hai đều là cô của cháu mà!”

Đáy mắt của Dương Hiểu Nha dường như lóe lên điều gì, bà nắm lấy tay của Cố Vị Y, mêm mỏng nói: “Vị Y, ông cụ là ông nội của con, ở nhà này con là đích nữ, không có ai dám bắt nạt con đâu.”

“Đừng sợ, ông cụ Cố sẽ không để con ở đây phải chịu tủi nhục đâu.”