Mộ Tu Kiệt không nói rõ là ai, nhưng ở đây, có thể gọi là vật nhỏ, hình như chỉ có hai người.
Cố Cơ Uyển tuổi còn nhỏ một chút, mười tám tuổi, đối với Mộ Tu Kiệt hai mươi bảy tuổi, quả thực nhỏ.
Mặc dù Cố Vị Y lớn hơn so với Cố Cơ Uyển, nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Từ vật nhỏ này, đương nhiên cũng có thể chỉ cô ta.
Ông cụ và Cố Tĩnh Viễn đương nhiên không biết người cậu cả mộ gọi là ai, có lẽ, chỉ có người bị gọi mới biết.
Cổ Cơ Uyển siết chặt bàn tay, thật hi vọng cách gọi không chỉ đích danh này không phải là mình.
Nhưng tối hôm qua, anh vẫn luôn gọi cô như vậy.
Có thể coi cô không tôn tại được không?
Giày vò quá nửa đêm, bây giờ nhìn thấy anh liên cảm thấy run chân.
Cố Vị Y cũng không biết anh đang gọi ai, dù sao cậu cả Mộ cũng chưa từng gọi mình như vậy.
Nhưng Cố Cơ Uyển lại không có phản ứng chút nào!
Cô ta không có phản ứng, điều đó có nghĩa là Cố Cơ Uyển cũng không chắc chắn có phải gọi cô ta hay không, đúng không?
Cố Vị Y đợi thêm hai giây, Cố Cơ Uyển vẫn không có chút biểu lộ gì.
Cô ta âm thầm kinh hỉ một trận, lập tức bước nhanh tới.
Cổ Cơ Uyển này, không biết điều.
Bây giờ, cho dù người cậu cả Mộ gọi là cô ta, cũng sẽ vì cô ta không nghe lời mà chán ghét.
“Tu Kiệt, em cùng..."
Mộ Tu Kiệt ngừng lại, quay đầu nhìn lại khiến tất cả những lời nói của Cố Vị Y đều bị chặn lại ở trong cổ họng.
Sau đó, một chữ cũng không nặn ra.
Ánh mắt của anh không rơi trên người cô ta, anh đang nhìn vào Cố Cơ Uyển.
Nha đầu này, vậy mà không có chút phản ứng nào, cố ý muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự chịu đựng của anh sao?
Mộ Tu Kiệt nheo mắt: "Muốn tôi khiêng cô đi lên?”
Cố Cơ Uyển thở dài một hơi, mới miễn cưỡng bước ra từ phía sau lưng ông cụ Cố đi tới.
Ông cụ và cậu Cố đều ở đây, tên khốn kiếp này, thật sự một chút thể diện cũng không cho cô.
Không biết như vậy, cô sẽ rất xấu hổ sao?
"Cháu, gân đây cháu làm thuê ở đây!”
Cố Cơ Uyển tìm một lý do tạm thời, hướng ông cụ xấu hổ cười một tiếng, sau đó, lập tức đi về phía Mộ Tu Kiệt.
Lúc này Mộ Tu Kiệt mới thu hồi ánh mắt, cất bước lên lâu.
Tiểu gia hỏa đáng thương đi sau lưng anh, chân không biết có vấn đề gì, giống như đi đường không quá nhanh nhẹn.
Vậy nên, đi không đủ nhanh, giống như có chút tốn sức.
Phòng khách dưới lâu, lập tức im lặng như tờ.
Có một loại thị cảm ngơ ngác nhìn nhau.
Cuối cùng, tiếng ho nhẹ của Lâm Duệ kéo lại sự chú ý của mọi người.
"Cái đó, Ông Cố, hay là đi dùng bữa trước!” Lâm Duệ cung kính mời.
Ông cụ vẫn nhìn chằm chằm về phía trên tầng lầu như cũ, cũng chưa thu hồi tâm mắt.
Uyển Uyển làm thuê ở đây... Là thật sao?
Nhưng Vị Y ở đây, rõ ràng là địa vị tiểu thư...
"Cái đó, cô ấy nói muốn trải nghiệm cuộc sống, vậy nên, cháu để cô ấy đến đây làm hầu gái, trải nghiệm một chút...
Cố Vị Y không thể tìm được cái cớ nào tốt hơn, chỉ có thể thuận lời này nói ra.
Cô ta không thừa nhận mối quan hệ của Cố Cơ Uyển và cậu cả Mộ, cũng không muốn để bất cứ kẻ nào thừa nhận!
Cố Cơ Uyển ở đây chính là một người hầu gái!
Lời này, hôm qua chính là Mộ Tu Kiệt tự mình nói.
Không sai, cũng chỉ là một người hầu gái mà thôi!
Ông cụ Cố vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Quan hệ của cậu cả Mộ và Uyển Uyển... Nếu nói là quan hệ của cậu chủ và người hầu gái, lại có chút quá tùy tiện.
Vừa rồi thái độ mà Mộ Tu Kiệt gọi Cố Cơ Uyển đi lên, giống như là để cho người thân cận nhất của mình cùng anh ta lên lâu vậy.
Thật sự chỉ là một người hầu gái sao?
Cậu chủ, còn uy hϊếp nói muốn đem người hầu gái...Khiêng lên?
"Ông nội, cháu hơi khó chịu, muốn đi lên nghỉ ngơi!”
Cố Cơ Uyển đi theo cậu cả Mộ lên lầu hai, bây giờ Cố Vị Y căn bản là ăn không ngon miệng.
Cô ta rất muốn đi lên, xem hai người bọn họ rốt cuộc là đang làm gì.
Mặc dù, cô ta biết mình không có dũng khí đẩy cửa phòng cậu cả Mộ ra.
Tiện nhân kia rốt cuộc là rót cho cậu cả Mộ thuốc mê gì?
Tại sao cậu cả Mộ chán ghét phụ nữ đến gần, lại chỉ muốn cô ta?
"Thấy khó chịu ở đâu? Có muốn ông nội đưa cháu đi bệnh viện khám không?”
Ông cụ vẫn thương yêu cháu gái của mình.
Nhìn cánh tay bị thương của cô ta, ông cụ dịu dàng nói: “Có phải vết thương lại đau không?”
"Vâng, buổi sáng không cẩn thận, để Cố Cơ Uyển cho bóp trúng."
Bóp! Từ này có hành vi cố ý, cũng không phải là do không cẩn thận.
Nhưng ông cụ nghe lời cô ta nói, vậy mà cũng không có ý muốn trách cứ Cổ Cơ Uyển.
Cố Vị Y âm thầm cắn môi, một bụng oán niệm.
Lão già đáng chết này, tại sao lại có thể tha thứ cho Cố Cơ Uyển như vậy?
Ông ta thật sự không tin mình sao? Cô ta là cháu gái ruột của ông ta cơ mài
Nếu cứ tiếp tục như thế, Cố Cơ Uyển sớm muộn cũng sẽ đoạt vị trí của cô ta, lên làm cháu gái của nhà họ Cố.
Phải làm thế nào mới có thể để cho ông cụ ghét Cố Cơ Uyển?
Cố Cơ Uyển kiên trì đi theo phía sau Mộ Tu Kiệt, tiến vào.
"Đóng cửa." Người đàn ông đi vào, lập tức cởϊ áσ ra.
Cô Cơ Uyển đóng cửa phòng lại, lúc quay đầu, liên nhìn thấy tấm lưng cường tráng của anh hiện hoàn toàn trước mặt mình.
Một thân cơ bắp cứng rắn, mạnh mẽ hữu lực!
Trên người vẫn còn rất nhiều mồ hôi chưa khô, gợi cảm không nói nên lời.
Quả thực có độc!
Mộ Tu Kiệt bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt cô.
Cố Cơ Uyển không ngờ anh bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lưng anh vẫn chưa kịp thu hồi lại.
Một giây sau, ánh mắt liên cố định ở cơ bắp trên l*иg ngực của anh.
Lập tức, cô không thế nào dời tâm mắt, cả người hoàn toàn giật mình.
"Nhìn một đêm, vẫn còn chưa nhìn đủ?” Mộ Tu Kiệt mặt không biểu cảm, không hề giống như đang nói đùa.
Cố Cơ Uyển đỏ mặt, cuống quít cúi đầu, thu hồi tâm mắt lại.
Thân thể cao lớn hoàn mỹ của anh quả thực rất quyến rũ, nhưng vừa rồi cô nhìn cũng không phải thân thể mê hoặc lòng người của anh.
Mà là, vết thương trên người anh.
Trước kia mặc dù lúc còn trẻ cậu cả Mộ huấn luyện, trên người cũng có vài vết thương.
Nhưng tuyệt đối không nghiêm trọng như bây giờ thế này.
Nhưng vết thương trên người này đan xen dày đặc. Rõ ràng là vết thương trong hơn một tháng đó.
Bị thương nặng như vậy, vết thương dày đặc.
Hơn một tháng đó, anh làm thế nào để sống sót qua được?
"Anh..." Cái cằm của Cố Cơ Uyển bỗng nhiên bị xiết chặt, khuôn mặt đã bị anh nảm trong lòng bàn tay.
Cô hoàn toàn không biết anh tới từ lúc nào, tốc độ tấn công mạnh mẽ này khiến cô không thể nào thích ứng được.
Trước kia đã biết anh lợi hại, càng lợi hại đến mức cô không thể nào tưởng tượng nổi!
Yêu cầu của anh đối với bản thân dường như càng ngày càng cao.
Trời vẫn chưa sáng đã đi ra phía sau núi tập luyện, sau đó mang theo một thân mồ hôi trở về.
Người đàn ông này, càng ngày càng mạnh mẽ!
"Đang suy nghĩ gì?" Câu hỏi của anh, cũng giống như mệnh lệnh.
Nếu như bạn không tuân theo, nhất định sẽ bị trừng phạt.
Cố Cơ Uyển thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ: "Đang nhìn vết thương trên người anh...”
"Cô không có tư cách nhìn!" Anh bỗng thả cô ra, ném cho cô bóng lưng lạnh lẽo cứng rắn.
"Vào đây!"
Vết thương kia, là sự tồn tại mà cô không thể nhắc đến.
Vì đều là do cô!
Cố Cơ Uyển cắn môi, giữ im lặng đi sau lưng anh.
Không phải là để cô hâu hạ anh tắm rửa sao? Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Vốn cho là có thể rất bình tĩnh, nhưng nhìn anh đứng trước mặt mình, dáng vẻ chờ đợi cô phục vụ, khuôn mặt của cô vẫn không nhịn được mà đỏ bừng lên.
Cởϊ qυầи...cho cậu cả Mộ, giống như là... lần đầu tiên?
"Vẫn chưa làm?” Người đàn ông cúi nhìn cô, cao cao tại thượng!
Cố Cơ Uyển mím môi, biết phản kháng không có tác dụng, đành phải ngồi xổm ở trước mặt anh.
Hít sâu một hơi, hai tay duỗi ra có chút cứng ngắc, kéo khóa cho anh...