Ai đã nói cậu cả Mộ lạnh như băng, ai đã nói anh không thua kém người đàn ông khác?
Trên hành lang một cô gái xinh đẹp trang điểm tinh xảo ôm cánh tay người đàn ông không có biểu cảm nhìn các cô.
Vừa rồi người nói câu "Thật sao" với giọng điệu không vui là cô ta.
Nhưng làm cho mọi người giật mình không phải là cô ta mà là người đàn ông bên cạnh cô ta.
Có người nói anh là người đàn ông giống như sói.
Từ sói này vẫn còn nằm trên Fb hôm nay.
Nhưng hôm nay bọn họ nhìn thấy anh thì mới biết được vì sao mọi người lại nói như vậy.
Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo giống như vua sói vào buổi tối.
Có lẽ chỉ là một ánh mắt vô tình ánh lại rất hững hờ nhưng làm cho người khác đông cứng.
Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi sợ tới mức hai chân run lên, suýt nữa quỳ xuống trước mặt anh!
Ai cũng không ngờ ở trước cửa nhà vệ sinh nữ lại nhìn thấy... Cậu cả Mộ!
Cố Cơ Uyển nắm chặt tay lại, cố gắng ổn định hơi thở của mình, khẽ kéo hai người bạn.
Nhưng bọn họ không đi nổi!
Hai chân không có sức lực dựa vào tường, cứ đứng đó không bước đi nổi.
Ai không biết hiện tại chạy là cách tốt nhất, nhưng hai cái chân giống như nặng nghìn cân, không thể di chuyển được! Làm sao bây giờ?
Cơ Uyển, làm sao bây giờ?
Cố Cơ Uyển có thể làm gì chứ? Cũng không thể bỏ lại bọn họ rồi rời đi trước được.
Cô muốn kéo hai cô nàng này đi nhưng thật sự không kéo nổi!
Bình thường bọn họ không làm gì thì đừng ăn nhiều như vậy, không thể giảm béo được sao?
Mỗi đứa nặng như một đầu heo, sao kéo đi được chứ?
"Cơ Uyến, sao chị cũng ở đây vậy? Thật là trùng hợp." Cố Vị Y nhìn Cố Cơ Uyển thì thật sự hơi bất ngờ.
Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Tu Kiệt, trên thực tế cô có chút hoảng sợ, sợ nhất là trên mặt Mộ Tu Kiệt không có một biểu cảm nào.
Cho dù tức giận hay là vui mừng cũng được.
Nhưng hôm nay khuôn mặt tuấn tú của Mộ Tu Kiệt vẫn lạnh lùng như thường, đáy mắt không có một gợn sóng.
Anh đối mặt với Cố Cơ Uyển vẫn lạnh lùng, vẫn lạnh nhạt, không có một biểu cảm nào.
Anh đã thật sự hết hy vọng với con khốn này rồi.
Cố Vị Y thầm thở phào nhẹ nhõm rồi mới nhìn Cố Cơ Uyển, môi mỏng cong lên một nụ cười xinh đẹp kiêu ngạo.
"Đã lâu không gặp, chị có khỏe không? Sao chị vẫn còn qua lại với đám người không ra gì này chứ?”
Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi thật sự muốn mắng chửi, mẹ nó ai là đám người không ra gì?
Nhưng bọn họ dám mắng khi cậu cả Mộ và Cố Vị Y đi chung sao? Thật sự không dám!
Ánh mắt Cố Cơ Uyển cũng lướt qua khuôn mặt Mộ Tu Kiệt.
Cô nhìn Cố Vị Y cười nói: "Bạn tôi đúng là không biết cách ăn mặc, có lẽ là không ra gì, nhưng lòng dạ hiền lành tốt bụng, chân thành lại hào phóng.
"So với một số người trong ngoài không giống nhau, giả nhân giả nghĩa thì tôi càng muốn chơi với bọn họ hơn, chuyện này không được sao?"
Nhưng ngoài dự đoán của cô là Cố Vị Y không giống trước kia, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút sẽ nổi trận lôi đình.
Lần này Cố Vị Y dịu dàng ưu nhã, tự nhiên hào phóng, so sánh với Cố Vị Y trước kia thì không giống nhau.
"À, thật sao? Vậy chúc mừng chị đã tìm thấy những người bạn có phẩm chất giống như mình."
Cô ta nói chúc mừng Cố Cơ Uyển nhưng đáy mắt lại không hề chân thành.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Mộ Tu Kiệt, giọng nói dịu dàng có thể chảy ra nước.
"Tu Kiệt, em đi rửa tay, lập tức sẽ ra thôi, anh chờ một lát đi."
"Ừm” Mộ Tu Kiệt nhàn nhạt đáp.
Cố Vị Y có vẻ lưu luyến không rời, rút tay mình lại từ cánh tay anh.
Cậu cả Mộ vất vả lắm mới cho phép cô ta ôm cánh tay mình đi bên cạnh anh, nếu không phải cô ta không nhịn được nữa thì ai muốn buông tay anh ra chứ?
Nhưng con người có ba cái gấp, nếu không nhanh chóng đi giải quyết thì thật sự không nhịn được nữa.
Cố Vị Y lạnh lùng liếc Cố Cơ Uyển một cái rồi nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, không muốn chậm trễ thêm một giây nào.
Cô ta sợ lúc mình không ở đây, con khốn này lại bắt đầu dây dưa với cậu cả Mộ!
Lần này cô tuyệt đối sẽ không cho cô có bất cứ cơ hội nào để quay lại bên cạnh Mộ Tu Kiệt.
Sau khi Cố Vị Y rời đi, Mộ Tu Kiệt lấy *** từ trong túi ra, phập một tiếng châm lửa.
Anh đứng trên hành lang chậm rãi hút thuốc.
Động tác rất tùy tiện nhưng chỉ cần anh thực hiện nó thì cho dù động tác nào cũng hấp dẫn chết người.
Cố Cơ Uyển lại kéo Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chị, lúc này bọn họ còn ở lại đây thì thật sự rất kỳ lạ.
Nhưng hai cô nàng này đã dựa vào vách tường nhưng vẫn không thể đứng thẳng người lên được.
Cố Cơ Uyển cũng rất xấu hổ, ba người đứng cạnh bức tường vẫn không rời đi, hình ảnh này có vẻ rất kỳ lạ.
Nên muốn cùng Mộ Tu Kiệt đánh một tiếng tiếp đón sao? Rõ ràng là người quen, gặp nhau lại giống như là người xa lạ.
Nhưng lần cuối cùng bọn họ gặp nhau đã chia tay nhau giống như kẻ thù.
Hiện tại còn cần chào hỏi sao?
Mộ Tu Kiệt chỉ im lặng hút thuốc, dáng người cao lớn đứng giữa hành lang giống như chiếm hết tất cả không gian.
Không khí xung quanh tràn ngập hơi thở thuộc về anh, giống như tuyên bố chỗ nào cũng thuộc về anh vậy.
Dưới khí thế này muốn đi qua anh thì đúng là một chuyện không dễ dàng.
Cố Cơ Uyển hít sâu một hơi, nói với bản thân mình rằng đừng nhớ lại chuyện quá khứ nữa.
Ít nhất mọi người là người quen.
Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc áo sơ mi màu đen của Mộ Tu Kiệt, Giang Nam nói anh bị thương lại chỉ ở bệnh viện một đêm rồi rời đi.
Không biết anh bị thương thế nào?
"Anh..." Cô do dự một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, dũng cảm đối mặt với anh: "Cậu cả Mộ, đã lâu không gặp, gân đây anh có khỏe không?"
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt hơi nghiêng nghiêng, cuối cùng dừng trên mặt cô.
Lúc hai tầm mắt chạm nhau, Cố Cơ Uyển cho rằng mình nhất định sẽ bối rối, nhưng trên thực tế anh chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái.
Ánh mắt kia rất lạnh nhạt, xa cách, không có một chút tình cảm, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Cho nên cô không kịp bối rối, bởi vì đối phương vốn không cho cô bất kỳ áp lực nào.
"Ừm” Mộ Tu Kiệt gật đầu, xem như đáp lại.
Rất lạnh nhạt, nhạt như nước.
Lúc này Cố Vị Y đi ra nhìn thấy bọn họ nhìn nhau thì trong lòng cô ta hoảng hốt, lập tức đi tới.
Cô ta đi tới đúng lúc chen giữa hai người, dùng cơ thể của mình ngăn bọn họ dây dưa.
"Tu Kiệt, chúng ta đi thôi." Cố Vị Y cười dịu dàng với anh, hai tay tiếp tục ôm cánh tay anh.
Người đàn ông không từ chối, lại nâng tay hút ***.
Làn khói trắng tỏa ra xung quanh khuôn mặt tạo vẻ hấp dẫn thần bí, anh búng đầu ngón tay ném chính xác mẩu *** vào thùng rác cách đó không xa.
Sau đó anh và Cố Vị Y cùng rời đi không hề lưu luyến, cũng không có ý định chào hỏi Cố Cơ Uyến.
Đến khi bóng lưng bọn họ đã đi xa đến mức không thể nhìn thấy được nữa, Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi mới thở phào nhẹ nhõm đỡ vách tường, suýt nữa ngã xuống.
Vừa rồi bọn họ nói cái gì vậy? Sau lưng cậu cả Mộ nói anh không bằng người đàn ông khác.
Ông trời ơi! Cậu cả Mộ không ban cái chết cho bọn họ tại chỗ, đúng là ơn to như núi.
Cũng không biết vì sao mỗi lần bọn họ nhìn thấy người đàn ông này thì giống như nhìn vua chúa thời cổ đại.
Thật sự làm cho người ta sợ hãi!