Đệ Nhất Sủng

Chương 290: Giống như kiếp trước

Đàm Kiệt nhận được tin nhắn, cực kỳ lo lắng chạy đến bệnh viện.

“Nhóm Tử Lạp có biết không?” Cố Cơ Uyển lập tức hỏi.

“Vẫn chưa biết cậu ở đây, lúc trước nói cậu và cậu hai Giang đang ở cùng nhau, cậu hai Giang cũng hay chuyển tin cho bọn tớ, nói gần đây cậu không khỏe nên muốn yên tĩnh dưỡng bệnh.”

Đàm Kiệt đi có hơi gấp gáp, lúc vào cửa còn đang thở dốc.

Đỡ mệt rồi anh mới tiếp tục nói: “Thiên Mộ rất lo cho cậu, cậu nên liên lạc với bọn họ nhanh đi.”

Cho dù vẫn chưa rõ lắm lúc trước Cố Cơ Uyển đã gặp phải chuyện gì, nhưng nhìn thấy vết thương còn chưa lành hẳn trên môi cô, trong lòng anh cũng căng thẳng.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, có thể kể không?”

“Cũng không có gì, chỉ là hôm đó lúc đi chơi lại gặp phải bắt cóc, cậu hai Giang cứu tớ về, nghỉ ngơi một đoạn thời gian thôi.”

Cố Cơ Uyển cũng không muốn kể rõ ràng mọi chuyện, tùy ý bịa đại vài câu nói dối.

Sau đó cậu liếc mắt nhìn cửa sổ rồi nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

Đàm Kiệt cũng nhích lại gần, nhỏ giọng nói: “Kết quả giám định là có quan hệ máu mủ”

Cố Cơ Uyển nhắm mắt lại, tim đập không ngừng, hơi thở rối loạn.

Cho dù Đàm Kiệt đã từng nói qua điện thoại một lần rồi, nhưng mà bây giờ lại nghe chính miệng anh nói lại lần nữa thì vẫn kích động như cũ.

Bà nội không phải là bà nội của cô, mà lại là bà ngoại!

Bà thật sự là bà ngoại của cô!

Vậy thì vì sao Cố Vị Y lại biết được những chuyện này, thậm chí còn có khả năng thế chỗ của cô nữa.

Buổi sáng hôm bà nội gặp chuyện ngoài ý muốn kia, bà nói Cố Vị Y lừa bà, nhưng mà Cố Vị Y đã xin lỗi bà rồi.

Bà còn nói chờ đến khi ông cụ về sẽ lập tức nói cho ông cụ và cậu cả Mộ biết được sự thật, để mọi người biết được thân phận của cô.

Bây giờ nghĩ lại thì tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ.

Chuyện bà nội đề cập đến chính là mối quan hệ của hai người các cô.

Bây giờ không biết ông cụ đã biết chuyện này hay chưa, nhưng cậu cả Mộ chắc chắn đã biết được.

Hơn nữa phiên bản cậu cả Mộ biết được giống với phiên bản lần trước bà cụ biết được, bọn họ đều đã bị Cố Vị Y lừa.

“Làm sao mà cô ta lại biết được chứ?” Chuyện này, vì sao cô không hề hay biết gì cả, Cố Vị Y lại có thể chặn đầu tin tức, còn giả danh thân phận của anh nữa?

“Có lẽ là do trước kia bà cụ đã từng điều tra thân thế của cậu rồi, chuyện này ngay cả cậu cũng không biết, nhưng lại bị Cố Vị Y biết được.”

Đàm Kiệt đi đến cạnh cửa, xác định rõ ngoài kia không có ai, mới đi về ngồi cạnh giường bệnh, dựa sát vào Cố Cơ Uyển.

Chuyện này cực kỳ quan trọng, Đàm Kiệt khi nói chuyện cũng không dám nói quá lớn.

Anh cẩn thận nói: “Dựa theo những lời cậu nói lúc trước thì bây giờ chắc chắn cậu cả Mộ cũng đã biết rôi, hơn nữa chuyện này chắc chắn là do bà cụ đích thân đến nói với cậu cả Mộ thì anh mới có thể tin.”

Chỉ dựa vào Cố Vị Y, ngay cả Đàm Kiệt cũng không tin rằng cô ta có thể thuyết phục được cậu cả Mộ.

Nhưng nếu là bà cụ thì lại khác, cậu cả Mộ luôn tin tưởng bà cụ.

“Còn bên phía ông cụ, nói thật tớ cảm thấy ông cụ sẽ càng muốn tin tưởng Cố Vị Y hơn, cậu có tìm ông ấy cũng chẳng có ích gì.”

Trong lòng Cố Cơ Uyển lạnh căm căm, không ngờ ngay cả Đàm Kiệt cũng có thể nhìn rõ vấn đề này.

“Cơ Uyển, tớ thấy chuyện đầu tiên cậu cần làm là thuyết phục được cậu cả Mộ”

“Chỉ cần cậu cả Mộ đứng về phía cô, mọi chuyện nhất định sẽ được phơi bày."

Trong tay bọn họ có kết quả giám định, cho dù phần báo cáo này vẫn không thể thuyết phục được Mộ Tu Kiệt, vậy, chỉ cần lấy phần DNA thuộc về bà cụ cùng với so sánh DNA của bà cụ trong hệ thống ra, tất cả đều sẽ sáng tỏ.

Mỗi người chỉ cần từng khám bệnh trong bệnh viện thì đều sẽ để lại tin tức DNA, chỉ cần xin thì chắc chắn có thể tra được.

Tóm lại, phần báo cáo này, chắc chắn là chứng cứ rất mạnh.

“Tớ biết rồi, tớ sẽ tìm cơ hội nói chuyện này cho cậu cả Mộ.”

Tuy rằng cô và cậu cả Mộ đã định trước rằng không có tương lai, nhưng mà cô cũng không thể để Cố Vị Y tiếp tục lừa anh được.

Lấy điện thoại ra, nhìn dãy số sắp sửa trở nên xa lạ, cuối cùng, ngón tay thon dài của cô nhấn xuống, gọi sang số điện thoại kia.

Không có ai nghe máy.

Một lần, không có, hai lần, vẫn không có, ba lần, vẫn như cũ không có.

Cô nhìn Đàm Kiệt, Đàm Kiệt lại đang nhìn điện thoại của cô.

Cố Cơ Uyển nghĩ một lúc, đành phải gọi sang một số khác.

Không bao lâu sau, giọng nói trầm thấp của Lâm Duệ từ một đầu dây khác vang lên: “Cô Cơ Uyển, cô tìm tôi có việc gì sao?”

“Tôi muốn tìm cậu cả Mộ, tôi có một số việc rất quan trọng muốn trực tiếp nói với anh ấy."

“Xin lỗi cô Cơ Uyển, cậu cả đang họp, tạm thời không tiện nhận điện thoại của cô.”

Bên chỗ Lâm Duệ hình như còn có một giọng nói của một phụ nữ, cẩn thận nghe thì rõ ràng là giọng của Cố Vị Y.

Cố Cơ Uyển nhíu mày, chuyện này không thể nào nói trong điện thoại được.

Cô kiên trì nói: “Lâm Duệ, có thể giúp tôi hẹn trước với cậu cả Mộ không? Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng.”

“Được rồi, tôi xem lại thời gian biểu của cậu cả đã, cô Cơ Uyển, cô chờ tôi một lúc.

Thái độ của Lâm Duệ đối với cô vẫn rất tốt, cực kỳ hiền hòa, nhưng hình như bên chỗ cậu cả Mộ lại không dễ dàng như vậy.

Mười mấy giây sau, Lâm Duệ lại cầm lấy điện thoại lần nữa, bất đắc dĩ nói: “Cô Cơ Uyển, thời gian biểu của cậu cả đã được sắp xếp kín đến tháng sau rồi."

“Tôi chỉ cần vài phút, có lẽ, anh để cho anh ấy nghe điện thoại một cái cũng không được sao?”

Cố Cơ Uyển cảm thấy rất thất bại, bây giờ muốn nhìn thấy cậu cả Mộ đã khó khăn đến vậy rồi sao?

Vì sao cô cứ có cảm giác rằng bản thân đã quay về kiếp trước vậy?

Năm năm ngắn ngủi và dài dòng kia, cô và Lâm Duệ đã có bao nhiêu cuộc nói chuyện giống hệt như vậy rồi?

Muốn gặp mặt Mộ Tu Kiệt, quá khó! Cho dù muốn hẹn trước, cũng chỉ có thể hẹn trước thời gian vào một tháng sau.

Thật ra đây mới là trạng thái bình thường nhất của cậu cả Mộ, kiếp trước cô vẫn còn chưa hiểu ra sao?

Chỉ là sống lại một đời, không biết vì sao lại dây dưa với cậu cả Mộ nhiều hơn, cứ như vậy mà cho rằng nó sẽ khác hẳn với đời trước.

Lâm Duệ vẫn cứ rất bất đắc dĩ, giải thích: “Cô Cơ Uyển, thời gian của cậu cả thật sự rất gấp, cực kỳ bận rộn, đặc biệt là đạo gần đây còn phải tiếp nhận toàn bộ Mộ thị nữa...”

“Tôi đã biết, tôi không quấy rầy nữa”

Cố Cơ Uyển cúp máy, nhìn màn hình di động phát ngốc.

Mãi đến khi màn hình tối sầm xuống, Đàm Kiệt mới hỏi: “Thật sự không còn cách nào sao?”

Thật ra, với mối quan hệ hiện tại giữa Cơ Uyển và cậu cả Mộ thì việc có nói cho cậu cả Mộ biết âm mưu này không hay, đối với bọn họ mà nói cũng không quá quan trọng.

Nói đến cùng thì người bị lừa lại khôngphải chính mình.

Nhưng nếu Cố Vị Y thật sự lừa gạt mọi người, vậy trong chuyện này, có lẽ sẽ có liên quan đến một chuyện cực kỳ quan trọng, đó chính là cái chết của bà cụ!

“Tôi nghĩ cách khác.” Cố Cơ Uyển vừa không muốn Mộ Tu Kiệt tiếp tục bị lừa, lại cũng muốn điều tra rõ ràng mọi chuyện.

Lúc đó bà nội đã nói, Cố Vị Y đã xin lỗi bà.

Nhưng dựa theo sự hiểu biết của cô về Cố Vị Y thì người phụ nữ kia làm sao có thể dễ dàng từ bỏ tất cả mọi thứ đã lấy được trong tay chứ?

Cô ta sẽ không thật lòng nhận sai, huống chỉ sau lưng cô ta còn có một người cực kỳ tài giỏi.

Cái chết của bà cụ cực kỳ có khả năng có liên quan đến bọn họ.

Con đường ven hồ kia, cả con đường nhỏ kia nữa, chắc chắn là có điều gì bí ẩn.

Chỉ tiếc ông cụ không muốn nhìn cảnh nhớ người, chỉ trong một thời gian ngắn đã hoàn toàn lấp bằng con đường ven hồ kia, ngay cả con đường cũng đều bị chôn.

“Cơ Uyển, tớ thấy chuyện quan trọng nhất bây giờ là trước tiên phải điều tra được rốt cuộc Cố Vị Y đã hợp tác với người nào, vì sao cô ta lại biết được mối quan hệ giữa cô và bà cụ?”