Hiện tại Cố Vị Y vẫn đang ở cùng bà cụ.
Tuy ở cùng với bà cụ này, quả thực không có chút thú vị gì cả.
Nhưng, sau hai ngày quan sát, Cố Vị Y đã thấy rõ tình hình.
Chỉ cần cô ta có thể làm cho bà cụ vui vẻ, làm cho sức khỏe bà cụ tốt hơn, cậu cả Mộ sẽ để cô ta tiếp tục ở lại Vọng Giang Các.
Nghe nói con trai ruột của bà cụ là vì cứu cậu cả Mộ mà chết, bây giờ đối với cậu cả Mộ mà nói, không có ai là quan trọng hơn bà cụ.
Cho nên, nịnh hót được bà cụ, thì không sợ cậu cả Mộ không lọt vào tay.
Mục tiêu bây giờ của cô ta, chính là hoàn toàn bài trừ Cố Cơ Uyển ra khỏi lòng của bà cụ.
Tốt nhất, chính là khiến bà cụ chủ động mở miệng, bảo cậu cả Mộ và Cố Cơ Uyển giải trừ hôn ước.
Sau đó, làm mai cô ta cho cậu cả Mộ....
Suy nghĩ luôn rất tốt đẹp, nhưng đáng tiếc, ở cùng với bà cụ này mấy ngày rồi, sao lại không có chút ý định nào cho cô ta và cậu cả Mộ ở bên nhau vậy?
“Bà ơi, bà có thích rừng hoa này không?”
Cố Vị Y đẩy bà chậm rãi đi giữa những khóm hoa.
Người giúp việc đi theo ở xa xa phía sau, không có tiến gần, chỗ này, chỉ có hai người bọn họ.
Nhưng bà cụ cứ nhìn chằm chằm vào mặt của Cố Vị Y, tâm trạng có chút ngẩn ngơ.
Lúc mới gặp, Cố Vị Y mặc một thân váy phục cổ màu xanh, là kiểu mà Thanh Thanh đã để lại trên bức ảnh trước đây.
Thoạt nhìn, bà cụ đã sửng sốt, trong lòng luôn cảm thấy đó là Thanh Thanh của bà.
Nhưng tại sao, cái cảm giác quen thuộc đó, sau khi sống cùng lại dần dần biến mất rồi?
“Bà ơi, bà đang nghĩ gì vậy? Tại sao bà cứ nhìn cháu vậy?”
Cố Vị Y đã chú ý thấy sự không đúng của bà vài lần rồi, hai ngày nay hình như là thường xuyên như vậy.
Nhìn mặt của bà, có chút mờ mịt, có chút nghi hoặc, lại có chút...thất vọng?
Bà lão này, chắc không phải nhìn ra gì rồi chứ?
“Không có gì.” Bà cụ cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, chỉ cảm thấy kỳ lạ, cái cảm giác quen thuộc lúc ban đầu, tại sao lại trở nên càng lúc càng xa lạ rồi?
Đặc biệt, ngoại trừ mấy ngày mới bắt đầu ra, Vị Y thích mặc đầm dài phục cổ. Mấy ngày nay, cô ta luôn mặc váy ngắn thịnh hành hiện nay.
Mà cái cảm giác quen thuộc của bà ta đối với Vị Y, hình như, đều khơi dậy từ bộ váy đó...
“Bà ơi, sao hôm nay bà cứ luôn hồn để đâu đâu vậy?” Cố Vị Y ai oán mà nhìn bà một cái.
Bà cụ thở dài một hơi, miễn cưỡng vực dậy tinh thần.
“Không có gì, có thể là sức khoẻ của bà hôm nay không được khoẻ lắm"
Bà quay đầu lại vẫy vẫy tay, người giúp việc nữ lập tức đi tới, đẩy bà đi.
“Bà về nghỉ ngơi một chút, buổi chiều không phải cháu còn có tiết sao? Cháu cũng đi nghỉ một chút đi, buổi chiều đến trường sớm một chút.”
Sắc mặt Cố Vị Y không được tốt cho lắm, nhưng ở trước mặt của bà cụ, cô ta vẫn không dám suồng sã. Cô ta nhìn người làm một cái, người giúp việc nữ gật gật đầu, đẩy bà cụ đi vào nhà sau.
“Bà cụ, hai ngày nay bà sao thế ạ? Không phải là bà vô cùng thích ở cùng với cô Vị Y sao?”
Bà cụ không nói gì, giống như là đang nghĩ gì đó.
Người giúp việc nữ còn muốn nói chút gì đó, nhưng bà cụ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng ảnh ở xa xa kia, một trận ngạc nhiên dấy lên.
Người giúp việc nữ cũng men theo tầm mắt của bà nhìn qua, nhìn thấy cô gái đó, sắc mặt của người giúp việc nữ lập tức trầm xuống.
“Bà cụ, con đưa bà về nghỉ ngơi.” Người giúp việc nữ lập tức tăng nhanh bước chân.
“Đợi đã”
Nhưng mà người giúp việc nữ căn bản không nghe lời bà, vẫn đẩy bà đi, nhanh chóng đi về phía nhà sau của nhà chính.
“A Hân, đợi một chút.” Bà cụ thấy cô ta mãi vẫn không có phản ứng, vẫn cứ đẩy mình đi.
Bà vỗ vào tay vịn của chiếc xe, có chút kích động, thanh âm cũng bất giác lớn hơn chút: “A Hân, ngừng lại!”
Lúc này, A Hân cũng không thể giả vờ như không nghe thấy được nữa, chỉ đành ỉu xìu mà ngừng lại. Bà cụ cũng không biết nha đầu này rốt cuộc là bị sao nữa, phản ứng lại bất thường như vậy. Nhưng mà, tâm tư của bà rất nhanh đã bị bóng ảnh ở xa xa kia thu hút đi rồi.
Cô đứng ở dưới tán cây, nhìn bà ở xa xa, không biết đã nhìn bao lâu rồi nữa.
Cái thân ảnh mảnh khảnh đó, và cái bóng ảnh ở sâu trong nội tâm của bà, dần dần chồng vào nhau.
Khoảng cách xa như vậy, trên mặt Cố Cơ Uyển có gì, bà căn bản không nhìn rõ.
Nhưng ngũ quan của cô, lại vì khoảng cách mà càng lúc càng rõ ràng.
Ngũ quan này, giống với...
“A Hân, cô về trước đi, ta ở đây một mình một lát.”
“Bà cụ!” A Hân trừng cô gái ở phía xa xa, biết bà cụ đây là có ý gì, nhưng cô ta làm sao có thể để cho bà cụ và Cố Cơ Uyển ở cùng nhau chứ?
“Bà cụ, bác sĩ đã căn dặn qua, bà phải nghỉ ngơi nhiều, con đưa bà về.”
“A Hân, ta muốn...”
“Bà cụ, con phải chịu trách nhiệm về sức khoẻ của bà, bà không thể ở bên ngoài quá lâu.”
Vì để tránh thêm phiền toái, A Hân ngay cả một chút cơ hội cũng không cho Cố Cơ Uyển, đẩy bà cụ đi, tiếp tục đi vào nhà sau.
“A Hân, A Hân..."
Sức khoẻ bà cụ quá yếu, ngay cả tiếng la cũng yếu ớt như vậy.
Nhưng bà muốn ở lại, bà muốn gặp Uyển Uyển.
Cho dù nhận định Cố Vị Y mới là cháu ngoại của bà, nhưng bà vẫn rất muốn gặp Uyển Uyển.
Bà đã rất lâu không gặp Uyển Uyển rồi, bà rất nhớ Uyển Uyển.
Cho dù Uyển Uyển không phải là cháu ngoại của bà, bà cũng rất nhớ cô...
“Uyển Uyển...”
“Bà nội nói không muốn về, cô không nghe thấy sao?” Thanh âm lạnh lẽo, đột nhiên vang lên.
Người giúp việc nữ còn chưa kịp nhìn rõ người xông tới, thì đã bị Cố Cơ Uyển đẩy qua một bên rồi.
Loạng choạng một cái, người giúp việc nữ phịch một tiếng ngồi ở dưới đất.
“Cô làm gì vậy?” Cô ta lập tức bò dậy, muốn giành tay đẩy xe lăn lại.
Cố Cơ Uyển trừng cô ta một cái, trầm giọng nói: “Cô còn tới đây, tôi lập tức kêu người!”
“Kêu thì kêu đi, cô muốn ăn hϊếp bà cụ, không lẽ tôi còn sợ cô sao?”
Người giúp việc nữ không hoảng chút nào, xông tới muốn cướp người.
“Đừng...không được như vậy..." Bà cụ bị doạ rồi, chưa từng thấy A Hân ngang tàn như vậy.
“A Hân, A Hân, ta muốn nói chuyện với Uyển Uyển, A Hân..."
“Cô ta không phải người tốt, bà, bà quên rồi sao? Cô ta ức hϊếp cô Vị Y, cô ta...Á”
Bốp một tiếng, cái tát này của Cố Cơ Uyển rất có lực, gần như là dốc hết sức rồi.
A Hân bị đánh đến ngã phịch trên mặt đất, hoa mắt chóng mặt, nhất thời bò dậy không nổi.
“Cô...cô dám đánh người, cô..."
“Uyển Uyển...” Bà cụ cũng không ngờ, Cố Cơ Uyển vậy mà lại ra tay.
Nhưng mà, A Hân này thật sự rất kỳ lạ, hồi nãy có một khoảnh khắc nào đó, bà thậm chí còn có một loại cảm giác bị giam cầm nữa.
“Tôi là vợ chưa cưới của cậu cả nhà họ Mộ, một người làm nhỏ nhoi như cô, vậy mà lại dám ngang ngược trước mặt của tôi?”
“Cô...” A Hân miễn cưỡng bò dậy, định xông tới.
Nhưng lần này, Cố Cơ Uyển hóa bị động thành chủ động, trực tiếp đi qua đó, nhấc tay lên, bốp một tiếng, lại là một cái tát hung hăng giáng xuống.
A Hân bị đánh đến khóc lên, lớn tiếng mắng: “Tiện nhân, cô dám đánh tôi! Cô...Á ”
Lại là một tiếng bốp, A Hân lần này sau khi bị ngã xuống đất, rất lâu cũng không dậy nổi, chỉ có thể ngồi khóc trên mặt đất.
Bảo vệ rất nhanh đã đi tới, nhìn thấy tình hình này, cũng không biết nên làm sao mới tốt nữa.
Nhưng mà A Hân chỉ là một người làm, còn Cố Cơ Uyển tốt xấu gì cũng là chủ tử của nửa nhà họ Mộ.
Bất kể thế nào, cũng không thể vì A Hân mà đắc tội cô.
Cuối cùng, bảo vệ chỉ đành nhìn bà cụ có địa vị cao nhất ở đây, run rẩy mà hỏi: “Bà cụ, chuyện, chuyện gì thế ạ?
"Cô ta... "Bà cụ không biết nên xử lý thế nào, theo bản năng nhìn sang Cố Cơ Uyển.
Cố Cơ Uyển nhàn nhạt nói: “Người làm này có vấn đề, lập tức đuổi cô ta đi, vĩnh viễn không được về nhà họ Mộ nữa.”