Chương 3: Viếng mình một đóa hoa
Trí Tiết Lâm thấy nó động tới bạn thân của Quý Thừa thì tự động bỏ đi, chọc gì thì chọc chứ không chọc tới người đã khuất, chuyện này sẽ tính sau, chỉ còn Hứa Trác nãy giờ vẫn hoảng hốt. "Này! Chào cậu! Tôi là Tạ Trình"
Hứa Trác tỉnh táo lại nhìn thấy thằng đeo kính ngồi bàn trên dơ tay lên hệt như thằng ngốc mà chào cậu, Hứa Trác cười xòa đánh ánh mắt lên.
"Chào!"
Tạ Trình nhìn qua Quý Thừa rồi kéo Hứa Trác về phía mình, thì thầm vào tai cậu.
"Cậu làm việc gì thì làm nhưng đừng động tới Quý Thừa với Hứa Trác!"
Dù biết nhưng cậu vẫn hỏi: "Hứa Trác là cái người đã chết đó sao?"
Tạ Trình gật đầu nhẹ: "Cậu ta bị tai nạn mất cách đây hai tháng rồi, báo có đăng đó, cậu tùy tiện lên xem là có thể thấy!"
Hứa Trác kéo vai cậu ta xuống tò mò hỏi: "Có phải ngày nào trên bàn đó cũng có hoa không?"
"Ừ! Quý Thừa ngày nào cũng mua hoa tới, cho nên thầy bảo chúng tôi phân theo tổ, hôm nay hoa trên bàn là tôi mua, ngày mai tới lượt cậu đó, nhưng mà cậu mới chuyển tới không thích thì để tổ khác mua!"
Hứa Trác chỉ cười trừ, lý nào có chuyện mua hoa tự cúng mình, giảm thọ cậu chết, nhưng cậu mới tới, không mua thì có hơi không tôn trọng nhỉ: "Để tôi mua cho!"
Tạ Trình đẩy mắt kính lên bây giờ mới cười tươi: "Có gì không biết cứ hỏi mình!"
"Cảm ơn!"
Quý Thừa như mọi ngày nhàm chán xách cặp ra về, phải nói là hai tháng trước vẫn có người đi bên cạnh hắn, nhưng hai tháng nay đi cùng với hắn chỉ có gió lạnh cùng sương sớm, đường về nhà thoáng chốc càng lúc càng xa, nhiều lúc hắn cứ khiến bản thân mình phải quay đầu qua, ảo giác mà thấy người nọ vẫn đứng bên cạnh hắn, thao thao bất tuyệt, cảm giác hụt hẫng này làm cho hắn tuyệt vọng.
Bất thình lình vai bị choàng trễ xuống, Quý Thừa cũng muốn đánh lừa bản thân nhưng hắn không dám, Lý Lâm thấy bộ mặt hắn như xác chết ngày nào cũng chẳng khá lên nổi, chính Quý Thừa là người khiến lớp học ngày nào cũng âm u, mặc dù chuyện Hứa Trác chết là chuyện đột ngột chẳng ai muốn.
Lý Lâm nói: "Quý Thừa mày kiềm chế lại đi, lần này đột nhiên lại đi gây với người mới!"
Quý Thừa lười nói chuyện cũng phải lên tiếng, tay đồng thời cũng hất Lý Lâm ra khỏi vai mình: "Xúc động nhất thời!"
Lý Lâm liền thở dài, Quý Thừa dường như không chấp nhận cái chết của Hứa Trác, cậu cũng đâu thể khuyên can được cái gì, chỉ là Quý Thừa có muốn thoát ra hay không thôi.
"Đi, đi ăn bánh canh!"
Quý Thừa rất nhanh đã trả lời: "Không đi!"
Lý Lâm có hơi bực nhưng cũng phải nói: "Quán mà ngày nào đi học về mày, Hứa Trác, tao, cũng ghé đó, không đi thì tao đi!"
Thân thể Quý Thừa tự động quẹo vào con hẻm: "Đi!"
Đi nhanh hơn Lý Lâm tưởng, Lý Lâm nín cười đến nội thương.
Gần đến quán bỗng nhiên chân Quý Thừa phanh lại cái kít, Lý Lâm khó hiểu ló ra xem: "Ơ! Đó chẳng phải người mới tới sao? Triển...Triển gì ấy nhỉ?"
Quý Thừa bổ sung: "Triển Dịch!"
"Đúng rồi Triển Dịch, mày ngủ mà thính tai quá nha!"
Chỉ thấy trong quán cũ sập xệ này, Triển Dịch một thân tỏa sáng như viên kiêm cương trong cái chồi lá, thật sự rất chói mắt, cái mà Lý Lâm khó hiểu là cậu ta một thân sạch sẽ khác xa với mấy kẻ tay chân thô thiển như bọn họ mà cũng tới đây ăn sao? Nhìn có vẻ không thể tin được.
Lý Lâm còn đang suy nghĩ Quý Thừa đã vào trước.
Hứa Trác cặm cụi ăn đến say mê mọi thứ xung quanh đều không để vào mắt, vào mắt cậu chỉ có bát bánh canh này, ăn đến nổi miệng nở hoa, đến khi Quý Thừa cùng Lý Lâm ngồi vào bàn, Hứa Trác cũng chẳng để ý.
"Sột...sột...rột rột!"
"..."
Trong quán chỉ nghe tiếng Hứa Trác húp nước lèo như sắp nhai luôn cái bát, Lý Lâm lên tiếng nhỏ: "Ăn cũng thật ngon nha!"
Quý Thừa gọi hai bát bánh bột lọc rồi nói với Lý Lâm: "Bớt nói đi!"
Đến khi hai bát của Quý Thừa được đem ra, Hứa Trác thấy thế kéo bà chủ lại: "Cho thêm bát nữa!"
Bà chủ cười to: "Sức ăn khỏe thật!"
Hứa Trác dịch bát vừa ăn xong ra, cười ngượng, lâu rồi không ăn, ăn một bát chưa thấy đã.
Lý Lâm có chút sửng sốt nhìn qua bên Hứa Trác, chịu không nổi muốn làm quen một tí, cậu chạm tay lên vai cậu, ló đầu ra nói một tiếng: "Hello!"
Một tiếng này triệt để dọa Hứa Trác giật bắn mình: "Đệt mẹ nó!"
Đến khi Hứa Trác quay lại nhìn, ngoài Lý Lâm quen ra thì Quý Thừa cũng ở đây, bánh canh nóng hổi bốc khói nghi ngút cũng không làm lu mờ nổi bản mặt nhà có tang của hắn, mẹ nó ăn một bữa thôi cũng chạm mặt hắn được, nhưng bánh canh đã gọi ra rồi đành ngồi ăn thôi bỏ thì phí phạm lắm, cho nên cậu liền tiếp chuyện với Lý Lâm.
"Chào!"
"Tôi là Lý Lâm học chung lớp đó, chắc cậu chưa nhớ mặt tôi đâu!"
Hứa Trác cười cười len lén nhìn mặt Quý Thừa rồi trả lời: "Bây giờ sẽ nhớ!"
"Cậu là khách quen ở đây hả?"
"Bây giờ mới tới lần đầu tiên!"
Lý Lâm cũng không ngạc nhiên lắm nói thêm: "Quán này tuy hơi cũ mà tay nghề của bác gái rất được!"
Hứa Trác không nói gì thêm ăn phần của mình, Lý Lâm thấy cậu không nói nữa liền quay về bàn mình thấy Quý Thừa đã ăn được nữa tô, Lý Lâm bèn húp vội, nóng bỏng lưỡi, Quý Thừa ăn xong thì đi về một hơi không bao giờ chờ cậu, cái thằng vô tâm đó chỉ biết chờ Hứa Trác thôi.
Hứa Trác ăn được một nửa thấy trên bàn đã hết ớt, nhìn sang bàn của Quý Thừa đầy cả rổ, theo thói quen liền gọi hắn: "Quý Thừa lấy cho tôi trái ớt!"
Quý Thừa hơi nghệch mặt: "..."
Lý Lâm cũng giật mình rất mạnh, gọi tự nhiên như vậy, chồm mặt qua sẵn tiện đưa ớt cho cậu: "Cậu biết tên cậu ấy khi nào vậy?"
Hứa Trác mới sửng sốt đũa cũng thả xuống, thói quen thật chết tiệt: "Tôi nghe Tạ...Tạ đeo kính nói!"
Lý Lâm liền tiếp lời: "Tạ Trình!"
"Đúng rồi!"
"Cậu nghe cậu ta nói bậy gì rồi!"
Hứa Trác vội vàng lấy tiền trong cặp vừa nói: "Cậu ta không có nói bậy gì hết, chỉ nhắc nhở tôi thôi!"
Hứa Trác không muốn ở đây nữa, đối mặt với Quý Thừa cậu thở không nổi nữa rồi, sao trước đây không nhận ra hắn cũng có bộ mặt này.
"Chúc mấy cậu ngon miệng, đi trước!"
Hứa Trác tính tiền liền đi như một làn khói, biến mất sau con hẻm, Quý Thừa tự dưng ánh mắt lại nhìn Triển Dịch, có cảm giác mãnh liệt hình như cậu ta đang tránh mặt hắn, bây giờ Quý Thừa mới đứng dậy tính tiền, Lý Lâm lục đυ.c cũng chạy theo.
Hứa Trác đứng trước nhà cũ của mình, lựa góc khuất một chút, chán ngắt tẻ nhạt gì cũng cảm nhận được, chỉ là trời trưa quá trưa rồi, cậu muốn chờ Hứa Dật đi học về nhìn nó một chút, nhưng đợi mãi chẳng đợi được Hứa Dật mà lại đợi được Quý Thừa.
Mụ nội nó! Hắn rảnh rang như vậy sao?
Thấy thân ảnh Quý Thừa đứng trước dàn dây leo cất tiếng gọi, Hứa Trác núp lùm cây cũng nghe thấy được.
"Hứa Dật! Anh mua đồ ăn cho em nè!"
Nghe được tiếng gọi của Quý Thừa, Hứa Dật liền xuất hiện, Hứa Trác dịch ra một chút nhìn xem, thân ảnh nhỏ xíu của nó sà vào lòng Quý Thừa, Quý Thừa liền ẫm nó lên, vừa véo má Hứa Dật vừa cười không ngớt.
"Được anh nuôi béo rồi!"
Hứa Trác liền thấy sai sai ở đâu đó, mẹ nó! Trông Quý Thừa còn giống anh hơn cả cậu, nhưng đột nhiên miệng lại không khép lại được, Quý Thừa tốt thật, vẫn không quên được cậu và Hứa Dật, chắc cậu sẽ không tìm được đứa bạn nào tốt như hắn.
"Chú đâu rồi!"
Hứa Dật ôm cổ Quý Thừa chỉ vào trong nhà: "Dượng uống rượu ở bên trong!"
Quý Thừa lắc đầu ẵm Hứa Dật vào nhà mãi không thấy ra, Hứa Trác chờ muốn nôn nóng, rốt cuộc Quý Thừa cũng xuất hiện.
"Em nhớ nhắc chú đừng uống nhiều rượu, chú đang bị đau phải uống thuốc vào!"
Hứa Dật nhận ra Quý Thừa sắp về vẻ mặt hơi hẩm hiu, Quý Thừa xoa đầu nó một cái: "Bây giờ anh về, tối anh qua cho em ăn!"
Ông ta bị đau sao? Nhưng Hứa Trác chẳng có chút gì là thương xót, thấy Quý Thừa đang đi về phía nhà hắn, Hứa Dật được Quý Thừa cho ăn rồi cậu cũng yên tâm, chân quay về hướng ngược lại, về nơi chẳng thuộc về cậu.
Trời tối một mảnh, nhiệt độ xuống thấp càng lạnh hơn, Hứa Trác quấn chăn kín người, lúc này đây tâm lại nghĩ tới Hứa Dật, ngày mai phải tìm cớ tới mới được chứ cậu không chịu được nữa rồi.
Bỗng dưng mẹ Triển gõ cửa phòng, Hứa Trác mở cửa thấy bà đặt điện thoại vào tay cậu.
"Có bạn con gọi tới này, mẹ quên mất để ngày mai mẹ mua điện thoại mới cho con nha!"
Hứa Trác nghi hoặc dạ một tiếng rồi nhận điện thoại, bà đã đi khuất.
『 Alo? 』
Bên đầy dây lên tiếng là giọng của phụ nữ, nghe tiếng thôi Hứa Trác cũng biết cô ta rất đẹp, bởi vì giọng của cô ra ngọt như nước mía, nhưng lời nói phát ra mang tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
『 Đừng tưởng em chuyển trường đổi điện thoại thì chị sẽ không tìm được em 』
Hứa Trác không dám nói bừa, sợ là người quen của Triển Dịch.
『 Sao em không nói gì thế, em cứ trốn cho kĩ vào, để chị bắt được thì em chết chắc! 』
『... 』
Điện thoại đã cúp, Hứa Trác cũng chẳng nghĩ nhiều đợi chờ phiền phức tới, chị ta là ai chẳng liên quan tới cậu.
Sáng sớm ngày mai thời tiết đỡ lạnh hơn chút, Hứa Trác đi học hơi muộn vào lớp thầy đã đứng giảng bài rồi, học sinh cá biệt như Hứa Trác đây cũng chẳng phải lần đầu, chào thầy rồi bước vào chỗ, thầy ta tức đến nổi quát lên.
"Lần sau đi muộn nữa thì đừng vào lớp của tôi!"
Hứa Trác dạ một tiếng, bỏ cặp xuống, mở cặp ra lấy một bông hoa đỏ chót ra, đích thị là hoa hồng, cậu không muốn mua hoa cúc để viếng mình, chẳng thà mua hoa hồng, thân thể xê dịch qua đặt lên bàn chỗ cũ cậu ngồi, Quý Thừa nhìn thấy bông hoa đỏ còn vương nước trên nụ bông, hắn bỗng nhìn cậu như sinh vật lạ, Hứa Trác cười ngượng, giải thích.
"Hôm nay đến lượt tôi!"
Nhưng ngạc nhiên là Quý Thừa chẳng nói gì cũng không hất hoa của cậu xuống, Tạ Trình quay xuống nhìn thấy dơ ngón cái lên.
Hứa Trác cười đáp lại, tiết đầu còn giả bộ viết viết, tiết sau đã ngủ thẳng cẳng.
Chuông reng tan học Hứa Trác dùng tốc độ thu dọn đồ đạc, chạy như điên ra cổng, bất thình lình bị bọn Trí Tiết Lâm chặng đường, Hứa Trác không còn cách nào khác phải phanh lại.
Trí Tiết Lâm mang theo hai thằng lớp nào đó, bộ dáng hung hăng phách lối, nhưng trong mắt Hứa Trác chỉ như bọn con nít hỉ mũi ra oai.
"Mẹ nó! Chạy nhanh nhỉ!"
Cậu còn đang vội lắm hơi đâu nói chuyện với bọn chúng.
Hứa Trác định bỏ đi vai liền bị kéo lại, mặt đã hơi nóng lên, mẹ kiếp.
Cậu vỗ vai Trí Tiết Lâm một phát, ánh mắt như có sức hút nhìn về một hướng: "Ơ Heo chạy kìa!"
Trí Tiết Lâm quay đầu lại Hứa Trác đã co dò chạy như điên, sắc mặt trắng không còn giọt máu, tức đến đầu bốc khói.
"Đệt mẹ nó! Đuổi theo!"
Đằng sau Lý Lâm đi tới cùng với Quý Thừa, Lý Lâm cười muốn nội thương khó khăn nói với Quý Thừa một câu.
"Quý Thừa có heo chạy thật kìa!"
Chỉ thấy một bác trung niên béo phì chạy hồng hộc đuổi theo một con heo chạy tứ phía ngoài đường, xe cộ dừng lại quát tháo, cực kì hỗn loạn, Quý Thừa nhìn cũng chẳng buồn nhìn, quay đầu đi khuất.
_____________