Hải Thượng Hoa Đình

Chương 19

Dương Văn Xương là Tư Lệnh của đoàn Hiến Binh. Sau khi nhận được điện thoại của cấp trên báo Phùng gia Tiểu Cửu gia năm nay sẽ tới chỗ mình thì xúc động đồng ý luôn. Kỳ thật ông ta cũng hơi giật mình, lúc buông điện thoại cũng cảm thấy trong lòng khổ không gì nói nổi.

Tin đồn về cái vị Tiểu Cửu gia kia thì không cần phải nói nữa. Năm trước anh ta còn dám nổ súng ở tòa thị chính Thượng Hải. Phàm là nhân viên chính phủ thì không ai không biết. Dương Văn Xương cũng có quan hệ không tồi với giới chức ở Thượng Hải, lúc ăn tết có ngồi uống rượu với bọn họ và nghe bọn họ tố khổ. Lúc đó ông ta còn từng đồng tình an ủi. Trăm triệu lần không nghĩ tới, mới qua tết mà cái kẻ khiến người ta đau đầu, pho Phật sống không ai dám thờ kia lại rơi xuống đầu mình.

Ngày hôm qua ông ta nhận được điện thoại trực tiếp của lãnh đạo ở Nam Kinh nói Phùng gia công tử hôm nay sẽ đến đăng ký, dặn dò ông ta phải tiếp đãi chu đáo. Sáng sớm hôm nay Dương Văn Xương đã tới Bộ Tư Lệnh chờ. Chờ đến mòn mỏi, thậm chí bắt đầu gõ mõ niệm kinh —— tuổi tác ông ta càng lớn thì càng nhát gan sợ phiền phức. Ông ta không mong lập công, chỉ cầu không phạm lỗi vì thế không biết từ khi nào mà ông ta cũng bắt đầu học đánh mõ niệm kinh. Mà đây chính là pháp bảo mỗi khi ông ta muốn ổn định nỗi lòng khi hỗn loạn. Chỉ có tiếng gõ mõ cùng niệm kinh mới khiến ông ta có thể tâm bình khí hòa, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng hôm nay, pháp bảo này cũng không có tác dụng. Niệm nửa ngày mà trong lòng vẫn loạn. Bỗng nhiên, ông ta nghe được bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, vừa trợn mắt đã thấy vệ binh chạy vào lớn tiếng nói: “Báo cáo tư lệnh, người tới!”

Dương Văn Xương vội vàng giấu mõ vào trong ngăn kéo, đứng lên đi ra ngoài. Mới ra khỏi văn phòng ông ta đã thấy phía đối diện có một thanh niên tuấn tú ăn mặc đúng kiểu cậu ấm đi đến. Anh đi giày da, mặc tây trang, phong độ nhẹ nhàng vừa nhìn đã biết đây chính là cái vị con trời kia nên ông ta lập tức phát ra một tiếng cười tự mình cho là sang sảng mà đi lên, vươn tay: “Phùng công tử, hoan nghênh hoan nghênh! Tôi là Dương Văn Xương, Tư lệnh của đội Hiến Binh, đại biểu cho hai ngàn anh em của đội Hiến Binh nhiệt liệt hoan nghênh Phùng công tử đã đến!”

Nói xong, ông ta ra hiệu cho hai hàng thủ hạ xếp chỉnh tề hai bên, tiếng vỗ tay lập tức theo đó mà ồn ào vang lên một cách chỉnh tề.

Dương Văn Xương cũng biết hành động này của mình quá mức nịnh not, nhưng người trên giang hồ thân bất do kỷ. Ông ta mang tiếng là Tư Lệnh, kỳ thật thủ hạ cũng chỉ có hai ngàn Hiến Binh. Nói về quân số thì còn không bằng một lữ đoàn trưởng, ở trước mặt Phùng gia thì căn bản không đáng giá nhắc tới. Bọn họ đem đứa con trai duy nhất đến nơi này đã là cho ông ta mặt mũi rồi.

Tuy lúc nhận được điện thoại của con gái cả nhà họ Phùng gọi tới, cô có nói cứ việc nghiêm khắc đối xử với em trai của mình nhưng Dương Văn Xương làm sao dám? Rốt cuộc cũng phải cho người ta vài phần mặt mũi chứ. Vì thế lúc nghênh đón vừa rồi ông ta gọi “Phùng công tử”, mà không phải “Phùng tham mưu”.

Phùng Khác Chi dừng bước, gật đầu với Hiến Binh ở hai bên, ý bảo bọn họ dừng vỗ tay. Sau đó anh cầm lấy tay Dương Văn Xương đang duỗi lại đây, cười nói: “Tôi là Phùng Khác Chi, đã tới chậm, để Tư Lệnh cùng các anh em đợi lâu, là tôi sai. Ngày nào đó tiện thì để tôi làm chủ, xin mời mọi người đi uống chén rượu!”

Đội Hiến Binh lúc này vui vẻ ra mặt, lại lần nữa vỗ tay —— vừa rồi vỗ tay là theo chỉ thị của Dương Văn Xương, còn lúc này là xuất phát từ đáy lòng nên phá lệ vang dội.

Dương Văn Xương cũng mừng vui khôn xiết. Trăm triệu không nghĩ tới cái vị Phùng gia Tiểu Cửu gia này lại có thái độ tốt như vậy. Trước mặt thủ hạ cậu ta cũng cho mình đầy đủ mặt mũi, căn bản không giống với lời đồn, cũng không giống một kẻ cố tình làm bậy, Hỗn Thế Ma Vương mà ai cũng muốn tránh né.

Trong lòng buông lỏng, Dương Văn Xương cười ha ha —— lúc này là sống sót sau tai nạn nên ông ta vui vẻ ra mặt, thân thiết mà lắc lắc tay với Phùng gia Cửu công tử. Sau đó ông ta mới lưu luyến buông ra, mời anh đi vào căn phòng Bộ Tư Lệnh. Cần vụ lập tức đưa trà nước sớm đã chuẩn  bị tốt lên. Dương Văn Xương mời Phùng Khác Chi ngồi xuống.

“Phùng công tử, cái gọi là nổi tiếng không bằng gặp mặt, quả nhiên là như thế! Công tử phong độ nhẹ nhàng, chiêu hiền đãi sĩ! Tôi đúng là may mắn có thể cùng Phùng công tử cộng tác, sau này Phùng công tử chỉ cần có việc cứ mở miệng. Chỉ cần trong phạm vi tôi có thể thì sẽ không dám chối từ.”

Phùng Khác Chi cười: “Dương tư lệnh về sau cứ gọi chức danh của tôi là được, không cần khách khí. Luận về hàm chức thì Tư Lệnh là thủ trưởng của tôi, sao tôi dám ra lệnh với ngài chứ?”

Dương Văn Xương vội vàng khiêm tốn: “Ai! Phùng công tử chịu xưng huynh gọi đệ cùng chúng tôi thì chính là để mắt đến chúng tôi rồi. Các anh em biết cậu hôm nay tới thì đặc biệt phấn chấn, mọi người hiện tại đều tập họp ở sân thể dục ngóng trông được nhìn thấy mặt của Phùng công tử. Chỉ là Phùng công tử đi đường xa đến đây, nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi trước, tôi sẽ cho họ giải tán, ngày khác lại gặp.”

“Không cần. Cứ làm theo kế hoạch thôi.” Phùng Khác Chi đứng lên.

“Tốt, tốt, để tôi dẫn đường.”

Đằng sau Bộ Tư Lệnh của Long hoa Hiến Binh có một sân thể dục rộng lớn. Hiện tại 2000 Hiến Binh đã xếp hàng ở đó để Dương Văn Xương và Phùng Khác Chi, tham mưu mới của Bộ Tư Lệnh đến kiểm duyệt. Dựa theo quy củ bình thường thì khi có quan chức mới bọn họ phải tiến hành thao luyện biểu diễn.

Dương Văn Xương đi ở một bên, xem mặt đoán ý lại thấy Phùng Khác Chi giống như nhìn thấy cái gì đó không vui nên vội giải thích: “Phùng tham mưu, chúng ta là Hiến Binh bộ đội, khác với bộ đội lục quân, tự nhiên cũng không thể bằng……”

Phùng Khác Chi nhìn mấy cái bia tập bắn đằng trước, những người này bắn mười viên thì tốt nhất chỉ trúng tám, chín viên, mà trong đó có thể bắn trúng hồng tâm ba bốn viên đã là nổi bật. Thấy thế anh liền hỏi: “Đây là tốt nhất rồi?”

Dương Văn Xương nghe ra trong giọng anh có sự bất mãn thì vẻ mặt xấu hổ, “Cái này…… Có thể trúng chín trên mười đã là không tồi……” Nói xong, thấy Phùng Khác Chi vẫn không rên một tiếng, ông ta lập tức gọi mấy người kia tới quát lớn: “Ngày thường đều luyện tập thế nào? Đánh thành bộ dáng này có phải các người muốn đem mặt mũi của Hiến Binh ném hết không?”

Mấy người này đều coi như xuất sắc về bắn súng nên mới được chọn thao diễn, đặc biệt là một người tên Mã Lục. Anh ta liên tiếp bắn ba phát đều trúng hồng tâm. Ngày thường anh ta được mệnh danh là thiện xạ của Hiến Binh đoàn, được anh em ủng hộ, ra ra vào vào rất là có phong cách. Anh ta cũng nghe nói qua về thanh danh ăn chơi trác táng của Phùng gia Tiểu Cửu gia, ai biết đâu cái tên từ trên trời giáng xuống này lại tới đây nên trong đáy lòng anh ta vô cùng xem thường. Thấy Dương Văn Xương vì lấy lòng cái tên Phùng gia công tử này mà làm mình không xuống đài được thì anh ta cũng cứng cổ cãi: “Trình độ này của tôi mà có người có thể làm tốt hơn thì xin mời ra làm thử. Tôi ở ngay đây lập tức dập đầu nhận người đó làm cha!”

Chung quanh một mảnh yên tĩnh. Vô số ánh mắt đều chú ý lên người Phùng Khác Chi, ý tứ trong đó thì không ai nói cũng biết.

Dương Văn Xương thấy thủ hạ lại dám hủy cái đài của mình muốn làm Phùng gia công tử xấu mặt thì rất tức giận. Ông ta đang muốn quát lớn thì Phùng Khác Chi đã đứng dậy, đi về phía Mã Lục.

Mã Lục nhìn chằm chằm cái tên tiểu bạch kiểm đi giày da, mặc tây trang trước mặt, đáy mắt nổi lên đề phòng.

Phùng Khác Chi dừng trước mặt anh ta, nhìn anh ta một lát rồi bỗng dưng duỗi tay ra.

Mã Lục sửng sốt, còn chưa phản ứng lại thì Phùng Khác Chi đã lấy khẩu súng trong tay anh ta, lui bước, nạp đạn, động tác rất nhanh chóng lại liền mạch lưu loát. Ngay sau đó anh giơ súng, nhắm chuẩn hàng bia ở đối diện mà bắn, “Phanh phanh phanh bang bang”, liền một lúc năm phát.

Một trận khói thuốc súng tản ra, ở đầu kia của bia ngắm có người rống lên: “Năm mươi điểm, đều trúng tâm!”

Sân thể dục lúc này nổi lên một trận xôn xao rất nhỏ. Mã Lục ngây dại, không sao nghĩ tới cái tên cậu ấm trước mặt quân trang không thèm mặc, lại nổi tiếng ăn chơi trác táng này lại có thể bắn súng chuẩn đến thế. Nhớ tới lời mình vừa nói thì anh ta cứng người lại.

Ánh mắt Phùng Khác Chi xẹt qua hai ngài Hiến Binh trước mặt, nói: “Đầu óc văn minh, thân thể cường tráng thì dân tộc mới có thể tự lập. Chúng ta là Hiến Binh, nhưng cũng là quân nhân, nếu sau này không có nhiệm vụ thì tất cả đều đi thao luyện hết!” Anh dừng một chút: “Không nói cái khác, ít nhất lần tới đánh nhau đừng để người ta múa vài cái đã thành đàn bà.”

Anh vừa dứt lời thì trên sân thể dục đã yên tĩnh, nhóm Hiến Binh hai mặt nhìn nhau, tất cả đều xấu hổ.

Phùng Khác Chi thả súng thả lại trong tay Mã Lục đang mặt đỏ tai hồng sau đó xoay người mà đi.

Dương Văn Xương lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy đến vỗ tay, lại rống lớn nói: “Nghe thấy chưa? Từ ngày mai …… A không, từ hôm nay, nếu không có việc gì thì tất cả đều thao luyện đi!”

Sau khi đội ngũ ở sân thể dục giải tán, Mã Lục tìm được Phùng Khác Chi trong văn phòng tham mưu, nói: “Phùng tham mưu, Mã Lục tôi nói được thì làm được, bây giờ tôi liền quỳ xuống gọi cậu là cha!” Nói xong hai chân anh ta chụm lại, lập tức muốn quỳ xuống.

Phùng Khác Chi dựa vào trên ghế, đang lật giở một chồng hồ sơ nhân sự mà vừa rồi tự tay Dương Văn Xương mang tới, liếc mắt nhìn anh ta nói: “Tôi không cần con như anh! Miễn đi!”

Mặt Mã Lục trướng đến đỏ bừng: “Phùng tham mưu muốn tôi làm cái gì thì cứ nói. Dù phải vượt qua lửa đạn tôi cũng không tiếc.”

Phùng Khác Chi xuất thần một lát, buông hồ sơ, rồi chậm rãi nói: “Anh đi gọi mấy anh em tới làm huấn luyện cá nhân trước đi.”

“Chỉ cần còn mệnh là được, còn lại thì anh xem mà làm.”

Ánh mắt Mã Lục sáng lên, lớn tiếng đáp: “Tuân lệnh!”

……

Mà cái vị Mạnh tiểu thư của khoa toán cũng trở thành đề tài được sinh viên của đại học Chi Hoa nhiệt tình bàn tán nhất. Chắc là do Chu thái thái giới thiệu nên gia thế của Mạnh Lan Đình sau đó cũng được lưu truyền. Đừng nói đến sinh viên mà cả Hồ thái thái và Đinh nữ sĩ cùng đám người trong văn phòng cũng thay đổi thái độ đối với Mạnh Lan Đình, trở nên thân thiết hơn nhiều.

Mà ngày hôm đó giáo vụ cũng nhận được mấy chục đơn của sinh viên các khoa yêu cầu học thêm hoặc  sửa môn học tự chọn, tất cả đều không hẹn mà chọn môn toán. Thế là khoa toán vốn thưa thớt đến độ có thể giăng lưới trước cửa bắt chim thì nay cũng náo nhiệt lên nhiều.

Mạnh Lan Đình cũng không nghĩ tới lớp của mình giảng dạy sẽ được hoan nghênh đến thế. Tuy thoạt nhìn giống như chuyện tốt, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, sợ ảnh hưởng đến trật tự vốn có, rước lấy sự bất mãn của giáo sư Chu. Vào buổi tối, sau khi về Chu gia cô báo cáo tình huống hôm nay với giáo sư Chu, sau một lúc chần chờ cô nói: “Bác, nếu việc này phá vỡ trật tự vốn có thì cháu có thể đổi việc khác……”

Giáo sư Chu dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn cô, nói: “Cháu làm rất tốt, vì sao muốn đổi việc? Hôm nay ta trò chuyện với một người bạn. Không biết anh ta từ đâu nghe thấy chuyện bên này rầm rộ có sinh viên đăng ký thì rất hâm mộ. Mặc kệ ước nguyện ban đầu của sinh viên là gì, ngày sau có thể học thành tài không nhưng chỉ cần họ chịu tới thì đã là khởi đầu tốt rồi.”

“Toán học chưa bao giờ là môn học cao cao tại thượng muốn người ta sùng bái nhưng đích thực là một môn học cơ bản. Bởi vì có cháu nên cái khoa toán vạn năm phủ bụi này mới có thể có luồng gió mới, ta phải cảm ơn cháu mới đúng.”

Lúc này Mạnh Lan Đình mới yên tâm. Cô đang muốn giúp giáo sư Chu sửa sang lại giáo trình thì tiếng Chu thái thái bỗng truyền từ bên ngoài vào, nghe giống như đang kinh hoảng: “Ai nha, cậu sao lại thế này? Cậu là ai? Bị người đánh thì mau tới bệnh viện đi, chạy tới chỗ tôi làm gì?”

“Lão Chu —— lão Chu —— ông mau ra đây —— sắp chết người rồi ——” Chu thái thái là người Hồ Nam, lúc khẩn trương thì lập tức nói tiếng địa phương luôn.

Mạnh Lan Đình vội vàng đi theo giáo sư Chu ra ngoài cửa, thấy dưới bậc thang ngoài cửa có một người đang đứng. Nhờ ánh đèn đường ở xa nhìn lại mọi người mới thấy rõ bộ dạng của anh ta và đều hoảng sợ. Chỉ thấy người kia nửa mặt đầy máu, tây trang trên người cũng bị xé rách, cả người máu me, bộ dáng thoạt nhìn rất là dọa người. Chu thái thái nhát gan, lại là buổi tối, ánh sáng tối tăm nên khó trách khỏi sợ hãi.

Nhưng màn quỷ dị còn ở phía sau. Người nọ vừa nhìn thấy Mạnh Lan Đình ra đã lập tức tiến lên, thịch một tiếng quỳ gối trước mặt cô, vừa dập đầu vừa khóc rống lên: “Mạnh tiểu thư, là tôi đáng chết, tôi đáng chết! Là tôi nhất thời hồ đồ, mua chuộc sinh viên đến quấy rối giờ học của cô, muốn cho cô xấu mặt. Hiện tại tôi biết sai rồi, tôi sai rồi!”

“Kỳ thật bởi vì tôi không thi đỗ bài thi khảo thí nên mới không lấy được bằng tốt nghiệp. Tôi đã nói dối! Cầu xin Mạnh tiểu thư giúp tôi cầu tình, để bọn họ đừng tìm tôi nữa…… Tay tôi bị gãy, răng cũng bị gãy hết rồi……”

“Là anh sao?” Lúc này Mạnh Lan Đình mới nhận ra cái người mặt mũi bầm dập trước mặt này là cái vị họ La, du học sinh từ Nhật Bản về có cạnh tranh chức trợ giáo với mình. Chỉ là ngày đó dáng vẻ anh ta đường hoàng, bây giờ lại thành đầu heo.

Giáo sư Chu cũng nhận ra người này nên cũng giật mình. Chuyện buổi sáng trong lớp học ông cũng có nghe nói, hiện tại cái vị La Gia Tuấn này lại tự mình thừa nhận, tuy ông cảm thấy không vui nhưng vẫn gọi anh ta đứng lên hỏi: “Sao lại thế này, ai đánh cậu thành thế này?”

Trong mắt La Gia Tuấn hiện lên sợ hãi, liều mạng lắc đầu: “Tôi không biết…… Tôi không biết…… Tôi chỉ biết là nếu Mạnh tiểu thư không tha thứ thì tôi sẽ mất mạng……” Anh ta gào khóc: “Nhà tôi trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, cầu xin Mạnh tiểu thư thương hại tôi, đại nhân đại lượng giúp tôi cầu tình đi……”

Đối mặt với ánh mắt hoang mang của vợ chồng giáo sư Chu, Mạnh Lan Đình nhất thời càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

Là ai làm việc này? Hề Tùng Chu tuy rằng cũng có đề cập qua sẽ giúp cô giải quyết vấn đề nhưng mấy ngày nay cô quan sát thì thấy anh không phải loại người bạo lực thế này.

Nhưng ngoài Hề Tùng Chu thì còn ai vào đây?

Sau khi đuổi cái tên La Gia Tuấn lá gan bé xíu kia đi, Mạnh Lan Đình trở lại phòng mình, mở đèn bàn, chuẩn bị bài cho ngày mai. Cô nghĩ đến chuyện vừa rồi thì ngây ra một lát, tầm mắt xẹt qua những thứ ban ngày lão Diêm đưa tới sau đó ánh mắt cô đột nhiên xác định rồi. Trong đầu cô hiện lên một bóng người.