Bởi vì cô giáo tiếng Anh đã chắn hết tầm nhìn, cho nên không ai có thể nhìn thấy được động tác vừa rồi của Cố Lệ Vũ.
An Lan trở về chỗ ngồi của mình thì nhìn chằm chằm ngón tay của Cố Lệ Vũ rất nhiều lần, xác định trên ngón tay kia vẫn còn lưu lại bụi phấn trăng trắng.
Chỉ có điều, vì sao Cố Lệ Vũ lại giúp mình?
Chẳng lẽ cậu ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế? Cứ nhìn thấy từ đơn nào bị viết sai thì nhất định phải sửa lại cho đúng?
Cô giáo đứng trên bục giảng, đánh dấu từng từ đơn một rồi lần lượt lấy ví dụ cho những từ thường được sử dụng khi viết văn, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Nếu các em đều có trình độ viết tiếng Anh như bạn Cố Lệ Vũ thì giáo viên chấm điểm cũng sẽ châm chước mà cộng thêm cho một, hai điểm đấy.”
Lúc này An Lan mới chú ý đến phần bảng đen mà Cố Lệ Vũ viết.
Phải nói rằng, chữ hắn viết chính là kiểu chữ Hoa*, nhưng lại không mang đến cảm giác quyến rũ vốn dĩ của nó mà chỉ cảm thấy quý khí cùng nội liễm. Thậm chí ngay cả độ lớn nhỏ của mỗi chữ cái cũng đều tương đương nhau. An Lan thật nghi ngờ lúc Cố Lệ Vũ luyện viết tiếng Anh có phải là đều dùng thước để đo mỗi một chữ hay không?
(*Kiểu chữ Hoa là một loại font chữ.)
Sau giờ truy bài sớm thì đến tiết tiếng Anh luôn. Tiết tiếng Anh vừa tan, bụng An Lan liền phát ra hai tiếng ọc ọc.
An Lan đói đến ruột gan cồn cào, thế nhưng giờ nghỉ giải lao giữa tiết đầu tiên chỉ có mười phút ngắn ngủi, còn chẳng đủ thời gian cho cậu chạy một chuyến xuống canteen mua đồ ăn nữa. Bên trong dạ dày trống rỗng rất khó chịu mà tiết toán thứ hai cũng sắp bắt đầu rồi.
Kiều Sơ Lạc ngồi cùng bàn dùng khuỷu tay chọc chọc cậu: “ Này…… Mày chưa ăn sáng à?”
“Ăn rồi.”
“Ăn bao nhiêu mà đã đói bụng rồi? ”
“Một bát mì trộn, một chiếc bánh quẩy với một ly sữa đậu nành.” An Lan nhỏ giọng nói.
“Ăn vậy cũng không ít mà.” Ngoài miệng Kiều Sơ Lạc nói như vậy nhưng bàn tay vẫn vói vào trong cặp sách, lục lọi nửa ngày trời mới moi ra nửa hộp bánh Oreo.
“Cảm ơn nhé.” An Lan lặng lẽ nhận lấy, còn cố ý ném bút xuống mặt đất để mượn cớ nhặt bút mà nhét Oreo vào miệng.
Chóp chép, chóp chép, chóp chép. An Lan trước kia không thích đồ ngọt, lần đầu tiên phát hiện ra bánh Oreo cũng có thể ngon đến như vậy.
Ăn xong một cái, lại không nhịn được mà nhét bánh vào miệng tiếp.
Gần đây An Lan thường đói bụng rất nhanh, nhớ đến lời bác sĩ dặn dò hôm đi kiểm tra, có lẽ là do cậu đang phân hóa thành Alpha mà dạo này còn điên cuồng cao lên nữa, cho nên mới cần rất nhiều dinh dưỡng.
Bánh quy đã ăn gần hết, vậy còn chiếc bút cậu ném xuống đất đã lăn đi đâu mất tiêu rồi?
An Lan nhìn về phía sau, phát hiện chiếc bút của mình đã lăn tới… bên chân Tiêu Thần.
Đậu má… Đây chính là chiếc bút cậu thích nhất đó! Nhưng cậu nào có cái gan kêu Tiêu Thần đưa bút cho mình chứ, trừ phi là cậu chán sống rồi.
Chỉ đành chờ đến khi Tiêu đại thần tỉnh ngủ rồi đi ra ngoài vậy. Nếu lúc đó mà đối phương vẫn chưa dẫm nát chiếc bút kia thì cậu sẽ đi nhặt về.
An Lan trơ mắt nhìn chằm chằm chỗ Tiêu Thần ngồi, bỗng nhiên có một bàn tay thò xuống nhặt chiếc bút kia lên —— Chẳng phải Tiêu Thần đang ngủ sao? Cái tay kia là của ai vậy trời?
Đương nhiên là của Tiêu Thần rồi, chứ còn có ai vào đây nữa?
Vị đại thần toán học kia nhếch miệng nhìn An Lan đang chui dưới gầm bàn. Mấy lọn tóc từ trên trán rủ xuống làm ít đi mấy phần phô trương thường ngày, ánh mắt của hắn tựa như bắt quả tang một chú mèo nhỏ đang ăn vụng cá khô vậy.
Tay Kiều Sơ Lạc ở bên dưới bàn chọc An Lan một cái, bởi vì cô giáo dạy toán đang rất thắc mắc tại sao An Lan cứ chui mãi dưới gầm bàn chưa ngẩng đầu lên.
Lúc này, Tiêu Thần chợt ngồi thẳng dậy, chân hắn vốn dĩ đã dài rồi, vừa duỗi thẳng ra thì cái bàn cũng bị xê dịch theo mà phát ra hai tiếng kẽo kẹt, thành công thu hút được sự chú ý của cô giáo và các bạn.
Hắn dùng bút chọc chọc bạn học bàn trên, hất mắt về phía của An Lan. Bạn học bàn trên sợ muốn chết, còn đang rối rắm không biết có phải bản thân quấy rầy đến giấc ngủ của Tiêu Thần rồi không. Mãi đến khi Tiêu Thần nói “Đưa An Lan” thì bạn học bàn trên mới hoảng hốt mà truyền bút tới chỗ An Lan.
Cô giáo dạy toán thấy thế liền cho là bút của An Lan rơi ra quá xa, cậu không tìm được cho nên mới ở dưới gầm bàn lâu như thế thì ho khan một tiếng, giọng điệu nghiêm túc nói: “Đi học cần phải tập trung tinh thần. Bút rơi thì để tan học tìm vẫn được, chứ mạch suy luận mà bị cắt đứt thì không ai đả thông nổi hai mạch Nhâm, Đốc cho em đâu.”
(Đả thông hai mạch Nhâm, Đốc thì khí huyết sẽ được lưu thông, ý nói bạn An Lan không chăm chú nghe giảng thì chẳng ai giải thích cho bạn hiểu đâu.)
“Vâng, thưa cô.” An Lan nhận bút rồi cúi gằm mặt xuống, cũng không dám quay đầu lại.
Hết tiết toán, ban cán sự lớp sẽ đi nhận cơm dinh dưỡng về cho cả lớp. Nghĩ đến việc có thể ăn thứ gì đó, An Lan liếʍ liếʍ khóe miệng, lúc này mới nhận ra trên môi của mình toàn là vụn bánh Oreo.
Có người đi tới chỗ cậu, vóc dáng của đối phương rất cao, thời điểm đi ngang qua, bóng người to lớn gần như bao phủ toàn bộ cơ thể của An Lan.
“Oreo có ngon không?” Một giọng nói trêu tức vang lên.
An Lan ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Thần đang nghiêng mặt, đầu hơi hơi cúi xuống, đối phương cười một cái rồi nhẹ nhàng lướt qua.
Vài giây trôi qua, An Lan vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Ôi thần linh ơi… Tiêu Thần nói chuyện với mày kìa! Cậu ấy còn cười với mày nữa! Hóa ra cậu ấy cười rộ lên sẽ trông như vậy, thật là con mẹ nó đẹp trai muốn chết!” Kiều Sơ Lạc hâm mộ nói.
“… Gu của mày không phải là lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên à…” An Lan hỏi.
“Nhưng mà… Mày không cảm thấy Tiêu Thần vừa rồi cười rất dịu dàng sao?”
“Không.”
Kiều Sơ Lạc đối với cậu trả lời của cậu lộ ra biểu tình thất vọng tràn trề.
Sau đó cậu ta moi điện thoại ra, chọc chọc An Lan: “Mày có biết kết quả cuộc bình chọn ‘Muốn được Alpha nào ôm nhất’ không?”
“Ồ, nhưng liên quan gì tới tao?”
An Lan thầm nghĩ, cậu chỉ là một Beta mà thôi, làm gì có cái lòng ái mộ nhóm Alpha giống như các Omega, mà cũng chẳng giống như đám Alpha suốt ngày chỉ để ý đến sức ảnh hưởng của bản thân đối với Omega kia.
“Sao lại không liên quan? Mày quên bản thân cũng là một Alpha rồi đấy à?” Kiều Sơ Lạc vỗ An Lan một cái, chỉ hận không thể "khai sáng" được cho cậu.
Theo những gì Kiều Sơ Lạc nói thì nhóm Omega trong trường có một cái diễn đàn rất lớn. Chủ đề được bọn họ thảo luận nhiều nhất bên trong diễn đàn đương nhiên là —— không phải học tập rồi!
Nhóm Alpha mới là chủ đề chính ở đây.
Nếu bạn cho rằng bọn họ lập cái diễn đàn này chỉ để rớt liêm sỉ, vậy thì bạn sai rồi.
Trong đó có rất nhiều Omega kêu gọi thực hiện quyền bình đẳng, các tin tức xã hội phong phú cùng rất nhiều hoạt động trong trường học, thế nhưng chủ đề được hoan nghênh nhất đương nhiên vẫn là mấy Alpha chất lượng tốt trong trường. Nếu bạn là một Beta vô cùng thân thiện hòa đồng vậy thì bạn cũng sẽ được mời gia nhập.
Trước đó Kiều Sơ Lạc đã kéo An Lan vào diễn đàn rồi, chẳng qua sau khi phát hiện cái diễn đàn kia gần như là mỗi một giây đều có thông báo mới, gây ảnh hưởng đến học tập thì An Lan liền bật chế độ tắt thông báo, dần dà cậu cũng quên mất bản thân cũng là một thành viên ở trong này.
Hầu như cứ hai tuần một lần, bên trong diễn đàn sẽ tổ chức một hoạt động bình chọn Alpha. Mặc dù có vẻ tọc mạch và vô vị, thế nhưng An Lan vẫn có thể hiểu được. Suy cho cùng thì việc học tập quá mức căng thẳng, mọi người cũng chỉ muốn tìm thú vui gì đó để giải tỏa áp lực sách vở cao hơn cả núi, dài hơn cả sông mà thôi.
“YY vô tội, chém gió muôn năm!” chính là tiêu chí của cái nhóm này.
An Lan vừa nghe Kiều Sơ Lạc nói vậy, liền mở diễn đàn ra, tùy tiện mà lướt lướt. Chủ đề cuộc bầu chọn đầu tiên trong học kỳ I chính là “Muốn được Alpha nào đánh dấu nhất?”.
An Lan vừa nhìn thấy kết quả thì ngây ngẩn cả người, dùng khuỷu tay huých huých Kiều Sơ Lạc: “Này, tại sao chúng mày đều muốn được Tiêu Thần đánh dấu? Cậu ta dữ như thế, bộ chúng mày không sợ bị cậu ta đánh à?”
Đến bây giờ An Lan vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác áp bách khi Tiêu Thần đạp lên vai mình kia.
Kiều Sơ Lạc liếc xéo An Lan một cái, khinh thường nói: “Mày toàn xem mấy cuộc bầu chọn từ thời tiền sử đấy à? Hơn nữa, muốn được Tiêu Thần đánh dấu thì có vấn đề gì sao?”
“Có chứ… Tại sao lại là Tiêu Thần?” An Lan cảm thấy cực kỳ khó hiểu, “Không phải mấy đứa mày suốt ngày đều kêu gào đòi gả cho Hứa Tinh Nhiên sao?”
“Chậc chậc chậc, thế thì mày lại chẳng hiểu rồi. Linh hồn với thể xác không giống nhau. Được Tiêu Thần đánh dấu, nghĩ thế nào cũng thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ chết đi được? Thử tưởng tượng một Alpha phóng túng, ngang ngược, không để ai vào mắt lại cắn vào gáy mày, cảm giác đau đớn nháy mắt xông thẳng lên đại não, hô hấp cùng nhịp tim dường như đều ngừng lại, cái loại chiếm hữu tuyệt đối này…”
“Ngừng, ngừng, ngừng! Tao đại khái có thể hiểu được tại sao lại như thế rồi.” An Lan nghe xong, khắp người đều nổi da gà da vịt.
“Có thể hiểu? Mày có thể hiểu được cái gì chứ?” Kiều Sơ Lạc buồn cười hỏi.
“Còn không phải tụi mày yêu đương thì tìm Tiêu Thần, kết hôn thì cùng Hứa Tinh Nhiên à?"
Kiều Sơ Lạc bật cười: “Ha ha, chuẩn con mẹ nó rồi. Yêu đương với đại ca trường học, không ngọt, không kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?”
“Ha hả. Tao lại chỉ cảm thấy tụi mày quá là lãng phí Hứa Tinh Nhiên.”
An Lan quay đầu nhìn về chỗ ngồi của Tiêu Thần, nhớ rõ khi nãy đối phương đã đi ra ngoài, sao đột nhiên lại quay lại rồi?
Thật đúng là lên lớp thì ngủ gà ngủ gật, hết tiết thì lại tỉnh như sáo. Lúc này Tiêu Thần đang chống cằm nghịch điện thoại, An Lan tự hỏi không biết hắn có nghe thấy những gì Kiều Sơ Lạc vừa nói không, dù sao thì… thính giác của Alpha cũng vô cùng nhạy bén.
Điện thoại của Tiêu Thần hơi chếch một góc, tư thế tùy ý đầy biếng nhác. Không hiểu tại sao khi chạm phải mắt trái của đối phương, An Lan lại quay đầu đi ngay tắp lự, có chút xấu hổ mà lướt lướt điện thoại của mình.
Có lẽ vì bản thân đang phân hóa thành Alpha cho nên An Lan rất tò mò cái nhìn của mọi người đối với loại giới tính này.
Lại lướt xuống dưới, một cuộc bình chọn khác thu hút sự chú ý của An Lan —— Alpha có khí chất nhất?
Hạng nhất vậy mà lại là Cố Lệ Vũ?
An Lan không nhịn được hỏi: “Sao không phải là Hứa Tinh Nhiên vậy?”
Kiều Sơ Lạc giống như bỗng nhiên tìm thấy đồng minh mà vỗ đùi đen đét: “Mày cảm thấy lớp trưởng của chúng mình rất có khí chất đúng không? Miêu tả một chút đi? Văn vẻ vào để lần sau tổ chứ bình chọn lại, tao còn làm khẩu hiệu tuyên truyền cho lớp trưởng nữa!”
An Lan gãi gãi đầu, nhắm mắt lại nỗ lực suy nghĩ, sau đó thì nhớ đến dáng vẻ Hứa Tinh Nhiên ở bệnh viện với mình khi trước.
“Tựa như mùa xuân trong rừng cây xanh mướt, tựa như ánh nắng xuyên qua những tán cây rậm rạp mà dịu dàng chiếu xuống thế gian.”
Nói xong, An Lan còn tự cảm thấy mắc ói.
Loại khí chất này không có cách nào diễn tả được bằng lời mà chỉ có thể tự mình đi cảm nhận.
Kiều Sơ Lạc toét miệng cười, ghé sát vào tai An Lan nói nhỏ: “Tao cũng vote cho lớp trưởng đấy. Nhưng những người khác lại cảm thấy Cố Lệ Vũ càng có khí chất hơn. Bởi vì khoảng cách sinh ra cái đẹp, có thể nhìn Cố Lệ Vũ được quá ba giây đều xa xỉ cực kỳ.”
An Lan cảm thấy hơi xấu hổ, khi nãy cậu quay đầu nhìn Cố Lệ Vũ đâu chỉ có mỗi ba giây.
Muốn trở nên xa xỉ, hãy nhìn Cố Lệ Vũ.
“Mọi người đều nói, Cố Lệ Vũ tựa như một ngọn núi tuyết khó leo, cả người lúc nào cũng tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cô độc.”
“Cậu ấy cũng không lạnh lùng đến thế đâu.” An Lan nhớ tới chuyện Cố Lệ Vũ giúp cậu chắn nước nóng sáng hôm nay.
Kiều Sơ Lạc nghe vậy thì che miệng cười khúch khích, nói nhỏ: “Vậy thì mày phải xem cuộc bình chọn tiếp theo rồi.”
An Lan cúi đầu nhìn, suýt nữa sặc nước bọt —— Alpha cấm dục nhất.
Số phiếu của Cố Lệ Vũ xa xa đứng đầu.
Hoặc là nói… Không có ai bỏ phiếu cho những người còn lại.
An Lan che mắt, bất đắc dĩ nói: “Chủ đề bình chọn này của chúng mày thật chẳng hài hòa chút nào. ”
“Cần hài hòa làm quái gì? Vui vẻ là được rồi.” Kiều Sơ Lạc thản nhiên trả lời.
“Chúng mày còn chưa thử, làm sao biết người ta cấm dục chứ?”
“Chậc chậc, làm bạn học với Cố Lệ Vũ hai năm rồi, mày thấy cậu ấy đã nói chuyện với ai quá ba câu chưa?”
“Có mà, với lớp trưởng đấy.”
“…”
“Mày không phát hiện Cố Lệ Vũ đối với việc xã giao hoàn toàn không có hứng thú sao. Cậu ta cũng không có hứng thú với bất cứ hoạt động gì mà nhà trường tổ chứ trừ phi bắt buộc phải tham gia. Chẳng hạn như cái đại hội thể thao lúc trước, các Alpha khác đều đi báo danh, chỉ mình cậu ta đến xem còn chẳng buồn đến nữa là. Còn có liên hoan chào Xuân nữa, nhóm Alpha nhiệt tình ca hát, nhảy mua hưởng thụ tiếng reo hò cổ vũ của chúng ta, mày có biết Cố Lệ Vũ lúc đó đang làm gì không?”