Edit + Beta: Ruby
- -----------
Phòng xép khách sạn cách âm rất tốt, Viên Tinh Châu lại bôn ba một ngày một đêm, vừa ngủ một giấc, lúc lại mở mắt dĩ nhiên đã là xế chiều.
Diệp Hoài không có ở đây, Tiểu Lữ ở trong phòng khách chơi điện thoại chờ cậu, Viên Tinh Châu vẫn cứ mặc quần áo Diệp Hoài, đi ra liền nghe Tiểu Lữ hỏi: "Viên ca anh ăn chút gì? Em để khách sạn đưa tới."
" Hoài ca cậu đâu?" Viên Tinh Châu nhìn thoáng qua bốn phía, nghĩ thầm dù sao không đến nỗi liền đi trường quay phim đi.
"Hoài ca đi trường quay phim." Tiểu Lữ nói "Ảnh nói để em tại đây chờ anh ăn cơm, sau đó dẫn anh đi dạo chung quanh."
Viên Tinh Châu: "..."
Thành phố điện ảnh bên này tình huống kinh doanh không phải rất tốt, đặc biệt là cùng cơ sở ảnh thị của một tỉnh khác sau khi xây xong, ngành du lịch bên này càng là thê lương, chỉ có cuối tuần mới có du khách linh tinh, cửa hàng bán hàng rong cũng sẽ mở cửa.
Nhưng mà đối với Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài loại nhân vật công chúng mà nói, địa phương phong cảnh tươi đẹp lại người ở thưa thớt, hiển nhiên càng làm cho bọn họ cảm thấy thả lỏng. Diệp Hoài nhất định là muốn đi lại không đi được, cho nên liền để trợ lý đi cùng với Viên Tinh Châu một chút.
Viên Tinh Châu thầm cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm lúc này ai muốn cùng trợ lý đi ra ngoài đi dạo a, Diệp Hoài quả thực là vờ ngớ ngẩn.
Tiểu Lữ từ khách sạn mua bún gạo trở về, Viên Tinh Châu với tiểu trợ lý cùng nhau ăn, như cũ trực tiếp đến trường quay phim.
Hôm qua lúc đến, lực chú ý cậu đều tại trên người Diệp Hoài. Ngày hôm nay nhìn lại, ngược lại là chú ý tới rất nhiều chỗ bất đồng. Tỷ như đoàn phim bên này đặc biệt chú ý, thợ ánh sáng cùng thợ chụp ảnh có thể vì đèn đạo cụ thảo luận hơn nửa tiếng, chỉ vì để cho mặt diễn viên có ánh sáng thoạt nhìn hợp logic lại có mỹ cảm.
Đạo diễn càng là chứng cưỡng bách cấp mười, ánh mắt theo dõi sau máy camera cực kỳ xoi mói. Một bên cổ vũ mọi người biểu hiện không tệ, một bên cười yêu cầu quay lại một lần.
Thời điểm khiến Viên Tinh Châu bất ngờ, xác suất NG của Diệp Hoài cũng không phải cao nhất.
(*) NG: not good
"Anh vẫn khỏe!" Khoảng cách nghỉ ngơi, Diệp Hoài chạy tới, đầu tiên là hỏi cậu: "Em làm sao không đi ra ngoài một chút? Bên này phong cảnh rất đẹp."
Viên Tinh Châu đưa nước qua cho hắn: "Chỗ nào có anh mới đẹp."
Diệp Hoài sững sờ, sắc mặt hơi đỏ lên. Muốn cười lại có chút ngượng ngùng cười, liếc mắt nhìn cậu.
" Người trong đoàn phim các anh... hình như đều rất nghiêm túc." Viên Tinh Châu nhỏ giọng nói, "Tất cả mọi người cũng nói chuyện gì."
"Quan hệ không tốt, ai không nhìn trộm." Diệp Hoài uống một hớp, cẩu thả chuyển hướng chân ngồi xuống, nói "Em thấy Phó Thịnh không?"
Viên Tinh Châu hướng xa xa nhìn một chút, Phó Thịnh mình ngồi ở dưới bóng cây, hai người phụ tá đi theo phía sau, ba người đều trầm mặc lướt điện thoại.
"Hắn làm nam chủ, còn có người không phục đây, sau lưng bức ép hắn tức giận." Diệp Hoài khinh thường nói, "Nhìn mỗi một người đều là lão diễn viên, ruộng chanh trong lòng không chừng thế nào được mùa lớn đây."
Viên Tinh Châu sững sờ, không nghĩ tới đoàn phim này quan hệ nhân tế sẽ là như thế này, nghĩ lại, Phó Thịnh đều có người không phục, Diệp Hoài thịt tươi tinh khiết 24K như vậy, cũng khó trách sẽ có người đỏ mắt.
Chuyên gia trang điểm lại đây bổ trang cho Diệp Hoài, hai người liền đều dừng lại câu chuyện, Viên Tinh Châu ngồi ở bên cạnh, Diệp Hoài dựa đầu vào trên vai cậu, ngửa mặt lên để chuyên gia trang điểm loay hoay.
"Các cậu tình cảm thật tốt." Chuyên gia trang điểm cười nói, "Hai ngày nay trạng thái của Diệp lão sư đều không giống nhau."
Trước đây hai người là giả CP, lúc người khác khen bọn họ tình cảm tốt, Viên Tinh Châu đều sẽ rất phối hợp cười một cái. Hiện tại làm giả hoá thật, người khác tiếp tục khen, cậu ngược lại có chút ngượng ngùng.
Diệp Hoài khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên, nhắm hai mắt nói: "Nghe thấy không?"
Viên Tinh Châu hỏi: "Cái gì?"
"Cho em đợi thêm mấy ngày, " Diệp Hoài nói "Em chừng nào thì trở lại?"
Viên Tinh Châu: "..."
"Ngày mai." Viên Tinh Châu cũng có chút không muốn, "Em phải trở về thu thập một chút, chuẩn bị tiến vào tổ."
Kỳ thực cách đoàn phim khai máy còn có mấy ngày, mà Viên Tinh Châu đối với phim mới thập phần coi trọng, liền muốn tiếp tục làm thử mấy ca khúc, khẳng định không thể ở bên này nán lại quá lâu.
Diệp Hoài rõ ràng mà có chút mất mát, ồ một tiếng.
Viên Tinh Châu nhất thời liền muốn đổi ý, thế nhưng vừa nghĩ sau này lúc hai người xa cách nhiều hơn, nếu như chính mình trầm mê yêu đương vô tâm công tác, vậy phỏng chừng không chờ "nóng" lên liền phải "khét" mất.
"Chờ em hơ khô thẻ tre xong." Viên Tinh Châu nói "Liền nghỉ ngơi một thời gian riêng biệt cùng anh. Thế nào?"
" Làm như anh đòi hỏi em chắc." Diệp Hoài không hài lòng mà bĩu môi.
"Đương nhiên là em xin anh." Viên Tinh Châu buồn cười nói, "Thời điểm đó em mỗi ngày ở phía sau mông anh, anh đuổi em em đều không đi, liền dính lấy anh."
Diệp Hoài lúc này mới đắc ý lắc lư đầu.
"Trước tiên đừng nhúc nhích." Chuyên gia trang điểm nhắc nhở Diệp Hoài, vừa buồn cười nói "Hai cậu tình cảm sao lại tốt như vậy, giống như thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt."
"Em ấy quá yêu tôi." Diệp Hoài nói, "Hết cách rồi, tôi cũng rất khổ não, dính người."
Viên Tinh Châu: "..."
"Quỷ dính người, ngày mai anh sẽ không tiễn em." Diệp Hoài miễn cưỡng tiếp nhận chuyện ngày mai cậu sẽ đi, thở dài, nói "Ngày mai anh quay diễn tình cảm, đau đầu."
Diễn tình cảm chỉ chính là hắn cùng nữ chủ đối diễn, Diệp Hoài ở trong phần diễn thầm mến chị dâu của mình, nhưng mà gia thế cùng tu dưỡng của nhân vật khiến cho phần thầm mến này vẫn luôn chôn sâu đáy lòng. Trong kịch bản viết động tác biểu diễn của Diệp Hoài, Diệp Hoài cũng nhiều lần luyện qua, mà đạo diễn lại đặc biệt yêu thích con mắt của hắn, cho là mặt hắn có loại tính chất thần bí đặc biệt, đặc biệt ăn ảnh, vì yêu cầu Diệp Hoài dùng ánh mắt biểu đạt.
Diệp Hoài buổi trưa đối gương luyện một chút, hoàn toàn không có chỗ hạ thủ.
"Diễn tình cảm sao?" Viên Tinh Châu suy nghĩ một chút, nói " Thời điểm em quay diễn tình cảm, đều là dùng..."
"Di tình?" Diệp Hoài hỏi.
"Không, không phải, di tình mà nói chẳng phải là diễn một bộ yêu một người sao, vậy còn được." Viên Tinh Châu nói "Em là nghe người ta nói qua sau đó liền tìm tòi, chuyên ngành chút hình như gọi là tình cảm ký ức. Tỷ như lúc diễn thầm mến, nếu như em vừa vặn từng có trải qua thầm mến, sẽ hồi tưởng đoạn trải nghiệm kia, điều động tâm tình..."
Diệp Hoài chợt nhớ tới "Mê Thành" Viên Tinh Châu lúc trước hơ khô thẻ tre, sắc mặt khẽ thay đổi.
"Vậy thời điểm quay cảnh hôn thì sao?" Diệp Hoài hỏi, "Em nghĩ gì?"
Viên Tinh Châu mặt đỏ lên, liếc mắt nhìn chuyên gia trang điểm, nhỏ giọng nói: "Anh nói xem?"
Diệp Hoài tức giận hừ một tiếng: "Anh nói không chuẩn."
Viên Tinh Châu nhếch miệng, nhìn dáng vẻ hắn thở phì phò, không nhịn được vừa cười.
"Anh ngày đó la hét toàn trường đều biết." Viên Tinh Châu nhớ tới lúc trước mình quay diễn hôn, thời điểm nhiều lần NG, bỗng nhiên vẫn không được muốn hỏi Diệp Hoài, khi đó hắn là tâm tình gì? Là hoàn toàn đối với mình không cảm giác, cho nên xem trò vui? Hay là có một chút chút cảm giác, cho nên cũng từng ăn dấm chua?
Thế nhưng chung quanh còn có người, lời này đành phải kìm nén.
"Buổi tối đi ra ngoài ăn, nghiêm túc đề ra nghi vấn của em, " Diệp Hoài nghe cậu không lên tiếng, an bài nói "Bên này đi ra ngoài có khu biệt thự, nhà hàng bên trong nghe nói rất được."
Viên Tinh Châu chính có ý đó, vừa muốn đáp ứng, liền nghe có người nói tiếp.
"Tôi cũng nghe nói." Phó Thịnh cũng không biết lúc nào tiến tới, tại đỉnh đầu hai người nói "Thêm tôi một người có thể không, cọ bữa cơm?"
Viên Tinh Châu, liền vội vàng ngẩng đầu. Diệp Hoài cũng mở mắt ra.
"Người ta vợ chồng son ăn cơm, Phó lão sư nhất định phải làm kỳ đà." Chuyên gia trang điểm bên cạnh trêu nói, "Phó lão sư tự mình đi ăn chứ."
"Một người rất cô đơn, " Phó Thịnh nói "Không bằng mọi người tụ hội, chia rẽ một đôi là một đôi, cậu nói đúng không?"
Chung quanh mấy người đều nhịn không được bật cười, Phó Thịnh lại hỏi Viên Tinh Châu: "Tiểu Viên, thế nào?"
Đừng nói đối phương tối hôm qua mới chỉ điểm qua hai người, coi như chỉ nhìn già vị của Phó Thịnh cùng Diệp Hoài, hai người đạo lý cũng không có từ chối.
"Đương nhiên có thể." Viên Tinh Châu cười nói, "Vậy đến lúc đó cùng đi?"
Phó Thịnh cười vỗ tay cái độp, "Được, tôi lái xe cho tình nhân nhỏ."
Phó Thịnh tựa hồ rất muốn đi, nhưng mà chuyện kế hoạch rất tốt, chờ sau đó buổi trưa kết thúc công việc, Phó Thịnh lại rõ ràng có chút uể oải, đỡ eo chậm rãi đi.
Viên Tinh Châu cho là anh sẽ để trợ lý lái xe, mà Phó Thịnh mặt tối sầm lại, không cho bất luận người nào đi theo, Viên Tinh Châu nhìn không được, chỉ phải chủ động đến chỗ ngồi lái xe.
Phó Thịnh không cướp cùng cậu, Diệp Hoài ngồi đến phó lái, anh liền chính mình về chỗ phía sau.
"Dọc theo đường lớn đi thẳng là được, năm phút đồng hồ đã đến." Phó Thịnh nói "Cảm tạ a, tôi đây người đã trung niên, chính là không được."
Viên Tinh Châu nhìn anh như vậy, liền chính mình mở dẫn đường: "Tôi theo dẫn đường đi là được, Phó ca anh nghỉ ngơi trước đi, chờ đến chỗ gọi anh. Anh là đau thắt lưng sao?"
Phó Thịnh gật đầu: "Trước đây treo vi-a lưu lại bệnh cũ, khi còn trẻ còn có thể chống chọi, hiện tại năm tháng không tha người a, phải học cùng nó cùng tồn tại."
Viên Tinh Châu theo bản năng mà liếc mắt nhìn Diệp Hoài. Tuy rằng chính cậu thời điểm quay tiên hiệp phim cũng treo vi-a không ít, nhưng nghĩ đến bộ dáng Diệp Hoài ngày hôm qua, cậu liền đặc biệt lo lắng.
Phó Thịnh cũng nhìn về phía Diệp Hoài: "Tôi còn tưởng rằng cậu là tính cách Đại thiếu gia, không nghĩ tới còn rất có thể chịu được cực khổ."
Diệp Hoài từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn anh.
"Cậu rất có tiềm lực, " Phó Thịnh nói tiếp, "Cậu chính là loại trời sinh khiến người yêu thích, khuôn mặt thần bí biết dẫn phát khán giả tự mình tưởng tượng. Có lúc thiếu chút kinh nghiệm không có gì, đừng quá sốt ruột. Cậu chỉ cần làm một chút biểu tình, khán giả tự mình sẽ não bổ."
Viên Tinh Châu không nghĩ tới Phó Thịnh cũng sẽ đánh giá Diệp Hoài như thế, có loại cảm giác vinh quang bảo bối nhà mình được người khác khen. Nhưng mà cậu quay đầu đến xem Diệp Hoài, người sau lại hơi nhíu mày, bộ dáng tựa hồ rất không thích.
"Khiếm khuyết kinh nghiệm có thể học." Diệp Hoài quả nhiên nói "Tôi không chỉ là có khuôn mặt."
"Lời nói là không giả, mà cậu bây giờ không cần phải gấp." Phó Thịnh lại lắc lắc đầu, "Cậu biết đạo diễn tại sao kiên trì dùng cậu không? Diễn viên cùng loại hình với cậu liền không phải là không có. Người ta xuất thân chính quy, kinh nghiệm diễn xuất bảy, tám năm, thù lao đóng phim còn thấp một nửa so với cậu. Thời điểm ban đầu người sản xuất phim tìm không phải là cậu, sau đó là đạo diễn kiên trì, lúc này mới đổi."
Diệp Hoài vẫn cho là người sản xuất phim vừa bắt đầu liền tuyển mình, có chút bất ngờ, từ gương chiếu hậu nhìn về phía Phó Thịnh.
Phó Thịnh nói: "Đạo diễn tuyển cậu, trừ cậu hình tượng đẹp ra, cũng là coi trọng cậu là người mới. Người mới không có kinh nghiệm, cho nên trên người sẽ có loại cảm giác ngốc nghếch hồn nhiên... Đây là giai đoạn tất cả mọi người đều cũng từng trải, cũng là giai đoạn chân thật nhất, dễ dàng nhất đánh động khán giả. Mà người mới không phải là diễn không tốt."
Phó Thịnh nhìn bên ngoài cửa sổ, từ từ nói: " Tình cảm ký ức mà Tinh Châu nói là rất đúng, cậu mặc dù khuyết thiếu kinh nghiệm biểu diễn, mà trải nghiệm tâm tình không hề thiếu. Nếu như có thể học được điều động tâm tình, vậy cậu cũng có thể biểu hiện thành thục xuất sắc. Điểm này Tinh Châu ngược lại là rất rõ ràng."
"Không có, Phó lão sư quá khen." Viên Tinh Châu vội hỏi, "Tôi chỉ là tình cờ có thể dùng tới."
"Tình cờ mà nói còn không được, cậu phải luyện nhiều, tùy thời xúc cảnh sinh tình."
"Tôi còn không được." Viên Tinh Châu như thực chất nói "Có chút tâm tình tôi không tìm được. Cái này còn có thể luyện tập sao?"
Phó Thịnh suy nghĩ một chút, "Cậu là xuất thân ca sĩ, hẳn là nghe qua rất nhiều ca khúc đi?"
Viên Tinh Châu gật gật đầu.
" Cái này như yêu thích một vài ca khúc, loại nào đó đều sẽ tâm tình tương quan với cậu, " Phó Thịnh nói " Luyện tập tình cảm ký ức, chính là ở trong não tồn tại một kho ca khúc bgm, chính cậu thiết trí một điểm phát động, thời điểm cần thiết phát theo yêu cầu, cảm xúc đi ra, diễn liền có. Có lúc không phải cậu không có loại cảm xúc này, mà là cậu không đủ nhạy cảm..."
Phó Thịnh rất có tư thế thân thiết với người quen sơ, càng từ tâm tình điều động đến biểu diễn động tác nói một đường.
Những câu nói này đối với Diệp Hoài mà nói còn cần thời gian lý giải cân nhắc, nhưng mà Viên Tinh Châu luôn luôn đang tìm tòi những việc này, lần này nhiều lần cảm nhận, ngược lại là được lợi rất nhiều. Liên quan đối với Phó Thịnh làm bóng đèn ăn cơm cũng không có ý kiến.
Ba người tại tiệm ăn gọi một bữa món ăn dưỡng sinh, nhưng mà Phó Thịnh lúc ăn cơm nhưng có chút mất tập trung, cũng không ngừng mà xem điện thoại. Đợi đến sau khi ăn xong, lại cùng hai người chào hỏi một tiếng, đi nói gặp bằng hữu, sau đó liền biến mất.
Đêm nay bầu trời đêm ngược lại là điểm đầy sao sáng.
Diệp Hoài kéo Viên Tinh Châu tại trên ghế dài ngồi xuống, một bên xem sao trời một bên bát quái ảnh đế đã làm gì. Ai ngờ bên này mới vừa mở ra câu chuyện, đoàn phim bên kia liền điện thoại tới.
—— Lúc chạng vạng, có vị diễn viên lão sư không cẩn thận té ngã, hiện tại đi bệnh viện. Bởi vậy bố cảnh buổi tối chỉ có thể dùng để quay phần diễn của Diệp Hoài cùng Phó Thịnh, hai người bọn họ cần phải trước 10 giờ trở lại trường quay phim.
Diệp Hoài hoàn toàn không ngờ tới sẽ như vậy, cau mày cúp máy, không nhịn được mắng câu thô tục
Phó Thịnh sau đó cũng gọi điện thoại lại đây, nhưng là thở hồng hộc bảo hai người bọn họ ở trong sân chờ một lát, anh sau hai mươi phút lại đây, mọi người cùng nhau trở lại.
"Phó ca đang chạy bộ sao?" Viên Tinh Châu kinh ngạc nói, "Nửa đêm đi tập thể hình?"
Diệp Hoài ngẩn ra, lại nói: "Bận tâm hắn làm gì, hai ta đều không thời gian nói chuyện."
Viên Tinh Châu cũng phiền muộn, chính mình tổng cộng lại đây hai ngày, kết quả Diệp Hoài hai ngày đều bận quay như bông vụ. Hai người thời gian an an ổn ổn mà cùng nhau nói chuyện đều không bao nhiêu.
"Không cần có áp lực quá lớn, đạo diễn sẽ cho anh biểu tình cùng động tác ổng cần." Viên Tinh Châu cũng không biết lúc này nói gì cho phải, lại sợ Diệp Hoài áp lực lớn, khuyên nói "Anh chỉ cần tận lực đi làm là tốt rồi."
"Ngày mai sao?" Diệp Hoài lại nói, "Anh có chút phương hướng rồi. Phó ca nhắc nhở rất hữu dụng."
Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm, mà rất nhanh thầm nghĩ, Phó Thịnh nhắc nhở cũng là tình cảm ký ức, nói cách khác, Diệp Hoài cần thiết điều động chính là tâm tình thầm mến từng có.
Cho nên Diệp Hoài thật sự từng có người yêu? Người kia là ai?
"Có thể nói một chút sao?" Viên Tinh Châu vừa hiếu kỳ, lại có chút mùi chua, nghiêng mặt sang bên hỏi, "Anh trước đây từng thầm mến người khác?"
"Em muốn nghe?" Diệp Hoài hỏi.
"Đương nhiên muốn!"
"Vậy em đổi vé máy bay." Diệp Hoài lại nói, "Thay đổi đến ngày hôm sau, thay đổi xong sẽ nói cho em biết."
"Cùng cái này có liên quan gì!" Viên Tinh Châu hét lên, "Hỏi chính là quá khứ của anh! Anh không muốn nói thì thôi."
"Vậy em cảm thấy đi quá khứ anh có quan trọng không?" Diệp Hoài hỏi.
Viên Tinh Châu: "..."
"Em nếu cảm thấy quan trọng, vậy thì ở thêm một ngày." Diệp Hoài nói "Nếu như không quan trọng, không nói cũng không có chuyện gì, đúng không?"
Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi có chút âm u. Cậu cảm thấy Diệp Hoài nhất định là không muốn nói, cho nên mới có thể đề yêu cầu. Ngày mai có chỗ đặc biệt gì sao? Cũng không phải ngày lễ gì.
Viên Tinh Châu theo bản năng mà muốn ngậm miệng, không muốn tự chuốc nhục, mà rất nhanh, cậu liền ý thức được vạn nhất là chính mình tâm tư nhạy cảm chứ?
Câu nói kia nói thế nào, da mặt mỏng ăn không được, da mặt dày ăn không đủ... Nếu như không phải mình da mặt dày, đuổi tới nơi này, hai người còn chưa chắc có thể dắt tay nhau đây.
Thôi, nên hỏi liền hỏi, chẳng qua cậu mất hứng nói thẳng.
"Không đúng." Viên Tinh Châu nghĩ rõ ràng, lập tức đúng lý hợp tình nói, "Em ngày mai nhất định phải đi, mà em cũng muốn nghe."
Lần này đổi Diệp Hoài ngây người.
"Này, " Diệp Hoài bất giác nở nụ cười: "Em có nói đạo lý hay không..."
Viên Tinh Châu mặt dày nói: "Không nói, nói chuyện yêu đương đây, nói đạo lý cái rắm."
"Hắc..." Diệp Hoài dừng một chút, liếc mắt nhìn cậu, sau đó quay đầu trở lại, lại không nhịn cười được.
Viên Tinh Châu trong lòng bị nụ cười kia câu lên một trận khẽ run, không nhịn được lấy vai đυ.ng đυ.ng Diệp Hoài, nhẹ giọng hỏi: "Là ai vậy?"
Diệp Hoài quay mặt sang, mặt không thay đổi nhìn cậu.
Viên Tinh Châu thật nhanh trên khóe miệng hắn nhẹ hôn một cái, cười như con mèo nhỏ ăn vụng, vừa đắc ý vừa nỗ lực đóng vai ngoan ngoãn.
"Em..." Diệp Hoài ho nhẹ một tiếng, nhìn cậu nói "Là..."
Viên Tinh Châu vểnh tai lên, đang một cách hết sắc chăm chú mà nghe hắn nói tên, liền nghe cửa đình viện có người thét to.
"Đi đi! Kiếm tiền đi!" Phó Thịnh tươi cười rạng rỡ, tại cửa lớn tiếng gọi hai người, "Đi làm không cho nói chuyện yêu đương! Hai cậu như vậy quá đáng a..."
Viên Tinh Châu: "..."
"Fuck..." Diệp Hoài hiển nhiên bị cắt đứt rất khó chịu, đè thấp tiếng cả giận nói, "Sớm tiết (*) a! Mới năm phút đồng hồ!"
(*) Xuất tinh sớm đó =))))))