Viên Tinh Châu mấy năm qua đã tham gia không ít hoạt động, quay chụp cùng camera đã rất rất quen thuộc rồi.
10 giờ 5 phút, xe tổ tiết mục dừng ở dưới lầu, Viên Tinh Châu liền nhiệt tình chào mời quay phim lên quay tư liệu sống một vòng, sau đó đưa người xuống lầu, đồng thời chuyển hành lý của mình xuống, sau đó sẽ trở lại đón Diệp Hoài.
Hành lý Diệp Hoài còn nhiều hơn so với cậu tưởng tượng, Viên Tinh Châu nghĩ đến người này là địa chủ vung tay, dù như thế nào một rương là đủ rồi, ai biết riêng là quần áo ước chừng hai rương lớn, một cái rương khác để giày, một rương để vật dụng hàng ngày...
Viên Tinh Châu: "..."
"Hoài ca, cậu tỉnh lại đi... chúng ta phải đi Nông Gia nhạc, không phải tuần lễ thời trang." Viên Tinh Châu thực sự không nhịn được, nghĩ thầm may mà vừa nãy quay phim chưa đi đến phòng ngủ Diệp Hoài, nếu để người ta biết vị này riêng là rương hành lý liền bốn cái, còn muốn mang theo...
Ô mai gót, Viên Tinh Châu liếc mắt nhìn mấy túi nam thần Hermes ném ở trên giường chuẩn bị nhét vào, cơ hồ muốn hóa đá luôn.
Đây cũng quá khoa trương rồi...
"Bốn ngày ba đêm, thứ hai chúng ta sẽ trở lại." Viên Tinh Châu nói "Hoài ca cậu có muốn suy nghĩ một chút nữa hay không? Mang nhiều như vậy có thể dùng tới sao?"
"Ai biết đi sẽ làm gì, một ngày ít nhất phải ba bộ đi, vạn nhất trời lạnh sao?" Diệp Hoài lại nói năng hùng hồn, cuối cùng tựa hồ chính mình cũng cảm thấy đồ đạc có chút nhiều, nhìn một vòng, rầu rĩ không vui mà chọn hai cái.
Bản thân Viên Tinh Châu thì đã mang đủ đồ dùng hai người, ngược lại cũng không sợ hắn có gì để sót, vội hỗ trợ đẩy ra ngoài.
"Chờ một chút." Diệp Hoài rồi lại gọi cậu, "Cậu kéo cái này."
Viên Tinh Châu quay đầu lại, nhất thời kinh sợ "Đàn ghi ta?"
Lúc trước Diệp Hoài về nước trong hành lý trong cũng không có cái này, hiển nhiên là hôm trước khi về nhà mới mang qua.
Viên Tinh Châu cũng không biết Diệp Hoài biết gảy đàn ghi ta.
Diệp Hoài đã đẩy hai rương hành lý size khủng đi ra ngoài, nghe vậy thúc giục: "Nhanh chút mang lên, đừng dông dài, tổ tiết mục cũng chờ cuống lên."
Viên Tinh Châu vội vã vác lên, chờ xuống lầu, Diệp Hoài để cho cậu đặt đàn ghi ta ở cốp sau, Viên Tinh Châu lại không chịu.
"Tôi ôm là được." Viên Tinh Châu nói "Phía sau quá chật, vạn nhất để sứt mẻ hỏng sao."
Chờ hai người đi đến trên xe, ngồi vào ghế sau, Viên Tinh Châu liền thật cẩn thận ôm bao đàn, xem này xem kia, cuối cùng thúc giục: "Hoài ca, cậu bên cạnh nhường một chút, để nó chuyển xuống đất."
Diệp Hoài: "??"
Viên Tinh Châu: "Xe này không gian quá nhỏ."
"Chính là ghi ta của cậu..." Diệp Hoài vẻ mặt bộ dáng không chịu được, nhường chỗ bên cạnh, lại hỏi: "Cây kia của cậu đâu?"
"Mất rồi." Viên Tinh Châu hài lòng ôm đàn, giống như ôm vợ, đáp, "Chính là lần Châu Âu kia, trước một đêm về nước bị trộm rồi."
Diệp Hoài hỏi, chính là cây Martin D28 mà các bạn học nam kiếm tiền mua tặng Viên Tinh Châu, năm đó còn là một vị đồng học để thân thích đặc biệt từ mang về nước Mỹ.
Viên Tinh Châu lúc đó đàn ghi ta đều là tự học, trong tay chỉ có một cây thiêu hỏa côn mấy trăm tệ, căn bản không hiểu hàng hiệu tốt xấu.
Thời điểm biết được đàn này năm chữ số cả kinh mà cả đêm không ngủ. Sau đó cậu liền thân thiết xưng hô này cây đàn ghi ta là "Lão Mã".
"Lão Mã" là gia sản đáng giá nhất bên cạnh cậu, cũng đại biểu cho kỳ vọng tốt đẹp của các bạn học. Viên Tinh Châu xem "Lão Mã", như một vị bạn già. Nó cùng cậu gia nhập STAR, phân đoạn talk cùng trò chơi trên buổi biểu diễn, Viên Tinh Châu liền dùng nó để đệm nhạc cho những khác người bên cạnh, hâm nóng bầu không khí. Sau đó STAR giải tán, bọn họ liền đi Châu Âu đuổi theo người sản xuất phim kia.
Lúc đó sự tình vốn là có manh mối, người sản xuất phim cảm động bởi Viên Tinh Châu, định cho cậu một cơ hội. Ai ngờ ngàn cân treo sợi tóc, cậu nhận được thông báo công ty.
Viên Tinh Châu xương cốt mềm, không dám chống lại cùng công ty, hành trình Châu Âu lần này liền đổi thành cùng Diệp Hoài đi lĩnh chứng.
Tại cùng ngày đi đăng ký hẹn trước, cậu với Diệp Hoài cùng với mấy vị nhân viên công tác đến quán bar, sau đó Viên Tinh Châu chếnh choáng tỏa ra, trở lại lấy đàn ghi ta, gảy cho mọi người mấy bài ca khúc.
" Showa Romance, tôi chỉ biết gảy bài này." Diệp Hoài nói "Hai bài khác cũng dễ nghe, nhưng cậu không giới thiệu chương trình."
"Tôi cũng quên mất đã đàn cái gì. Ngày đó sau khi về khách sạn, tôi đặt lão Mã ở trên ghế sa lon. Ngày thứ hai chuyện quá nhiều vẫn không chú ý, chờ trước buổi tối phải về nước một ngày, mới phát hiện không thấy." Viên Tinh Châu lúc đó rất sụp đổ, hiếm thấy nổi dóa cả đêm, nổi giận cùng người của công ty, xông vào người của quán rượu gào thét, cổ đỏ chót, nổi gân xanh.
Nhưng mà người nước ngoài làm sao có khả năng phản ứng cậu, nhẹ nhàng một cậu liền không quản, mọi người nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên ngủ thì đi ngủ.
Ngày thứ hai cậu bị bắt đến sân bay, thời điểm đăng ký viền mắt đều là màu hồng, luôn cảm giác mình vừa quay đầu lại, hòm đàn sẽ xuất hiện ở trước mắt.
Sau đó cậu đang buồn chán trong chuyến bay, tiếp nhận sự thực này.
Đàn ghi ta tìm không thấy, "Lão Mã" cùng cậu từ vườn trường đến show, xông vào giới giải trí, tại dị quốc cùng cậu tiến lên phía trước rồi cáo biệt không hề có một tiếng động. Viên Tinh Châu liền vào thời khắc ấy, triệt để bỏ qua giãy dụa. Cậu cho là mình đại khái vô duyên cùng ca sĩ với thần tượng.
Vận mệnh đã như vậy.
"Tôi bốn năm không chạm qua đàn." Viên Tinh Châu nhớ tới "Lão Mã", vẫn là viền mắt toả nhiệt, nhấc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, "Tôi ôm giúp cậu đi, chớ bể hỏng."
" Cái gì gọi là ôm giúp tôi?" Diệp Hoài lại nói, "Cho cậu."
"Cậu..." Viên Tinh Châu bỗng nhiên quay đầu lại, bị hù thiếu chút nữa nhảy dựng lên, " Cái gì???"
Diệp Hoài bộ dáng vân đạm phong khinh vắt chân, vẻ mặt chuyện đương nhiên nói: "Tôi cũng không biết đàn, mang đàn ghi ta làm gì, trang trí à!"
Viên Tinh Châu: "!!!"
Viên Tinh Châu hậu tri hậu giác, kinh ngạc nói không ra lời: "... Cậu cậu cậu!"
Diệp Hoài: "... toi toi toi."
Viên Tinh Châu: "..."
"Mở ra xem xem" Diệp Hoài khóe miệng cong cong, thúc giục, "Xem thích không? Để rất lâu rồi, còn chưa khai thanh."
Đây là Viên Tinh Châu lần thứ hai được người ta tặng đàn ghi ta, cậu đối với nhãn hiệu không hiểu lắm, nhưng khi mở ra bao đàn, khoảnh khắc lộ ra nguyên trang hộp đàn, cậu vẫn là bị giật mình.
Đàn ghi ta thủ công WR, phân phối kinh điển của nước Đức gỗ vân sam cùng hoa hồng Brasi, đầu đàn cực kỳ hoa lệ tao khí...
"Vốn là muốn cho cậu một cây khác, của Ervin somogyi làm, " Diệp Hoài nhìn kỹ vẻ mặt của cậu, khẩu khí lại hết sức tùy ý, "Nhưng cậu đàn hình như đều là ca khúc Nhật Bản, liền tìm cây này cho cậu."
Showa Romance của Masaaki chính là dùng đàn ghi ta WR, Diệp Hoài nhớ tới bài cậu từng đàn, cho nên cho cậu một cây đàn giống như nguyên tác.
Viên Tinh Châu cũng bị sợ hãi...
Cậu lúc sơ trung học đàn chỉ nghe người khác đánh giá qua, nói tiếng đàn WR đặc biệt ngọt ngào lãng mạn, thích hợp kiểu Nhật tươi mát. Tuy rằng cũng có người xoi mói giá cả quá cao, mà vô luận thế nào, WR xác thực danh hiệu đàn tốt, hơn nữa ngoại hình đẹp đẽ là thứ tất cả mọi người công nhận.
Viên Tinh Châu chính là nằm mơ cũng không nghĩ tới muốn mua cây này.
Đầu tiên "Lão Mã" đối với cậu mà nói đã đủ tốt rồi. Thứ hai lấy tài nghệ của cậu, hoàn toàn không đủ trình độ hơn vạn thậm chí mấy trăm ngàn cao cho cây đàn.
Diệp Hoài đây là làm riêng, đàn đầu hoa văn lông chim tao khí, vậy phải cần bao nhiêu nhân dân tệ?
Viên Tinh Châu không dám muốn, thậm chí không dám đυ.ng vào.
"Tôi đàn ca khúc kiểu Nhật nhiều, là bởi vì mấy bài kia dễ học một chút, xem như là cho cấp nhập môn." Viên Tinh Châu nói, "Tôi chỉ..."
"Chăm chỉ luyện." Diệp Hoài lại mở miệng trước cậu, ngắt lời nói, "Chuẩn bị một chút, tôi muốn nghe."
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu lời cự tuyệt nhất thời không nói ra miệng.
Diệp Hoài không biết đàn ghi ta, thật xa mang về cho cậu, nhất định là muốn thời điểm cho cậu quay chương trình dùng tới.
Viên Tinh Châu hiện tại quái đản tương đương phụ lòng hảo ý của hắn.
Chẳng qua chờ quay xong chương trình trả lại cho Diệp Hoài được rồi.
Viên Tinh Châu chỉ có thể tự an ủi mình, nhưng mà cậu rất mau liền ý thức được, chính mình không phải là nói muốn quay cảnh làm cơm sao? Diệp Hoài đây ý là căn bản không tin cậu có thể làm ra được?
Viên Tinh Châu: "..."
Ngày đó bò sốt tiêu đen rốt cuộc khó khăn ăn lắm sao?!
Diệp Hoài lại tựa hồ có hơi không thoải mái, hơi nhíu mày, bộ dáng giống như là muốn ngủ.
Viên Tinh Châu đành phải kiềm chế lại ý nghĩ tán gẫu, thả lực chú ý lại đến bảo bối trong l*иg ngực.
Quá mắc a a a!
Viên Tinh Châu trong lòng rít gào, nghĩ đi nghĩ lại, may là Diệp Hoài không mang somogyi, đây chính là thu gom cho level đại sư đàn, để cho mình làm thiêu hỏa côn đàn bậy một trận, thời điểm đó thật lên chương trình, nhóm người yêu thích đàn ghi ta nhìn thấy đau lòng hơn chết.
Cậu dọc theo đường đi sờ sờ chạm chạm, liền không nhịn được mở ra hộp đàn, khắp nơi trìu mến mà nhìn tới nhìn lui, nghĩ thầm đầu đàn này đẹp đẽ tao khí, làm sao càng xem càng cảm thấy khá giống Diệp Hoài?
Vật theo chủ nhân sao?
"Cậu đây là ánh mắt gì?" Diệp Hoài không biết lúc nào mở mắt ra, cổ quái nhìn cậu, "Sao lại trắng trợn như vậy..."
Viên Tinh Châu nhất thời có kiểu chột dạ bị người ta nhìn thấu, mặt cậu đỏ lên, lập tức ý thức được Diệp Hoài cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
"Cậu không hiểu." Viên Tinh Châu cười hắc hắc nói, "Tôi đang dùng ánh mắt âu yếm nó."
Diệp Hoài: "..."
Diệp Hoài vẻ mặt bộ dáng nhì n bệnh thần kinh, xem xét cậu vài giây, sau đó dời đầu đi chỗ khác, "Hả? Đây là đi đâu vậy?"
Hai người xem đàn ghi ta thì xem đàn ghi ta, ngủ thì ngủ, căn bản không có hỏi tổ tiết mục đi chỗ nào. Nhóm quay phim đều ở trên xe phía sau nghỉ ngơi, tài xế đại khái nghe dặn, không tùy tiện tiếp lời, Diệp Hoài lời này hỏi như không hỏi.
Viên Tinh Châu cũng nhìn ra ngoài xem, bọn họ đã ở trên đường chạy gần tới một tiếng, lúc này con đường hai bên vẫn là đỉnh núi kéo dài bất tận, phóng tầm mắt nhìn ra đầy mắt một màu xanh biếc.
Xem ra tin tức Lý Di đáng tin, chỉ là Nông Gia nhạc này so với bọn họ tưởng tượng còn phải xa xôi nhiều lắm.
Diệp Hoài nhìn một lát cảnh sắc, đại khái vẫn là mệt rã rời, thay đổi tư thế tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến mười hai giờ, từ phía sau xe đi qua một người quay phim, bắt đầu thu chút tư liệu sống của hai người.
Diệp Hoài ngủ mà không thoải mái, mơ mơ màng màng híp mắt, nhặt lên máy chơi game, lông mày nhăn lại, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Viên Tinh Châu liền hướng về phía quay phim tự mình lúng túng tán gẫu, lúng túng cho tới một nửa, nghe đến Diệp Hoài ở phía sau càu nhàu mà oán giận, máy chơi game mãi phát ra tiếng nhạc game over, Viên Tinh Châu liền đưa tay lấy máy chơi game cầm tay của Diệp Hoài qua, thay hắn đánh bại quái vật, sau đó lại đưa qua.
Diệp Hoài thần sắc quả nhiên khá hơn một chút, sau nửa giờ, xe rốt cục vào thôn, dừng ở một chỗ dưới sườn dốc.
Diệp Hoài ở trên xe ngáp liên tục, đầy mặt ủ rũ, bộ dạng vẻ mặt hối hận.
Ngồi xe hai giờ rưỡi, Viên Tinh Châu cũng cả người không thoải mái. Nhưng cậu thời điểm diễn xuất chuyển điểm qua lại thường xuyên như vậy, so với Diệp Hoài có thể chịu được một ít cực khổ.
"Nhịn một chút." Viên Tinh Châu chờ quay phim xuống, nhanh chóng an ủi hắn, "Tôi xem quy trình quay phim, thông thường buổi trưa đều phải nghỉ trưa, đi tới cậu trước hết ngủ một lát."
Hắn nói xong đẩy cửa xuống xe, chỉ thấy Lý Di cùng một vị nam khách quý chân dài vừa vặn xuống tới.
"Tinh Châu!" Lý Di xa xa mà phất tay với Viên Tinh Châu, cười chào hỏi, "Trời ạ, thật trùng hợp! Các cậu ăn cơm chưa?"
"Trước khi xuất phát ăn một chút rồi." Viên Tinh Châu nói "Mọi người muốn đi ra ngoài sao?"
"Đi mua thức ăn, đồ ăn với thịt trong nhà đều ăn hết rồi." Lý Di nói "Vậy cậu hai khẳng định chưa ăn bữa trưa đi? Chị lát nữa mang chút cho các cậu, có gì muốn ăn hay không?"
Viên Tinh Châu do dự một chút, quay đầu lại xem Diệp Hoài.
"Điểm tâm ngọt ăn không?" Nam khách quý chân dài trêu ghẹo nói: "Bên này hạn chế kinh phí, điểm tâm ngọt là hàng xa xỉ của chúng ta."
Viên Tinh Châu vừa nghe hạn chế kinh phí, vội xua tay: "Vậy không cần. Tôi không đói bụng."
"Nếm thử đi, nhà kia người ta làm ăn rất ngon." Nam chân dài cười cười, liền duỗi tay ra với Viên Tinh Châu, "Tôi tên Tôn Giai, người mẫu."
"Viên Tinh Châu." Viên Tinh Châu nhanh chóng nắm lấy, " Diễn viên nhỏ."
"Tên của cậu rất êm tai." Tôn Giai nói " Trật tự Tinh Châu quá, ngọc đẹp yên cảnh khai. Vừa nghe tên của cậu liền cảm thấy rất lãng mạn. Ồ, cậu đeo đàn ghi ta hả? Có thể nghe cậu ca hát sao?"
Viên Tinh Châu vẫn là một lần nghe người khác vẻ nho nhã như thế mà gọi tên của mình, có chút ngượng ngùng. Bất quá Tôn Giai cùng Lý Di giống nhau, rõ ràng có thiện ý đối với cậu, mới vừa thấy mặt đã chủ động cue cậu đánh đàn.
Viên Tinh Châu liền vội vàng gật đầu, vừa vặn Diệp Hoài đẩy vali lại đây, mấy người liền giới thiệu một vòng, sau đó từng người tách ra, Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài lôi hành lý lên sườn núi, tìm người phụ trách bên này an bài nghỉ trọ.
Tổ tiết mục chọn địa phương tuy rằng hẻo lánh, mà điều kiện nghỉ trọ rất tốt, toàn bộ khu nghỉ trọ phân ba tòa tiểu bạch lâu, trong đều là phong cách trang trí giản lược, mà trong lầu có vườn hoa nhỏ, ba tòa tiểu lâu độc cầu độc viện, ẩn tại trong hương hoa biển cây, cảm giác một chút cũng không giống nhau.
Viên Tinh Châu đơn giản biết một chút, biết đến tòa A là địa phương quay phim ngắn. Người phụ trách cùng nhân viên công tác ở tại tòa B, phòng lớn bên kia cũng là khu mọi người hoạt động tập thể, rải rác các loại ghế sa lon, tấm đệm mềm, ghế lười. Một bên khác là khu dùng cơm cùng nhà bếp.
Tòa C nhưng là lầu nghỉ trọ của nhóm khách quý.
Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài một mình phân đến gian phòng lầu hai, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy đối diện là mặt tường thủy tinh nghiêm chỉnh, bên ngoài chính là núi rừng xanh um tươi tốt.
Viên Tinh Châu vui mừng há to mồm, sau đó quay người, biểu tình đọng lại.
Người phụ trách nói: "Những người khác đều là ba người một gian, giường chung lớn. Hai cậu ngủ phòng đơn, chính là không gian hơi nhỏ, giường đã dùng đồ kê ở dưới, mới có thể mở ra nằm."
Trong phòng, đối diện tường thủy tinh, chỉ có một cái giường cá nhân nho nhỏ, sau khi mở rộng cũng không đến 1m50, hai đại nam nhân ngủ phải ôm một khối.
Bất quá tổ tiết mục vốn là cho bọn họ làm đôi phu phu, an bài như vậy cũng không có gì.
Viên Tinh Châu dự định chính mình ngả ra đất nghỉ, nhìn một vòng, hỏi người phụ trách: "Trong này có máy thu hình không?"
"Không có." Người phụ trách cười nói, "Lầu này chỉ có trong hành lang có máy thu hình."
Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm.
Chờ người đi rồi, Diệp Hoài lập tức nhào lên trên giường, Viên Tinh Châu liền kéo lên rèm cửa sổ, liền lấy điện thoại kiểm tra một lần.
"Không có máy thu hình." Diệp Hoài vẻ mặt uể oải nói "Cậu đừng tìm, ngủ một lát đi."
"Lập tức" Viên Tinh Châu ngay cả gầm giường đều lục soát một lượt, lúc này mới yên tâm, đối Diệp Hoài nói "Tôi trải chăn đệm nằm dưới đất là được."
Diệp Hoài: "Cậu mang túi ngủ?"
"Không có a. Ngược lại là sàn gỗ, tôi liền dùng chăn bọc lại là được, thời điểm đó bọn họ tới, sẽ thả chăn lên." Viên Tinh Châu tự giác kế hoạch thông qua, kéo màn cửa sổ ra, quay đầu đi ôm chăn.
Diệp Hoài nằm ở trên giường, sâu kín nhìn cậu.
Viên Tinh Châu: "..."
"Chăn... Chăn đâu?" Viên Tinh Châu sửng sốt một hồi lâu, "Làm sao chỉ có một chiếc?"
Diệp Hoài thở dài.
Trong phòng chỉ có một bộ chăn mền, Viên Tinh Châu nếu như mang chăn ngả ra đất nghỉ, Diệp Hoài sẽ không được đắp. Viên Tinh Châu nếu như rút nệm ra, Diệp Hoài liền phải ngủ tấm gỗ, hơn nữa chăn vẫn là chỉ có một người có thể sử dụng.
Bây giờ đã là lúc tháng mười, trong núi gió mát, hai người mặc kệ thế nào đều có khả năng sẽ cảm mạo.
"Nhanh lên đi." Diệp Hoài nặn nặn sống mũi, hơi không kiên nhẫn nói "Đừng giằng co, tổng cộng ngủ không được bao lâu, buổi chiều còn phải làm nhiệm vụ."
"Cậu ngày hôm qua không phải ngủ một ngày sao?" Viên Tinh Châu không dám nhăn nhó, chỉ phải cẩn thận từng li từng tí đi tới, nằm xuống sát bên bên giường.
Diệp Hoài quay mặt sang nhìn hắn: "Ai nói tôi ngủ một ngày?"
Viên Tinh Châu: "..."
Diệp Hoài ngày hôm qua ở trong phòng vẫn luôn không đi ra, ở trong không ngủ còn có thể làm gì?
Viên Tinh Châu trong lòng buồn bực, liền thật không tiện hỏi, chỉ nháy mắt giả ngu.
"Cậu biết Tiểu Long Nữ không?" Diệp Hoài lại đột nhiên hỏi.
Viên Tinh Châu: "A?"
"Không quen biết a?" Viên Tinh Châu không biết đề tài làm sao nhảy từ đâu ra, mờ mịt nói, "Cậu nói là Lưu..." (Lưu Diệc Phi đó:))))
"Vậy cậu luyện cái gì mà treo lơ lửng đi ngủ?" Diệp Hoài hỏi.
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, nghĩ thầm có lời không thể nói thẳng sao? Nhanh chóng xê dịch vô trong. Hai gối cao thấp không giống nhau, hiển nhiên là tổ tiết mục tạm thời gom góp, Viên Tinh Châu thấp một chút so với Diệp Hoài bên kia.
Cậu nhanh chóng đổi thành nằm nghiêng, nhưng mà sau khi quay lưng qua cảm thấy như vậy tựa hồ không quá lễ phép. Lại quay lại đổi thành đối diện, đã thấy mặt Diệp Hoài gần trong gang tấc, có thể tinh tường nhìn thấy độ cong bướu lạc đà nhẹ nhàng trên mũi hắn.
Diệp Hoài mũi rất cao, không nhìn kỹ đều không phát hiện được chút độ cong ấy, liền vì mũi trong thu vào, cho nên đặc biệt có loại cảm giác cường tráng. Viên Tinh Châu lần đầu tiên khoảng cách gần như vậy đánh giá hắn, liền phát hiện xương lông mày Diệp Hoài cũng là như thế, đẹp đẽ có hình, lại kiên cường cùng góc nhìn tinh xảo lấy được một loại cảm giác cân bằng thần kỳ.
Không trách Diệp Hoài lớn lên xinh đẹp như vậy, lại từ xưa tới nay chưa từng có ai nói hắn "con gái".
Viên Tinh Châu bất tri bất giác nhìn mà mê li, thậm chí không nhịn được bắt đầu sùng bái, liền suy đoán Diệp Hoài có từng cùng người khác yêu đương hay không.
Cậu biết được Diệp Hoài khẳng định không thiếu người bày tỏ, đêm đó lúc bọn họ đi quán bar, đã có người đưa rượu cho Diệp Hoài. Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài ở chung mấy ngày đó, cũng hầu như thấy người bất đồng màu da tuổi tác đưa ánh mắt vô tình hay cố ý rơi vào trên người Diệp Hoài.
Người này bề ngoài vô cùng tốt, gia thế cũng vô cùng tốt, cầm ra chính là đàn ghi ta mười mấy vạn, chính mình nếu như là những người nam nữ khác, chỉ cần Diệp Hoài hơi hơi có chút ý tứ, khẳng định tại chỗ liền muốn gả cho hắn.
Đáng tiếc, hai người bọn họ người đã kết hôn rồi, còn là hôn ước thỏa thuận, bây giờ đang đi trên đường ly hôn.
Viên Tinh Châu trong lòng rõ ràng, nội tâm Diệp Hoài đối với mình có một chút mức độ đồng tình cùng tâm ý giúp đỡ, cho nên mới có thể tham gia chương trình, đáp ứng đề tài Hoài Châu. Mà trong lòng cậu cũng rõ ràng, Hoài Châu CP đối với cậu mà nói, là một chỗ rất có cảm giác an toàn.
Cho nên cậu mặc dù đối với Diệp Hoài cam kết phải tìm được phương thức hoàn mỹ ly hôn, mà nội tâm liền mơ hồ chống cự.
Hai người sớm muộn vẫn là phải ly hôn, Diệp Hoài không thể chung quy giúp mình, hắn còn có sự nghiệp cùng cuộc sống của hắn.
Mà chính mình cũng không nên tiếp tục lảng tránh.
Viên Tinh Châu trầm ngâm thở dài một hơi, nghĩ mình này mấy ngày cần phải dùng thiết lập tính cách gì.
Là người khi gặp chuyện yếu đuối không có chủ ý đều liên lụy cho Diệp Hoài thu thập hỗn loạn?
Hay là người lòng dạ hẹp hòi quá thích ăn dấm chua lo được lo mất làm cho người ta thở không thông?
Dù như thế nào, chiếm được anti một phen. Loại chủ ý kia của Lý Ngộ đem nồi đẩy trên người Diệp Hoài, Viên Tinh Châu đánh chết đều không thể tiếp thu.
Diệp Hoài bên cạnh hơi nhíu lông mày, không thoải mái mà nghiêng mặt.
Viên Tinh Châu đầy bụng tâm sự, nhẹ nhàng nâng tay, che cho hắn tia sáng bắn thẳng đến. Diệp Hoài mặt mày quả thực liền giãn ra, miệng còn bẹp một chút.
Viên Tinh Châu bất giác nở nụ cười, lại nhìn một lát, nghĩ thầm, hi vọng sau này, mọi người có thể làm bạn bè.