Đang nói, Lâm Mộng Thanh xông vào, nghe câu được câu mất, kích động hỏi: "Sư phụ, ngài có con? Là con riêng đi? Oa ka ka, chuyện lớn như vậy, sao con không biết?"
Bên giường, sắc mặt Thiên Cơ lão nhân cùng Mạc Kỳ Hàn như than đen, Mạc Kỳ Hàn còn đủ định lực, Thiên Cơ lão nhân gần như thở không nổi!
"Ách..." Lâm Mộng Thanh nhìn nhìn, chậm rãi bước đưa tới gần, cười mỉa nói: "Sư phụ không cần xin lỗi, mọi người đều là nam nhân thôi, bất quá, việc này nếu để cho Hoa Mai bà bà biết, chỉ sợ..."
"Câm miệng!"
Hai tiếng rống đồng thời vang lên, Lâm Mộng Thanh giật mình, đang muốn ngồi xuống liền đυ.ng phải cạnh bàn một cái, trật eo!
"A ——"
"Đáng đời!" Hai người kia đồng thời nói, hoàn toàn không xem tới gương mặt xinh đẹp đang vặn vẹo.
"Sư phụ, sư huynh, các người không thể ác như vậy a, rõ ràng con nghe được sư phụ nói con cái gì đó, làm sao lại sợ con biết chứ, con cũng sẽ không lén báo cho Hoa Mai bà bà mà!" Lâm Mộng Thanh kêu thảm, vẻ mặt đưa đám, ủy khuất nói.
"Sư phụ nói về sau chờ ta và Mạn Mạn sinh con gái, người sẽ mang về Lê Sơn quan nuôi dưỡng, đêk nghe đi đâu vậy!" Mạc Kỳ Hàn trừng mắt một cái, giải thích.
"À? Nhưng tại sao vậy?" Lâm Mộng Thanh xoa eo, rất là mê mang.
Mạc Kỳ Hàn thất vọng nói: "Sư phụ không chịu ở nơi này, muồn trở về Lê Sơn quan đi tìm Hoa Mai bà bà, sợ tịch mịch, cho nên muốn có một đứa nhỏ làm bạn."
"Ách, sư phụ, vậy ngài chơi với con gái của sư huynh nữ, còn con làm sao bây giờ?" Lâm Mộng Thanh buồn bực, chẳng lẽ hắn bị người ta đá đi sao?
Thiên Cơ lão nhân buồn buồn nói: "Con tuổi không nhỏ, nên đón dâu rồi, con cùng công chúa Nhã Phi thành hôn, tất nhiên phải ở lại triều đình giúp đỡ sư huynh con, cho nên sư phụ mới muốn đợi Mạn Mạn nha đầu sinh con gái, mang về Lê Sơn quan a."
"A, sư tẩu có thể đồng ý sao?" Lâm Mộng Thanh nói xong, thoáng nhìn, mới nhìn đến trên giường có màn che, bên trong có người ngủ, "A!" một tiếng kêu sợ hãi, "Sư huynh, huynh đem sư tẩu tới nơi này?"
Mạc Kỳ Hàn không vui lại trợn mắt nhìn một cái, "Đệ ngạc nhiên cái gì, ta mang Mạn Mạn tới đây cho sư phụ chẩn mạch. Được rồi, sư phụ, những chuyện này ngài đừng nóng lòng, đến lúc đó chúng ta hãy nói, canh giờ không còn sớm, con mang Mạn Mạn đi về, hai người sớm nghỉ ngơi đi!"
Nhìn Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn tiến vào đường hầm, Lâm Mộng Thanh hâm mộ ghen tỵ, "Đệ đến bao giờ thì mới có thể không ngủ một mình a, rất khó ngủ đó!"
Thiên Cơ lão nhân đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ta thấy con mỗi buổi tối ngủ như heo, có khó ngủ sao!"
"Khụ khụ, sư phụ! Các người cũng thật quá mức!" Lâm Mộng Thanh tức giơ chân, "A a a, con thắp hương cầu trời cho sư huynh không sinh con gái, chỉ sinh con trai!"
Trở lại, một lần nữa nằm xuống giường, Mạc Kỳ Hàn mới giả huyệt ngủ cho Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn vẫn ngủ ngọt ngào, nhưng hắn làm thế nào cũng ngủ không được, ngồi dậy, cởϊ áσ ngoài, suy nghĩ một chút, dứt khoát cởi toàn bộ quần áo, thuận tiện cười tà, hầu hạ Lăng Tuyết Mạn đang trong giấc mộng cởϊ áσ nới dây lưng.
Hai cỗ thân thể lộ ra trọn vẹn dán tại một nơi, nhân nhi ngủ say không có phản ứng, Mạc Kỳ Hàn cũng là bởi vì liên tiếp cấm dục mấy ngày, thiêu đốt như củi khô đυ.ng phải lửa!
"Mạn Mạn!"
Khàn khàn giọng kêu một tiếng, nhân nhi trong ngực động chân mày mấy cái, mệt mỏi vẫn chưa tỉnh lại, Mạc Kỳ Hàn dứt khoát cúi đầu, liền hôn lên đẫy đà trước ngực nàng, bàn tay vuốt ve một bên mềm mại kia, đồng thời ngậm vυ' nàng, tận tình mà bú ɭϊếʍ, trêu đùa như thế, rốt cuộc ——
"Ưʍ......" Lăng Tuyết Mạn ra tiếng, trong cơ thể đột nhiên dâng lên cảm giác nóng ran làm nàng khó nhịn giãy dụa thân thể, cảm giác trước ngực rất khó chịu, mắt chậm rãi mở ra, đôi tay lung tung đẩy nam nhân nằm ở trên ngực nàng, "A...... Người nào, người nào cắn ta hả?"
"Mạn Mạn tỉnh, đừng ngủ nữa, ta đói bụng." Mạc Kỳ Hàn ngẩng đầu lên, con ngươi hiện đầy tìиɧ ɖu͙© hơi khép, nằm sấp bên tai nàng mị hoặc nói nhỏ.
"Ừ, là tình nhân a." Lăng Tuyết Mạn xoa nhẹ mắt, cưỡng bách mình thanh tỉnh chút, nặng nề ngáp, thuận miệng nói tiếp: "Nếu đói, trên bàn hình như còn chút điểm tâm, chàng đi xuống ăn đi, ta, ta tiếp tục ngủ."
"Ách, Mạn Mạn, điểm tâm ăn không ngon, ngoan, chớ ngủ, cho ta ăn no rồi nàng ngủ tiếp, được không?" Mạc Kỳ Hàn hôn nhẹ cánh môi Lăng Tuyết Mạn, tiếp tục dụ dỗ.
Lăng Tuyết Mạn mơ mơ màng màng, buồn ngủ muốn rơi nước mắt, nhưng vẫn giùng giằng ngồi dậy, vỗ vỗ đầu, nói lầm bầm: "Chàng bao nhiêu tuổi rồi, ăn cái gì còn phải có người đút sao?"
"Khụ, Mạn Mạn......" Mạc Kỳ Hàn ngồi dậy theo, ôm lấy thân thể tuyết trắng bóng loáng của Lăng Tuyết Mạn, gương mặt tuấn tú cúi xuống dính lên nơi mềm mại của nàng, khàn khàn giọng nói nói nhỏ: "Ta không muốn ăn điểm tâm, muốn ăn nàng, đương nhiên là cần nàng đút."
"Hả? Ăn ta?" Đại não hỗn độn của Lăng Tuyết Mạn cuối cùng thanh tỉnh, hoàn toàn phản ứng kịp, cao giọng, "Chàng muốn ăn ta?" Tiếng nói vừa dứt, mới cảm thấy không thích hợp, đưa tay sờ, kêu lên: "A! Cái người sắc lang này, nội y của ta đâu? Đều bị chàng cởi sạch!" Sờ xong, vội đi sờ nam nhân dán trên thân thể nàng, "Nha, chính chàng cũng cởi hết, chàng dám nửa đêm đánh lén à!"
"Ha ha, không được sao? Liên tiếp mấy ngày rồi, phu quân ta thật sự đói bụng! Nàng có muốn hay không, Mạn Mạn?" Mạc Kỳ Hàn khẽ cười hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn thoáng chốc ửng đỏ say lòng người, kéo kéo góc chăn, ngượng ngùng nói: "Không biết."
"Ừ? Không biết là kiểu trả lời gì, vậy nàng chưa nói không muốn, phu quân ta liền cho là nàng đang suy nghĩ a!" Mạc Kỳ Hàn cười toe toét môi, đôi tay vòng qua trước ngực Lăng Tuyết Mạn, bao trùm lên đẫy đà của nàng, giọng nói càng thêm khàn khàn, "Mạn Mạn, nàng lấy lòng ta được không?"
"Ta...... Ta không biết......" Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn cánh môi, gương mặt nóng bừng.
"Không sao, Mạn Mạn, đi."
"Ừ."
Lăng Tuyết Mạn học bộ dáng Mạc Kỳ Hàn thường ngày vuốt ve nàng, xoay người lại, dán lên môi của hắn, một đôi tay nhỏ bé lung tung chạy dọc theo cổ hắn, xuống l*иg ngực, bụng, bắp đùi, cuối cùng dừng ở dưới thân thể của hắn, chà xát không theo quy luật, hôn một đường xuống phía dưới, lướt qua thân thể trơn bóng của hắn, thậm chí ngượng ngùng hôn lên nóng bỏng của hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn thở gấp không dứt, cảm giác vui thích tận xương tủy lập tức lan khắp toàn thân ——
"Mạn Mạn!"
"Ừ?"
"Ta nhẫn nhịn không được!"
Lật người lên, đổi thành hắn hôn lên môi của nàng, rên lên một tiếng, dán vào thân thể của nàng, kɧoáı ©ảʍ cuốn lấy từng đợt từng đợt, đem hai người đến thiên đường tìиɧ ɖu͙©......C