Vương Gia, Vương Phi Muốn Cưới Thêm Người Khác

Chương 274

Vô Cực ngớ ngẩn ra, nét mặt chợt biểu lộ một nụ cười hiếm có, hơi chút bật cười hắng giọng một cái, "Khụ khụ, chủ tử, ngài cùng vương phi chính là một đôi trời đất tạo nên a! Chủ tử lo lắng vương phi chưa từng thấy qua hình dáng ngài, sẽ...... ha ha, sẽ không nhìn trúng ngài sao?"

Mạc Kỳ Hàn nhất thời 囧, gương mặt tuấn tú đỏ ba phần, tối bảy phần, hơi trợn mắt, "Cũng dám chế nhạo chủ tử ngươi sao!" Sắc mặt mới vừa chìm, lại mình không nhịn được cười lên, ngón tay mân mê ống tay áo, nói: "Mạn Mạn cũng không phải là cô gái tục tằng trông mặt mà bắt hình dong."

"Đúng vậy." Vô Cực cười nói: "Chủ tử muốn lập gia đình rồi hả? Chỉ là, vương phi đã là vương phi rồi, ghi tên vào gia phả rồi, chủ tử......"

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày nói: "Cưới lần đó không tính, bái đường cùng vương phi cũng không phải là Bổn vương."

"Sư huynh!"

Lâm Mộng Thanh chạy tới đáng thương nói: "Nữ nhân kia huynh mặc kệ? Không ngừng ồn ào, bảo huynh cho nàng chết đi, đệ...... Gì? Sư huynh, trên người huynh mặc không phải là...... A, huynh chuẩn bị thành thân à? Đệ thật là cao hứng a!"

Mạc Kỳ Hàn xoay người liếc mắt Lâm Mộng Thanh một cái nói: "Ta thành thân đệ cao hứng cái gì?"

"Dĩ nhiên cao hứng a!" Lâm Mộng Thanh nói: "Huynh thành thân liền đại biểu huynh không phải sống cuộc sống hắc ám này, huynh không cần hắc ám, đệ cũng không cần vất vả đi theo huynh rồi, đệ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người rồi, có thể không cao hứng sao? Quan trọng nhất là, hắc hắc, sư huynh sẽ có thể giúp đệ làm mai rồi phải không?"

Vô Cực suýt nữa phun cười, cúi thấp đầu, nín đỏ mặt.

Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co quắp một hồi, "Hắc ám? Ta đây hắc ám sao? Vất vả cùng ta iếm, Mộng Thanh, đệ không cùng ta, vậy đệ có thể cùng Nhã Phi sao?"

"Khụ khụ, bất kể nói thế nào, huynh nhất định phải để cho đệ ôm được mỹ nhân về! Đệ đã lâu không thấy Nhã Phi rồi, ai! Đệ còn lừa gạt nàng nói ra kinh làm việc, rất nhanh sẽ trở lại thăm nàng!" Lâm Mộng Thanh vừa nghĩ đến cô nương trong mộng của hắn, nhất thời buồn bã.

"Nhìn bộ dạng đệ không có tiền đồ như vậy, được, ta sẽ bẩm rõ với phụ hoàng." Mạc Kỳ Hàn khinh bỉ liếc một cái, chuyển mắt phân phó: "Vô Cực, mang thức ăn lên."

"Dạ, chủ tử!"

Lâm Mộng Thanh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngồi xuống trước bàn cơm, đen mặt nói: "Đệ không có tiền đồ? Huynh ôm sư tẩu ngủ mỗi đêm, huynh là đàn ông no không biết nỗi khổ của đàn ông đói! Nếu là huynh, để cho huynh một tháng không thấy mặt sư tẩu, đệ xem huynh có vội hay không!"

Mạc Kỳ Hàn trừng mắt hắn, vỗ bàn một cái nói: "Ta gặp phụ hoàng sẽ nói ngay với ngài, được chưa?"

"Ách, cũng được." Lâm Mộng Thanh thoả mãn mà gật gật đầu.

Ăn trưa xong, Mạc Kỳ Hàn liền đi ám thất.

Tang Phượng là khóa bằng hai sợi dây xích sắt, võ công đã bị Thiên Cơ lão nhân phế bỏ, độc châm bị lấy cũng không sao, nhưng không có võ công, thì đồng nghĩa với việc lấy đi nửa cái mạng của ả, giờ phút này ả như phế nhân co rúc ở góc tường, đầu tóc rối bời, trên mặt sưng đỏ, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.

Nghe được tiếng bước chân, chần chờ một chút, mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn mĩ tà tứ của Mạc Kỳ Hàn mà ả chưa bào giờ quên suốt bảy năm qua.

Vô Cực mang cái ghế ngồi đến, Mạc Kỳ Hàn vung cẩm bào ngồi xuống, lạnh lẽo liếc xéo qua mặt của Tang Phượng, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngươi hiểu Bổn vương muốn biết cái gì, nói ra thì Bổn vương liền cho ngươi chết toàn thây!"

"Ha ha, Tứ Vương Gia rất dứt khoát, đáng tiếc...... Tang Phượng có lý do gì mà nói cho ngài biết toàn bộ?" Tang Phượng khẽ bò dậy, thân thể tựa vào trên vách tường, lúm đồng tiền như hoa hỏi.

"Tang Phượng, nha hoàn lúc trước dịch dung xâm nhập vào Lăng phủ hạ độc là sư tỷ muội đồng môn của ngươi phải không?" Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ nhàng hỏi.

Nụ cười cũng không lạnh lùng, lại ấm áp như là gió xuân, trên mặt nhàn nhạt mang theo lực mê hoặc, như đầu độc lòng người, Tang Phượng ngốc trệ, máy móc gật đầu một cái.

Vô Cực cầm bút, ghi chép thật nhanh.

Mạc Kỳ Hàn cười không đổi, lại hỏi, "Các ngươi đều là nghe lệnh của Tam vương gia Mạc Kỳ Minh sao?"

"Đúng vậy." Tang Phượng gật đầu.

"Ngươi phụng mệnh hạ độc mưu hại thái tử cùng Bổn vương, có biết động cơ của Tam vương gia là gì không?" Mạc Kỳ Hàn thu nụ cười, trong mắt nhuộm lo lắng.

Tang Phượng dừng lại, lắc đầu, "Không biết, động cơ của chủ tử là cái gì, ai dám hỏi? Ta là tên ăn xin ngài ấy nhặt về, sau lại được chủ tử phái đi Miêu Cương học võ ba năm, chủ tử là người rất lạnh lùng, hỉ nộ vô thường, mặc dù ta đi theo bên cạnh ngài nhiều năm, lại cũng không biết gì về chuyện của ngài, gϊếŧ thái tử, gϊếŧ Tứ Vương Gia ngài, chắc là vì ngôi vị hoàng đế đi, nhưng không hẳn là vậy."

Ngừng lại, Tang Phượng nhìn Mạc Kỳ Hàn, khẽ nở nụ cười, "Ta không nghĩ đến, Tứ Vương Gia cư nhiên thâm tàng bất lộ như thế, người đời đều biết Tứ Vương Gia từ nhỏ bị bệnh không khỏe, võ công bình thường, giờ lại là cao thủ! Hơn nữa Tứ Vương Gia trúng kịch độc Miêu Cương mà vãn sống đến giờ sao? Ta rất ngạc nhiên."

"Trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, Tang Phượng, nếu bổn vương không chết, như vậy kẻ phải chết sẽ là chủ tử ngươi!" Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh nói.

Tang Phượng buồn bã, cụp xuống con mắt, "Tứ Vương Gia, Tang Phượng thật ra cũng không nghĩ hạ độc gϊếŧ ngài, bảy năm trước, Tang Phượng giả trang thành ca cơ hiến vũ, làm bộ bị vấp ngã, Tứ Vương Gia nhân hậu chẳng những không phạt ta, còn đỡ ta, ta ngay lập tức liền muốn chạy trốn, buông tha cái nhiệm vụ này, nhưng ta hiểu rõ kết quả chạy trốn là cái gì, ta không muốn chết, cho nên......"

"Được, dù sao Tang Phượng không còn thân nhân, chết cũng được, ta liền đem hiểu biết của ta nói cho ngài biết. Tam vương gia vào mùng ba tháng ba hàng năm cũng sẽ đi đến một chỗ, nơi đó cách kinh thành hai mươi dặm, là một tòa núi không tên, ở phía dưới sơn cốc, có một con suối, đó là lúc xuân về hoa nở, suối nước từ trên núi chảy xuống, róc rách vang dội, các loại hoa nở ra, trong không khí tràn đầy mùi thơm ngát, từng cánh hoa bị gió thổi rơi vào trên mặt nước, cảnh tượng rất đẹp, sơn cốc rất u tĩnh, trừ tiếng chim kêu, yên lặng như cảnh tiên, không có phân tranh, không có chém gϊếŧ, chỉ có an tĩnh."

"Tam vương gia mỗi lần đi đến, đều dẫn ta cùng Mặc Thanh, chúng ta cách ngài rất xa, không dám quấy rầy ngài, ngài ngồi một mình ở trên tảng đá bên suối, ngồi mấy canh giờ, ngẩn người lẳng lặng nhìn suối nước, cũng không ai biết ngài đang nghĩ cái gì."

"Trong phòng ngài có một mật thất, bên trong treo một bức tranh mỹ nhân, sau khi ngài trở về từ núi không tên, sẽ tiến vào mật thất, sau đó ngẩn ngơ mấy canh giờ, ai cũng không hiểu, lại không dám đi hỏi chủ tử người trong bức tranh kia là ai."