Trong khuê phòng, nha hoàn mở tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ quần áo lụa mỏng của Lăng Tuyết Mạn mặc lúc chưa xuất giá, cầm quần áo, nha hoàn kia cũng không có đưa vội, mà là nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trên giường.
Khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, tay phải nhẹ nhàng sờ khắp bộ quần áo, sau đó lại cười quái dị, mới chậm rãi bước đi ra khỏi bình phong, cung kính nói: "Tứ Vương phi, nô tì hầu ngài thay quần áo!"
"À, được." Lăng Tuyết Mạn quay đầu, mỉm cười.
Rất nhanh, mặc xong, Lăng Tuyết Mạn nhìn vào gương, hài lòng khẽ cười: "Hoàn hảo, dáng người chưa hề thay đổi."
Nha hoàn nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng mang theo ý cười tán đồng.
"Ngươi đi làm việc của ngươi đi." Lăng Tuyết Mạn nói.
"Vâng, nô tì cáo lui!"
Nha hoàn lui xuống, Lăng Tuyết Mạn cũng đi thong thả ra cửa phòng, tới phòng khách.
Trong phòng bếp, Lưu Tam kinh hãi bước ra cửa, một gia đinh lại đến, nói: "Lưu quản sự, lão gia nói Tứ Vương phi không dùng bữa ở trong phủ!"
"Cái gì?" Lưu Tam ngẩn người, tùy tiện gật đầu, "Ừ, ta đã biết."
Gia đinh vừa đi, Lâm Mộng Thanh cau chặt mày, thầm nghĩ, sư tẩu vì sao phải đi nhanh như vậy? Đúng, nha hoàn kia có vấn đề! Từ sáng hắn chuốc thuôc mê Lưu Tam thật, sau khi dịch dung đi vào, liền luôn luôn quan sát mỗi một người trong phòng bếp, bây giờ suy nghĩ một chút, nha hoàn kia đi đường trầm ổn, hô hấp đều đều, Vương mụ phân phó nàng hái rau, nàng hái hỏng, khi bị Vương phi răn dạy, biểu tình tuy là sợ hãi, nhưng đôi tròng mắt vẫn lạnh nhạt, lúc ấy hắn chỉ kinh nghi một chút, vẫn chưa nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt kia cũng đúng là dịch dung!
Đáng chết! Hắn chỉ nghĩ tới nam nhân là hung thủ hạ độc, lại bỏ quên nữ nhân!
"Tiểu Cúc, ngươi chết nơi nào vậy? Còn có rổ rau chưa rửa kìa!"
Tiếng nói đột nhiên vang lên bên cạnh hắn, Lâm Mộng Thanh quay đầu nhìn lại, Vương mụ đang gào thét với nha hoàn bưng chậu nước đi tới cách đó không xa, Lâm Mộng Thanh định thần nhìn lại, là ả!
Ánh mắt chợt lóe, Lâm Mộng Thanh nói: "Vương mụ, ngươi đi trước đi, ta có nói mấy câu hỏi tiểu Cúc."
"Vâng, Lưu quản sự." Vương mụ lập tức nở nụ cười, xoay người đi về phòng bếp.
Tiểu Cúc nghi hoặc nhìn "Lưu Tam", bước đến gần, cúi đầu nói: "Lưu quản sự, có nô tỳ!"
"Tiểu Cúc, ngươi vào Lăng phủ đã bao lâu?" Lâm Mộng Thanh bình thản hỏi.
"Hồi Lưu quản sự, nửa năm." Tiểu Cúc đầu cúi hết sức thấp.
"Vậy ngươi vừa rồi đã làm gì? Vương mụ tìm ngươi nửa ngày cũng không thấy bóng!"
"Nô tì đi bưng nước, không cẩn thận làm đổ nước, phải múc nước lại lần nữa."
"A?" Lâm Mộng Thanh nhếch nhẹ môi, mắt nhìn tiểu Cúc đột nhiên thay đổi lợi hại, đi lên hai bước, cách tiểu Cúc không quá một tấc, hơi cong lưng, bình tĩnh nói: "Trong phòng bếp không có nước sao? Hình như còn có một cái lu đầy nước!"
Sắc mặt Tiểu Cúc hơi thay đổi, ngẩng đầu nhìn mắt Lâm Mộng Thanh, lại nhanh cúi đầu, thanh âm rất là nhát gan nói: "Lưu quản sự, là tiểu Cúc sai lầm rồi, nô tì... nô tì mệt mỏi, đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút."
"Phải không?"
Lâm Mộng Thanh kéo dài giọng nói, mắt quét bốn phía, giờ phút này yên tĩnh không người, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên tung một chưởng về phía bả vai tiểu Cúc, tiểu Cúc bất ngờ không phòng ngự, vai phải trúng chưởng, kinh hãi, liên tục lui vài bước, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lung lay vài cái mới đứng vững, thất kinh hỏi: "Lưu quản sự, ngươi không phải Lưu quản sự, ngươi là ai?"
"Trúng của ta một chưởng, còn có thể đứng vững, trước nói cho ta biết, ngươi là ai?" Lâm Mộng Thanh thâm trầm, từng bước tới gần.
Tiểu Cúc bạch nghiêm mặt, cắn khớp hàm, nhanh chóng chạy về phía tường viện, nhảy qua.
"Đáng chết!" Lâm Mộng Thanh khẽ nguyền rủa một tiếng, cực nhanh đuổi theo.
**************
Lăng Tuyết Mạn đến phòng khách, Lăng Bắc Nguyên cùng Lăng phu nhân, Nhị phu nhân, cùng quản gia Lăng phủ đã chờ ở đó.
"Tuyết Mạn, con phải đi về sao?" Nhị phu nhân không nỡ, kéo tay Lăng Tuyết Mạn lại, khi nói chuyện, mắt lại đỏ lên.
"Nương, nếu nhớ con, có thể đến Tứ Vương phủ thăm con mà!" Lăng Tuyết Mạn cảm thấy ấm áp, thân thiết nói xong, giờ khắc này, nàng lại giật mình thấy được mẹ của nàng ở hiện đại.
Nhị phu nhân kích động nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn, "Thật không? Nương có thể đi sao?"
"Có thể, Ly Hiên còn nói, nếu nương nhớ con, đến Tứ Vương phủ ở một thời gian, như vậy chúng ta có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ." Lăng Tuyết Mạn nghẹn ngào, nhẹ nhàng ôm lấy Nhị phu nhân.
Nàng có thể không tin Lăng Bắc Nguyên, nhưng nàng tin trên đời này mẫu thân là thiện lương nhất, huống hồ bà chỉ có một con gái là nàng, sao có thể nhẫn tâm hại nàng?
"Ngọc Lan, đừng làm cho Tuyết Mạn khóc, ngày khác chúng ta cùng đi Tứ Vương phủ thăm Tuyết Mạn là được." Lăng Bắc Nguyên thản nhiên nói.
"Vâng." Nhị phu nhân lau mắt, "Tuyết Mạn, nương đưa con đến cửa lớn."
"Được."
Từ biệt xong, xe ngựa từ từ chạy, dọc theo đường phố phồn hoa, quản gia cưỡi ngựa đi theo một bên, trước sau có bốn thị vệ đi theo bảo vệ.
Nhưng mà, xe ngựa đi một hồi, quản gia dần dần cảm thấy không đúng, thị vệ đi theo cũng cảm thấy không đúng!
Một trận thanh âm "ong ong" từ xa truyền đến, thanh âm càng ngày càng vang, càng lúc càng lớn, quản gia cùng thị vệ ngửa đầu nhìn lên bầu trời! Vừa thấy, mọi người muốn nhảy dựng, dân chúng hai bên đường phố cũng đều bị thanh âm này gây chú ý, mà ngẩng đầu lên!
Chỉ thấy vô số con ong bay tới, trong không trung như một tảng mây đen lớn, vỗ cánh bay đến xe ngựa!
"Không tốt!"
Quản gia giật mình kêu một tiếng, còn chưa kịp nói câu kế tiếp, con ngựa kéo xe lẫn con ngựa hắn cưỡi đều l*иg lên, vó ngựa giơ lên, chạy như điên về phía trước, mã phu bị hất khỏi, quản gia cũng bị hất xuống, rơi trên mặt đất, mà nháy mắt, xe ngựa đã chạy đi năm sáu trượng!
"Cứu Vương phi!"
Quản gia hô to một tiếng, thị vệ ngốc trệ nãy giờ mới phản ứng được, mau chóng đuổi theo!
Cùng lúc đó, từ một ngõ nhỏ nhảy ra hơn mười con chó bự, giương nanh múa vuốt phóng tới!
Dân chúng hoảng sợ thét lên, chạy trối chết, quầy hàng ngã rầm rầm, hai con ngựa điên dẫn đầu, ở giữa là quản gia cùng thị vệ đuổi theo, phía sau là mấy con chó điên, trên đỉnh đầu còn có đàn ong càng ngày càng gần!
Dù đang thi tớ vẫn đăng