Ở hiện đại không có hưởng thụ qua lao ngục, Lăng Tuyết Mạn sau khi đến cổ đại lại quang vinh ở trong ngục giam hoàng gia hai ngày hai đêm, rốt cục được đặc xá!
"Oa! Ta ra tù! A a a a-"
Đứng ở cửa thiên lao, Lăng Tuyết Mạn duỗi thắt lưng, kích động một trận, điên cuồng hét lên, bỗng dưng thoáng nhìn, phát hiện bốn lớn một nhỏ – năm cái khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đen trắng đan xen!
Quẫn! Quẫn quá!
Đáng chết, tại sao thái giám chết bầm tới truyền khẩu dụ không có nói cho nàng biết bên ngoài có người!
Lăng Tuyết Mạn bắn một ánh mắt như con dao nhỏ về phía tiểu thái giám kia. Tiểu thái giám sợ hãi không biết làm sao, mềm nhũn nửa thân mình, trên trán lạnh ứa ra mồ hôi, "Tứ... Tứ Vương phi, nô tài.... nô tài đáng chết." Hắn không biết bản thân mình sai lầm chỗ nào nữa.
"Mẫu thân!"
Tiếng nói trẻ thơ của Mạc Ly Hiên vang lên mang theo vui mừng khôn xiết.
Lăng Tuyết Mạn kích động xoay người, bỏ lại tiểu thái giám sắp ngất đi, không hề để ý hình tượng mà nâng váy chạy vội tới, "Ly Hiên! Hai ta cũng chưa chết a... A... Thật tốt quá!"
"Mẫu thân!"
Mạc Ly Hiên buông tay Mạc Kỳ Diễn, nắm lấy tay Lăng Tuyết Mạn cười ngọt ngào. Lăng Tuyết Mạn nửa mừng nửa lo, nước mắt lộp độp rơi xuống, ôm cổ Mạc Ly Hiên, muốn kéo nó ôm lấy, thử hai lần mới phát hiện mình không đủ khí lực, liền xấu hổ lau nước mắt cười mếu nói: "Ly Hiên lớn quá, ta không ôm nổi."
"Ha ha ha!"
Mạc Kỳ Dục cười to, ba người kia cũng đều nhếch miệng. Mạc Kỳ Sâm bật cười, nói: "Nhị ca nói Tứ tẩu bị nhốt hai ngày sẽ rất thương tâm, nhưng bây giờ, chỉ sợ phụ hoàng phải thất vọng rồi!"
"Ha ha, nha đầu này, không phải, là Tứ tẩu, bản tính điên điên khùng khùng sợ là khó sửa đổi!" Mạc Kỳ Lâm thuận miệng nói, vội sửa lại, ý cười ở khóe miệng vẫn như cũ.
Mạc Kỳ Dục cười to xong lại trừng mắt nhìn, "Tứ tẩu, Hiên nhi cũng gần trưởng thành rồi, ngươi không kiêng kỵ gì mà ôm nó như vậy, cẩn thận phụ hoàng lại để ý tới ngươi!"
"Dựa vào cái gì?" Lăng Tuyết Mạn tức không khống chế được, cằm hếch cao.
"Mẹ ruột của người ta cũng không có thân mật như ngươi!" Mạc Kỳ Dục đen mặt.
Lăng Tuyết Mạn phát điên, đây là làm bẩn tình cảm của nàng cùng Ly Hiên! "Người ta là người ta, còn ta là ta, ta chính là mẹ ruột của Ly Hiên!"
Mạc Kỳ Sâm nhịn cười không được sắp hỏng hình tượng, không kịp thở, cuối cùng đỏ mặt nói: "Tứ tẩu, lời này tẩu nói không tính, tẩu phải hỏi Nhị ca đi!"
"Khụ khụ!"
Không đợi Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Diễn xấu hổ, Mạc Kỳ Dục trầm mặt, dùng sức ho lên, tức giận: "Lục ca muốn bị phụ hoàng để ý sao? Nói bậy bạ gì đó!"
"Ách, đúng, đúng, đúng, vẫn là Tiểu Thất nghĩ chu đáo. Chỉ số thông minh của ta thật là thấp hơn Tiểu Thất rồi." Mạc Kỳ Sâm ảo não sờ sờ cái trán, ai oán nói.
Nghe vậy một trận cười lại vang lên, đến Mạc Kỳ Diễn lạnh nhạt không biểu tình cũng cong khóe miệng. Lăng Tuyết Mạn nhân cơ hội mỉa mai: "Lục Vương gia anh minh!"
"Lục ca!"
Mạc Kỳ Dục nổi giận, nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: "Chỉ số thông minh của ta cho dù thấp thì cũng cao hơn ngươi!"
"Khụ khụ!" Mạc Kỳ Sâm hắng giọng một cái, khôi phục biểu tình lạnh nhạt quen thuộc, "Tiểu Thất, trầm tĩnh một chút, đừng để cho Tứ tẩu chế giễu!"
"Đúng đó Dục Dục à, ngươi phải sửa đổi tính cách một chút. Làm nam nhân, cho dù Thái Sơn có sập thì mặt vẫn không đổi sắc, cần thâm trầm bình tĩnh, cho dù là làm bộ cũng phải cố gắng chống đỡ, tỷ như Nhị Vương gia, tỷ như Ngũ Vương gia, còn tỷ như, khụ khụ!" Lăng Tuyết Mạn nghẹn cười nói xong, cuối cùng ngó nhìn tay phải Mạc Kỳ Sâm nắm nhẹ thành quyền, "khụ" hai tiếng, bả vai không ngừng run run.
Những lời này chọc giận cả bốn nam nhân!
Mặt Mạc Kỳ Dục xanh mét, "Không được gọi ta Dục Dục!"
Mạc Kỳ Diễn giận tái mặt, "Tỷ như ta cái gì? Ta làm sao? Ba mươi năm nay ta đều như vậy!"
Mạc Kỳ Lâm méo hết nửa mặt, "Dám nói nam nhân chúng ta như vậy chỉ có một mình tẩu! Thật là nên để cho Tứ ca sửa chữa tẩu!"
Mạc Kỳ Sâm cắn răng, "Tứ tẩu, "khụ khụ" của tẩu là nói ta sao? Ta quyết định lần tới nếu như tẩu lại bị nhốt, ta sẽ trở về nhà đóng cửa ngủ ngon!"
"A..."
Lúc này đến phiên Lăng Tuyết Mạn méo miệng không biết nên nói cái gì cho phải, cảm giác trong lòng bàn tay đυ.ng trúng cái gì, cúi đầu nhìn lại đυ.ng phải đôi mắt ngây thơ thuần khiết của Mạc Ly Hiên lóe ra ý cười giảo hoạt. Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, kịp phản ứng, thân mình lảo đảo giống như hoàn toàn không có khí lực, khoác tay lên trên người Mạc Ly Hiên, hữu khí vô lực nói: "Ly Hiên, mẫu thân sắp chết rồi, bụng đói quá a!"
"Mẫu thân, ngài kiên trì một chút, Hiên nhi đưa ngài trở về." Mạc Ly Hiên nghe vậy sốt ruột đỡ người Lăng Tuyết Mạn, ủy khuất ai oán nhìn bốn người kia nói: "Phụ vương, các hoàng thúc, các ngài thật ác tâm, thân thể mẫu thân suy yếu như vậy chắc chắn là hai ngày chưa có ăn gì, các ngài còn khi dễ mẫu thân!"
"Haiz, không phải, Hiên nhi, chúng ta..."
"Hiên nhi, phụ vương không có khi dễ mẫu thân a."
"Hiên nhi, con không nên để bị lừa."
Mạc Kỳ Sâm chưa đến phiên nói chuyện đã bị Mạc Ly Hiên ngắt lời, "Thất thúc, thúc đáp ứng con không khi dễ mẫu thân, ngài nuốt lời, con muốn đi nói cho Hoàng gia gia!"
"A, Hiên nhi, con không thể hại Thất thúc a. Thất thúc khi nào dám khi dễ mẫu thân con?" Mạc Kỳ Dục muốn giải thích, nhưng nhận được ánh mắt hồ nghi của ba người kia, miệng há nửa ngày mới nói: "Nhị ca, đệ là bị tiểu tử nhà ca cho vào tròng! Nó và nha đầu hư này liên hợp lại đoạt quạt lưu ly của đệ, còn ép đệ hứa hẹn, đệ... đệ muốn chết!"
"Cái gì? Hiên nhi, con lấy cây quạt bảo bối của Thất thúc?" Mạc Kỳ Diễn hơi trầm mặt hỏi.
Mạc Ly Hiên cúi đầu nhỏ giọng nói: "Phụ vương, vì mẫu thân rất thích, nhưng Thất thúc lại không cam lòng cho, con liền..."
Mạc Kỳ Diễn mấp máy môi, đưa mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn thật có lỗi, cười cười, từ trong tay áo rút ra cây quạt, thập phần không nỡ, đặt ở trên miệng hôn một cái mới đưa tới trước mặt Mạc Kỳ Dục, đưa ra lại thu vào, khó đành lòng, lầu bầu nói: "Bảo bối, ngươi trước cùng Thất Vương gia ở vài ngày, chờ ta có tiền nhất định sẽ chuộc ngươi về, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chờ đồng bọn ta tới, ta nhất định đón ngươi về!"
"Ha ha ha!"
"Ha ha, nha đầu thật khôi hài!"
Mấy người ầm ầm cười vang, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Diễn cũng giương lên ý cười, ánh mắt hơi sủng nịch liếc qua Lăng Tuyết Mạn, nói với Mạc Kỳ Dục: "Thất đệ, cây quạt của đệ đưa cho Nhị ca đi, con nợ cha trả, Nhị ca mua lại của đệ!"
Mới nói xong liền nghe được từ phía sau, một giọng nam nhân vang lên: "Nô tài Tư Khuynh thỉnh an các vị Vương gia!"
"Miễn lễ!"
"Tạ Vương gia!"
Quản gia Tư Khuynh đứng thẳng lên, từ trong tay áo lấy ra một chồng ngân phiếu, hai tay dâng lên, "Thất Vương gia, Vương phi nhà nô tài đoạt quạt lưu ly của ngài, nô tài đã chuẩn bị một vạn hai! Nô tài xin Vương gia nhận lấy, đưa cây quạt cho Vương phi!"