Lăng Tuyết Mạn bị người ở trong cơn tức giận vỗ lên vai làm tỉnh!
"Ngài đánh ta làm gì, nam nhân đối đãi với nữ nhân là cần phải ôn nhu, Ngũ Vương gia ngài như vậy coi chừng nữ nhân của ngài hồng hạnh vượt tường a!"
Trên trán Mạc Kỳ Lâm dày đặc gân đen, tức giận đến xanh xao khuôn mặt tuấn tú, dùng sức bình phục cảm xúc kích động, mới nói: "Tứ tẩu, khổ nỗi chúng ta là em chồng tẩu, tốt xấu cũng không so đo với tẩu, nếu Tứ ca ta khoẻ mạnh, sợ là hắn khó dung túng tẩu làm càn!"
Cạc cạc!
Lăng Tuyết Mạn rút rút khuôn mặt nhỏ nhắn, bỉu môi nói: "Ngài nói như vậy, chẳng lẽ chỉ có nữ nhân quy củ mới là nữ nhân tốt sao? Thật không hiểu nam nhân các ngài nơi này nghĩ như thế nào, cả ngày đối mặt với một nữ nhân nghe lời như tượng gỗ thì tâm tình mới tốt sao? Muốn cho ta giả vờ như vậy cũng có thể a, thật đơn giản!"
Mạc Kỳ Lâm ngẩn ra, còn suy nghĩ lời Lăng Tuyết Mạn nói đã thấy nàng vén chăn xuống giường, đứng trước mặt hắn, dịu dàng mỉm cười, sau đó quỳ xuống đúng chuẩn, tiếng nói mềm mại: "Vấn an Ngũ Vương gia! Không biết Ngũ Vương gia tảng sáng tới chơi có gì chỉ bảo?"
"Khụ khụ!"
Mạc Kỳ Lâm bị kinh hãi nhảy dựng lên, không tự chủ run lẩy bẩy thân mình, nuốt nước miếng nói: "Tẩu, tẩu vẫn là nói chuyện bình thường đi, tẩu giả vờ làm cho người ta khó chịu."
"Hì hì, ngài không phải thích như vậy sao?" Lăng Tuyết Mạn cười trêu nói.
"Ai nói ta thích?" Mạc Kỳ Lâm cau mày bác bỏ.
Lăng Tuyết Mạn vẫn đang mang theo ý cười, trở lại ngồi xuống giường, ngửa đầu cười đùa: "Ngũ Vương gia, ngài thật là mâu thuẫn, đối với ta như thế nào cũng đều có ý kiến a?"
Mạc Kỳ Lâm nhìn chung quanh một chút, không có gì có thể ngồi, liền đứng nói: "Tứ tẩu, ta đến nhắc nhở tẩu một chút, nhóm huynh đệ chúng ta liều mạng cứu tẩu, tẩu đừng cản chúng ta được không? Ta thấy tẩu là một nha đầu thật thông minh, sao không chịu dùng đầu óc một chút."
"Ta không có a, ta thật quý trọng cái mạng nhỏ của ta, chính là ta rất xui, đầu tiên là làm quả phụ, lại suýt chôn cùng, hiện tại lại thành như vậy. Haiz! Số ta khổ a -" Lăng Tuyết Mạn thở dài thở ngắn, ngã lệch ở một bên, ngáp một cái thật to, "Buồn ngủ quá a!"
Mạc Kỳ Lâm nhìn, trợn tròn mắt, khuôn mặt tuấn tú co quắp, hồi lâu mới nói: "Tẩu... tẩu thật đúng là không phải nữ nhân! Xem ra ta năm lần bảy lượt giúp đỡ cho tẩu coi như có chút đáng giá, bất quá -"
"Bất quá cái gì?" Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu hiếu kỳ nói.
"Ha ha, không có chuyện gì, về sau ở trước mặt phụ hoàng nhớ chú ý một ít quy củ, cứ duy trì như vậy là rất tốt." Mạc Kỳ Lâm nhịn không được cười khẽ lên, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, vượt qua gò má của hắn, thoáng cười lô ra sáng rọi mê người.
Lăng Tuyết Mạn thất thần trong nháy mắt, Mạc Kỳ Diễn cười rộ lên lại đẹp như vậy, còn da^ʍ tặc, nàng chưa bao giờ thấy rõ nụ cười của hắn, không biết cũng có để cho tim nàng đập nhanh như vậy không.
"Chăn này là ai đưa tới?"
Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hoàn hồn, mắt phượng khẽ nâng, liền gặp Mạc Kỳ Lâm hình như có thâm ý nhìn mình, trong con ngươi kia có cảm xúc nàng xem không hiểu.
"Ách, là... là Thất Vương gia đưa tới." Nếu bị bắt gặp, còn không bằng nói thật đi.
Mạc Kỳ Lâm thật lâu không nói gì, chính là nhìn chăn, sau đó nhàn nhạt nhìn Lăng Tuyết Mạn, thẳng đến khi Lăng Tuyết Mạn có chút sợ hãi, cà lăm: "Ngài... ngài muốn nói cái gì, ta quang minh lỗi lạc!"
"Ta có nói tẩu không đúng sao?" Mạc Kỳ Lâm nhàn nhạt hỏi lại, tiện đà bĩu môi mỏng một cái, khẽ cười nói: "Tiểu Thất sẽ chăm sóc người rất tốt! Mới đầu ta còn lo lắng Tiểu Thất xúc động, không hợp với tẩu, làm phụ hoàng tức giận sẽ không tốt, không nghĩ tới tẩu rất có nhân duyên."
"Ách, Ngũ Vương gia, ngài là đang khen ta hay là châm chọc ta? Nếu là châm chọc ta coi như không nghe thấy." Lăng Tuyết Mạn buồn bã ỉu xìu nói.
"Ha ha, nha đầu nàng thật hoạt bát hết sức!" Vẻ mặt Mạc Kỳ Lâm phấn khởi, trên tuấn nhan lại hiện lên ý cười sâu đậm, bản thân vô tình thay đổi xưng hô.
Lăng Tuyết Mạn cũng không để ý, dù sao nhiều người cũng gọi nàng là nha đầu, chỉ bỉu môi nói: "Ngũ Vương gia, ngài nói ta có thể sống tới cuối năm không?"
"Ừ, đương nhiên, không chỉ có sống đến lễ mừng năm mới, còn có thể sống thật nhiều năm, sống đến cả đời!" Mạc Kỳ Lâm kinh ngạc một chút, tức thì an ủi.
"Sống thật là khó a! Ta hiện tại sống thêm một ngày đã là thật vui mừng a!"
Lăng Tuyết Mạn mặc kệ, nói như thế nào vẫn không tin lời da^ʍ tặc nói, vừa nhớ đến việc này liền ngồi thẳng thân mình, nghiêm túc hỏi: "Ngũ Vương gia, Ly Hiên tỉnh chưa? Nếu Ly Hiên tỉnh, Hoàng Thượng có thể thả ta hay không?"
"Không biết." Mạc Kỳ Lâm lắc đầu, Lăng Tuyết Mạn lập tức ảm đạm thất sắc, ngậm miệng. Mạc Kỳ Lâm thấy thế, cảm thấy có chút khó chịu, nhẹ thở ra một hơi, lại an ủi: "Đừng lo lắng, Hiên nhi đã có chút khởi sắc. Ngay bây giờ ta sẽ đi đến cung Long Dương thăm nó, nếu nó tỉnh lại, chúng ta sẽ xin phụ hoàng thả tẩu ra ngoài."
"Vâng." Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, cái mũi đau xót hít hít cảm kích nói: "Cám ơn Ngũ Vương gia, ta biết các ngài kháng chỉ vào pháp trường cứu ta là mạo hiểm rất nhiều, ta cũng biết ta có đôi khi không chịu để tâm nói hưu nói vượn, nhưng thực ra ta đều ghi tạc trong lòng, đại hôn ngày đó ngài đã giúp ta, bây giờ lại tiếp tục giúp ta, phần ân tình này Tuyết Mạn nhớ kỹ."
"Ha ha, không có gì, cứu tẩu là việc phải là mà thôi, huống chi ta cũng không phải ta toàn tâm giúp tẩu, có một phần là do ta cũng không đồng ý việc đem người sống chôn cùng Tứ ca." Mạc Kỳ Lâm lắc đầu cười nhẹ.
Nói xong lại nghe được tiếng bước chân vội vả vang lên, trong giây lát một đại nội thị vệ chạy vội vào, chắp tay nói: "Bẩm Ngũ Vương gia, Tam Vương gia tới!"
"Ừ." Đôi mắt Mạc Kỳ Lâm trầm xuống, hôm qua bốn người huynh đệ bọn họ thảo luận phải làm sao mới có thể cứu Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Minh cũng không có tời. Lúc này hắn tới làm cái gì?
"Tam Vương gia?" Lăng Tuyết Mạn cũng mê mang, "Ta cùng Tam Vương gia không có giao tình gì a!"
"Tứ tẩu an tâm ngủ, đừng nói ta tới. Ta ở cách vách nhà tù chờ một chút." Mạc Kỳ Lâm quyết đoán, nói xong lại phân phó thị vệ: "Đi ra ngoài dặn thủ vệ thiên lao không được để lộ tin tức của bổn vương!"
"Vâng, Ngũ Vương gia!"
Lăng Tuyết Mạn có chút không rõ ràng lắm, mờ mịt nằm xuống chờ Mạc Kỳ Minh đến.
Chẳng biết tại sao nghe tiếng bước chân đang đến gần kia, Lăng Tuyết Mạn có chút khẩn trương!
Nàng gần như không có giao tiếp với Tam Vương gia, hoàn toàn không biết được tính tình của hắn, hắn tìm đến nàng làm cái gì?