Dân chúng vây xem quá nhiều, cản trở đường sống của Lăng Tuyết Mạn. Mới chạy hai bước khuỷu tay đã bị Liễu Thiếu Bạch bắt lấy!
"Muốn chạy? Ngươi không phải rất có can đảm sao?"
Liễu Thiếu Bạch cười âm hiểm, cố ý đem tiểu bạch heo trong lòng đưa đến gần mặt Lăng Tuyết Mạn!
"A a a, các ngươi cút xa một chút cho ta!" Dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Lăng Tuyết Mạn suy giảm, kêu thảm, thân dời về sau, bàn tay vung loạn ở trước miệng heo, sợ miệng heo ghê tởm kia thật sự đυ.ng lên mặt nàng.
A... A... Nếu nàng bị heo hôn, thế nào cũng phải kêu da^ʍ tặc gϊếŧ con heo này! Cùng với tên nam nhân họ Liễu!
"Đại ca đừng dọa người ta, nhanh buông tay!" Liễu tiểu muội cau mày kéo Liễu Thiếu Bạch.
"Đúng đúng đúng, ngươi không buông tay, ta liền kêu con ta lại đây!" Lăng Tuyết Mạn vội lấy Mạc Ly Hiên ra hù dọa.
Nghe vậy, Liễu Thiếu Bạch đầu tiên là sợ run hai giây, sau đó cười lên ha hả!
"Ngươi... ngươi cười cái gì? Đầu óc bị nước vào sao?" Lăng Tuyết Mạn giận quá thành thẹn quát.
Dân chúng vây xem phấn khích, người người hứng thú không giảm mở to hai mắt giống như xem diễn, thậm chí không biết nam nhân đáng chết nào kêu một tiếng "Hay!", những người khác vỗ tay ào ào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn co quắp, Liễu Thiếu Bạch cùng Liễu tiểu muội cũng vậy!
Ba người nhất trí trừng mắt, nhưng không người nào để ý lửa giận của bọn họ, ngược lại càng vỗ tay nhiệt liệt!
Lăng Tuyết Mạn không còn gì để nói, mắt lại trừng hướng bàn tay đang giữ khuỷu tay nàng, nuốt nước miếng nói: "Ta cảnh cáo tiểu nhân ôm heo nhà ngươi một lần cuối, ngươi rốt cuộc buông tay không?"
Liễu Thiếu Bạch choáng váng suýt không thở nổi, suy nghĩ hắn một đời anh minh lại bị một nữ nhân không biết từ đâu xuất hiện, trước mặt nhiều người như vậy nhiều lần gọi hắn là tiểu nhân. Sợ là không tới ngày mai, cả kinh thành này liền biết danh Liễu đại công tử của hắn!
"Nữ nhân! Nếu ngươi thu hồi xưng hô đáng chết này, bản công tử liền suy xét thả ngươi!"
Là sĩ có thể nhẫn nhưng không thể nhục!
Lăng Tuyết Mạn ngây ngô cười một tiếng, cuối cùng nói: "Lời nói ra như hắt nước đi, thu hồi là không có khả năng. Hơn nữa ta thật sự nghĩ rằng ngươi là tiểu nhân ôm heo!"
"Ngươi lặp lại lần nữa!" Mắt Liễu Thiếu Bạch lộ ra hung quang!
"Khụ khụ, ta... ta kêu người đó!" Lăng Tuyết Mạn run một cái, trong đầu nhảy ra bốn chữ "gϊếŧ người diệt khẩu", vội hô xé cổ họng: "Ly Hiên"
Quản gia cùng Xuân Đường Thu Nguyệt không thể chen vào đám người, vừa nghe thấy tiếng kêu, tình huống khẩn cấp, quản gia rống một tiếng mang mười phần giận dữ: "Tất cả cút ra!" Dân chúng thế này mới có chút e ngại nhường đường cho ba người này chen lấn tiến vào.
"Vương phi!"
Ba người vừa thấy Lăng Tuyết Mạn bị Liễu Thiếu Bạch khống chế đều kinh hãi thốt lên.
Mà một tiếng Vương phi này làm Liễu Thiếu Bạch kinh ngạc trừng mắt. Sắc mặt Liễu tiểu muội cũng khẽ biến. Dân chúng càng tái mặt ào ào lui về phía sau.
Xuân Đường Thu Nguyệt vừa sải bước, mỗi người tung một chưởng bổ về phía Liễu Thiếu Bạch. Liễu Thiếu Bạch phản ứng kịp, thân mình lui về phía sau, buông Lăng Tuyết Mạn ra!
Hai nha hoàn khẩn trương đỡ Lăng Tuyết Mạn, lo lắng nói: "Vương phi ngài thế nào?"
"Ta không sao, chính là tiểu nhân ôm heo này khi dễ ta!" Lăng Tuyết Mạn xoa khuỷu tay, đồng thời chỉ Liễu Thiếu Bạch, tức giận nói.
Quản gia xem Lăng Tuyết Mạn không có chuyện gì, mới dời ánh mắt hướng Liễu Thiếu Bạch cùng nữ tử áo hồng Liễu tiểu muội bên cạnh hắn. Khi ánh mắt nhìn đến Liễu tiểu muội, con ngươi phút chốc căng thẳng, ánh mắt lóe ra, chậm rãi bước tới, mặt không chút thay đổi, chắp tay nói: "Thì ra là Liễu đại công tử cùng Ngô Đồng tiểu thư! Nô tài ra mắt!"
Liễu Thiếu Bạch tất nhiên là biết quản gia Tứ Vương phủ, khẽ vuốt cằm, ánh mắt lại lướt qua quản gia nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn. Vẻ mặt không kiềm chế được, có chút phức tạp híp híp mắt.
Trên mặt quản gia lạnh lùng không thay đổi, ngừng lại một chút, nghiêng người nhìn qua Lăng Tuyết Mạn, nói tiếp: "Đây là Vương phi nhà ta. Liễu đại công tử mạo phạm như thế, có nên xin lỗi hay không?"
Vương phi?
Tim Liễu Ngô Đồng đập loạn nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong đôi mắt đột nhiên rơi xuống một giọt lệ đau thương, cái miệng nhỏ nhắn thì thào: "Vương phi của Hàn ca ca là nàng..."
Quản run nhẹ một cái, ánh mắt nhìn về phía Liễu Ngô Đồng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng không nói gì.
Một tay Liễu Thiếu Bạch khoát lên trên vai Liễu Ngô Đồng, nói khẽ: "Tiểu muội đừng như vậy."
Lăng Tuyết Mạn có chút mê mang, bước đến gần Liễu Ngô Đồng, lúng ta lúng túng hỏi: "Liễu tiểu thư tại sao khóc?"
"Vương phi! Thời gian không còn sớm, nô tài hầu hạ ngài lên xe ngựa đi!" Quản gia nhàn nhạt liếc qua Liễu Ngô Đồng, cung kính nói.
"Ách. Được. Haiz, không đúng nha, nam nhân này khi dễ ta!" Lăng Tuyết Mạn gật đầu, lại nhớ lại chuyện đáng giận vừa rồi, thở phì phò nói.
Mà Lăng Tuyết Mạn vừa dứt lời, Mạc Ly Hiên cùng Mạc Kỳ Dục rốt cục vì náo nhiệt bên này mà đến. Hai người gần như đồng thời thốt ra -
"Tứ tẩu"
"Mẫu thân"
"Ly Hiên!" Lăng Tuyết Mạn vui mừng quay đầu, như thân nhân xa cách lâu ngày mới gặp, chạy lên ôm Mạc Ly Hiên, ngay sau đó, vẻ mặt đưa đám nói: "Ly Hiên, mẫu thân bị khi dễ!"
"Cái gì?"
Một tiếng này lại đồng thời đến từ miệng Mạc Ly Hiên cùng Mạc Kỳ Dục!
Mà quản gia cùng Xuân Đường Thu Nguyệt nhìn thấy Mạc Kỳ Dục đã vội quỳ xuống hành lễ: "Nô tài khấu kiến Thất Vương gia!"
"Đứng lên đi!"
"Tạ Thất Vương gia!"
Liễu Thiếu Bạch kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên, thầm than, thì ra tiểu nữ nhân kiêu ngạo này thật là có con a! dựa vào thân phận của nàng, đích xác có thể kiêu ngạo!
Đặt Tiểu Bạch trong lòng xuống, tiến lên hai bước, quỳ gối nói: "Thiểu bạch bái kiến Thất Vương gia! Bái kiến tiểu Vương gia cùng Vương phi!"
Liễu Ngô Đồng lặng lẽ lau lệ, nhẹ nhàng bước sen, hơi hơi quỳ xuống nói: "Ngô Đồng bái kiến Thất Vương gia cùng tiểu Vương gia! Bái kiến Vương phi!"
"Thì ra huynh muội Liễu gia cũng ở nơi đây à. Mau mau đứng lên! Ha ha, vừa rồi dân chúng vây quanh nơi này là nhìn náo nhiệt của các ngươi sao" Mạc Kỳ Dục khẽ cười nói.
Lời nói mới ngừng, Lăng Tuyết Mạn lại đen mặt bước lên trước mặt Mạc Kỳ Dục, hung thần ác sát nói: "Thì ra ngươi quen biết nam nhân này a! Hừ!"
"Tứ tẩu, đã xảy ra chuyện gì? Tẩu hung dữ với ta làm cái gì? Ta lại không chọc tẩu!" Mạc Kỳ Dục mờ mịt buồn bực nói.
Lăng Tuyết Mạn chán nản, từ đầu tới đuôi miêu tả một lần. Nghe xong mấy người ở đây thổn thức không thôi. Liễu Thiếu Bạch dở khóc dở cười mắt trợn trắng, Liễu Ngô Đồng thất hồn lạc phách lẳng lặng đứng ở một bên không nói được một lời, ánh mắt ngừng ở trên mặt Lăng Tuyết Mạn.
"Khụ khụ, Liễu đại công tử, Tứ tẩu ta nơi này có chút vấn đề, ngươi xin lỗi nàng được không? Hôm nay sợ là nàng không chịu buông tha ngươi!" Mạc Kỳ Dục giống như nghiêm trang nói, ngón trỏ phải chỉ hướng đầu của hắn. Đáy mắt Liễu Thiếu Bạch mang ý cười không tốt.
Lời vừa nói ra, Lăng Tuyết Mạn giận gần như ngất lịm, hung hăng đạp một cước, "Mạc Kỳ Dục! Ngươi kêu ta là Tứ tẩu, mà lại dám nói ta như vậy!"
Nghe hét thảm một tiếng như thế, Lăng Tuyết Mạn chẳng những không có lập tức dời chân, còn dùng lực day hai cái mới đắc ý lui chân, hừ cái mũi nói: "Ngươi còn biết ta là Tứ tẩu ngươi à, dám nói đầu óc ta có vấn đề, ta đạp chân ngươi sưng luôn!"
"Khụ khụ! Hung hãn thật!" Liễu Thiếu Bạch khϊếp sợ, tròng mắt suýt nữa rơi xuống, sau đó dùng lực nuốt nước miếng, yết hầu lăn lộn, "Thiểu Bạch có mắt không tròng, không có nhận ra Tứ Vương phi, xin nhận lỗi a!"
Lời này càng làm Lăng Tuyết Mạn tức giận, hắn nói gần nói xa chẳng qua là nói nàng là hung hãn!
Hơn nữa Mạc Kỳ Dục mới vừa rồi còn kêu thảm, hắn nghe xong Liễu Thiếu Bạch nói, lại cười lên ha hả!
Lăng Tuyết Mạn càng giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cắn răng nghiến lợi nhìn con heo: "Ly Hiên, buổi tối mẫu thân muốn ăn thịt heo! Liền ăn con heo này đi!"
"Khụ khụ!"
Mạc Kỳ Dục bị sặc ho khan, gương mặt đồng tình nhìn Liễu Thiếu Bạch.
Liễu Thiếu Bạch phản ứng mãnh liệt, nhảy ra hai chữ: "Không được!"
"Liễu công tử, heo của ngươi dọa mẫu thân của ta!" Mạc Ly Hiên cười hì hì nhìn Liễu Thiếu Bạch, đồng tử trong suốt ngây thơ vô tội.
Liễu Thiếu Bạch hơi xoay người toét miệng cười: "Tiểu Vương gia, ta đã xin lỗi Tứ Vương phi, huống chi là ngài ấy đυ.ng phải ta mới té ngã."
"Nhưng mẫu thân của ta là nữ nhân, nam nhân nên nhường cho nữ nhân. Liễu công tử là nam nhân sao?" Mạc Ly Hiên tươi cười không giảm, miệng nói chuyện thật non nớt nhưng lại làm Liễu Thiếu Bạch cùng Mạc Kỳ Dục giật mình kinh ngạc.
Liễu Thiếu Bạch nhất thời bị sặc, nhìn Mạc Ly Hiên, lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, lại nhìn Mạc Kỳ Dục, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Mạc Kỳ Dục ngớ ra vài giây, sau đó nhẹ nhíu mày nói: "Hiên nhi, đây là đại công tử của Liễu Thái Phó. Không thể quá mức!"
"Thất thúc, Hiên nhi có nói lỡ lời sao? Thất thúc là nam nhân cũng nên nhường cho mẫu thân, phải không?" Mạc Ly Hiên ngước mắt chăm chú hỏi.
"Ách, này... này... Thất thúc đương nhiên là nam nhân. Bất quá nàng... nàng..." Mạc Kỳ Dục thật không cam lòng, muốn vì chính mình nói. Nhưng -
"Thất thúc!" Con ngươi sáng trong của Mạc Ly Hiên nhiễm lên một tầng bi thương, "Thất thúc, mẫu thân của con đối với người khác chân thành thiện lương, chính là tuổi còn nhỏ nên chưa chín chắn. Thất thúc không thích ngài ấy sao?"
Người nói vô tình, người nghe có tâm.
"Ách, nói như thế nào... Thất thúc cũng thích a. Bất quá..." Mạc Kỳ Dục lắp bắp, bất giác khuôn mặt tuấn tú xông lên một tia ửng đỏ, chuyển mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, tim đột nhiên đập nhanh hơn, cuống quít quay mặt đi.