Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 140: Rất nhớ vị của ngài

Chương 140: Rất nhớ vị của ngài

“Lập Ngôn!” Triệu Thanh Hoài ở nơi xa thấy hắn tới thì quát to một tiếng. Yêu quái bốn phía đã vây lấy ông ta, người của Thượng Thanh Tư đều đang bận chỗ khác, không thể chi viện.

Tống Lập Ngôn hoàn hồn, muốn lập tưc lắc mình qua nhưng vẫn ngừng một bước rồi khẽ nói với nàng: “Ở chỗ này chờ ta.”

Sức mạnh cường đại mà thuần khiết cuốn mở một con đường, hắn phi thân qua, trên tay niệm quyết, vô số tấm lưới từ trên trời giáng xuống như mưa rơi bình ổn đám yêu khí quanh người Triệu Thanh Hoài. Tiếp theo mấy chục lá bùa bay ra, hóa thành lưỡi đao sắc bén đuổi theo đám yêu quái đang chạy trốn.

Triệu Thanh Hoài ngây ra, ông ta nhìn quang cảnh này sau đó lại quay đầu nhìn hắn. Diệt Linh Đỉnh ở nơi xa vẫn không ngừng cắn nuốt yêu quái, mỗi con yêu quái bị nuốt vào hắn sẽ phải trả giá tu vi tương đương. Lưới bắt yêu từ trên trời rơi xuống như sao sáng, tu vi của hắn quá đỗi sung túc, cho dù là thiên phú dị bẩm thì Tống Lập Ngôn cũng không có khả năng tiến bộ vượt bậc đến nước này chứ? Ông ta có đang nằm mơ không?

Nhưng những gì ông ta nhìn thấy trước mắt lại đích xác là thế. Tống Lập Ngôn không đổi sắc mặt, vừa điều khiển phù chú vừa nâng ông ta dậy, ánh mắt kiên định ôn hòa nói: “Không có việc gì chứ?”

Không, không đúng, đây không phải Tống Lập Ngôn. Cổ họng khẽ nhúc nhích, Triệu Thanh Hoài muốn gọi một cái tên nhưng tình thế trước mắt đột nhiên thay đổi, ông ta không thể không nuốt lời xuống, đi chi viện cho đệ tử khác.

“Sư phụ.” Tống Lập Ngôn lấy hồn âm nhẹ giọng nói, “Trong núi có trá, trước tiên rút lui thôi.”

Đã đánh thành như vậy, một bên tùy ý rút trước nhất định sẽ khiến những người rút cuối bị tổn thương. Triệu Thanh Hoài không bỏ được rút lui nhưng hắn đã nói thế thì ông ta cũng chỉ đành truyền hồn âm cho mọi người vừa đánh vừa lui.

Nhưng yêu quái hung tàn nhào lên cắn rơi đầu người của Thượng Thanh Tư, sau đó lại bị người sau vung kiếm chặt đầu. Cho dù vừa đánh vừa lui thì hai bên vẫn không ngừng đổ máu thương vong. Chờ mọi người rời đến chân núi, cùng nhau kết phong yêu trận thì Triệu Thanh Hoài mới cảm thấy không thích hợp.

“Núi này là thế nào đây?”

Đất ở chân núi là màu vàng nâu nhưng trên núi lại đen nhánh. Vốn ông ta còn chưa phát hiện ra nhưng đứng từ dưới thì ai cũng thấy đen nâu hai màu phân biệt rõ rệt.

“Đó là Bùi Hiến Phú dùng thượng cổ cấm thuật bày Tử Tế.” Tống Lập Ngôn giao một vị sư huynh bị thương cho người khác sau đó phất tay áo nói, “Lấy ba lượng quỷ mị mà tạo thành, chuyên nuốt thi thể người và yêu hồn sau đó luyện ra tà ám lớn hơn nữa. Ở thời kỳ thượng cổ cũng có vị tướng quân dùng cái này trên chiến trường, luyện ra đại yêu Ung Cùng. Trong trận chiến ấy hắn toàn thắng, lập ra một triều đại mới nhưng đáng tiếc là chỉ đăng cơ được một tháng thì đã bị tà ám cắn nuốt.”

Triệu Thanh Hoài chấn động, tuy lúc trước ông ta cũng đoán được hắn đã nhớ ra cái gì nhưng từ miệng hắn nghe được những câu chuyện thượng cổ này thì ông ta vẫn không thích ứng nổi: “Vậy…… Bùi Hiến Phú cũng sẽ bị phản phệ sao?”

“Hắn ở trong tam giới, tự nhiên sẽ bị phản phệ, nhưng tà ám hắn muốn luyện đã thành. Như vậy sau khi hoàn thành tâm nguyện hắn sẵn sàng chịu chết.”

Bùi Hiến Phú là yêu quái bên người Xi Vưu, hắn trăm phương ngàn kế hơn một ngàn năm nay tìm cách cởi phong ấn cho Xi Vưu. Có chết hay không hăn chẳng thèm để ý, chỉ cần tà ám này có thể mang Lâu Tự Ngọc cùng tiểu Yêu Vương về cho hắn là được.

Nghĩ đến đây, tim Tống Lập Ngôn nhảy dựng lên, đột nhiên hỏi: “Lâu chưởng quầy ở nơi nào?”

Triệu Thanh Hoài run run râu, hung hăng mà nhắm mắt. Nếu đây vẫn là đồ nhi của ông ta thì khẳng định ông ta sẽ mắng chửi tới tấp ngay. Đối đầu với kẻ địch mạnh thì còn quan tâm tới con hồ ly kia làm gì? Nhưng hiện tại cho ông ta hai lá gan ông ta cũng không dám mắng. Ông ta ngừng một lát mới tủi thân đáp: “Bọn họ dù sao cũng là yêu quái, sao có thể cùng chúng ta cùng lui lại chứ? Hiện tại bên trên vẫn đánh thành một đoàn, bọn chúng tự đánh nhau thì liên quan gì tới chúng ta……”

Tống Lập Ngôn rũ mắt, sau một lúc lâu mới gật đầu: “Ta đã biết.”

Lâu Tự Ngọc mang theo Cánh Gà lui xuống chân núi chỗ cách bọ họ ba dặm. Đám Bạch Tiên gia không theo tới, chỉ có vài vị trưởng lão nhìn có vẻ cực kỳ chung thành và Mỹ Nhân Xà theo tới. Nàng ta treo người trên thân cây gần đó rồi xông thẳng đến chỗ nàng nhổ một miếng.

“Làm gì thế?” Nàng nâng tay áo chống đỡ.

Mỹ Nhân Xà tức giận lại nhổ cho nàng một miếng nữa mới nói: “Ngươi là yêu quái, không phải phàm nhân, bảo hộ mình hắn thì thôi, sao lại coi cả yêu giới là địch hả? Nếu Yêu Thần thực sự thức dậy thì đó là phúc khí của cả yêu giới, chúng ta đã bị phàm nhân chèn ép bao lâu rồi? Còn không cho phản kháng sao?”

Lâu Tự Ngọc nhìn vết thương trên tay của Cánh Gà, buồn bực không đáp. Mỹ Nhân Xà quay đầu nhìn về phía tiểu Yêu Vương kia giận dữ nói: “Ngươi cũng mau khuyên nhủ nàng đi.”

Cánh Gà nghiêm túc nghĩ nghĩ sau đó đáp: “Ta nghe Lâu tỷ tỷ.”

“Ngươi nghe nàng nói thì chúng ta đừng hòng còn quả trứng nào!” Mỹ Nhân Xà nổi khùng đập cái đuôi, “Nhìn xem, chúng ta nhiều năm nay nhường nhịn ẩn cư, nhưng có được ngày lành nào không? Bọn họ chính là muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, cho dù ngươi lương thiện thì cũng sẽ không có kết cục tốt.”

“Lần này là bởi vì có người làm rối chứ không phải do ẩn nhẫn.” Lâu Tự Ngọc vừa băng bó cho Cánh Gà vừa đạm mạc nói, “Nếu không phải do Bùi Hiến Phú thì hiện tại các tộc đều còn tốt. Người và yêu nước giếng không phạm nước sông, là đạo lý sinh tồn lâu dài.”

“Ngươi chính là bất công!” Mỹ Nhân Xà hừ lạnh, “Ta không rõ họ Tống kia có chỗ nào tốt chứ? Theo ta thấy, còn không bằng tiểu Yêu Vương này, vừa ôn nhu lại săn sóc. Tốt xấu gì hôm nay người ta cũng cứu ngươi, thật sự là đến mệnh cũng muốn cho ngươi luôn.”

Cánh Gà nghe vậy thì nhíu mày nói: “Ta cứu Lâu tỷ tỷ là bởi vì ta muốn cứu, không phải muốn cho nàng cảm thấy ta tốt.”

Mỹ Nhân Xà sửng sốt, tấm tắc lắc đầu: “Cảm động đất trời, ta sắp khóc rồi nè.”

Lâu Tự Ngọc dùng vải trắng buộc thành một cái nút xinh đẹp trên tay hắn, sau đó nàng đứng dậy cười nói: “Ân tình hôm nay ta sẽ nhớ kỹ.”

“Không cần tỷ tỷ trả.” Cánh Gà không vui nói, “Lại không phải cho mượn đồ vật.”

Miệng vết thương được băng bó xong hắn đứng dậy nói: “Có trưởng lão gọi ta đến bờ sông, ta đi trước.”

“Được.” Lâu Tự Ngọc gật đầu.

Cánh Gà lắc mình đi ra ngoài, sắp đến bờ sông hắn lại đột nhiên ngừng lại. Cạnh một cái cây hòa cách đó năm bước có một người mặt mày thanh tuấn, áo bào tung bay đang yên lặng nhìn hắn khiến hắn cảm thấy bị áp lực.

……

Mỹ Nhân Xà thuyết giáo nửa canh giờ, cuối cùng trở về xử lý việc của Xà tộc. Lâu Tự Ngọc thì thở ra một hơi to, nhìn quanh sau đó nhón chân lẻn ra ngoài. Tuy lúc này nàng đi tìm Tống Lập Ngôn thì thật sự không quá thỏa đáng, rất giống hai quân đang giao chiến mà nàng lại phản bội chạy theo địch nhưng nàng thật sự rất muốn gặp hắn, dù đứng xa nhìn một cái thôi cũng được.

Nhưng mới vừa chuồn đi không bao xa nàng lại chột dạ quay đầu lại xem có người theo đuôi không. Cả người nàng đột nhiên đâm sầm vào ngực một người khác.

Tống Lập Ngôn duỗi tay đón lấy nàng, hơi chút ghét bỏ nói: “Tốt xấu gì cũng là đại yêu quái, sao lại giống như trộm thế này?”

Đôi mắt Lâu Tự Ngọc sáng ngời, nàng nhảy dựng lên hóa thành nguyên hình, vèo một cái đã bám lên vai hắn, cái đuôi to bọc một cái đã quấn chặt đầu nàng và đầu hắn vào một chỗ.