Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, rất tri kỷ tỏ vẻ, "Dạ."
Giang Mặc Thần nhéo nhéo mặt bé, "Kỳ Kỳ thật ngoan."
Kỳ Kỳ ngọt ngào cười cười với hắn.
Giang Mặc Thần làm trò trước mặt Kỳ Kỳ gọi điện cho mẹ Giang, hỏi bà Nghiên Nghiên tuổi này có thể xa nhà không?
Mẹ Giang hỏi hắn, "Con muốn làm gì?"
"Gần đây Thanh Trì đang đóng phim, đoàn phim bọn họ không nghỉ tết, con định mang Kỳ Kỳ đến đoàn phim bên kia đoàn tụ với em ấy, Kỳ Kỳ muốn cho Nghiên Nghiên đi cùng, con lo lắng Nghiên Nghiên quá nhỏ không thích hợp xa nhà, nên muốn hỏi mẹ."
"Ồ," Mẹ Giang gật gật đầu, "Được thì được, nhưng con biết chăm sóc Nghiên Nghiên sao? Hay là mẹ và các con cùng đi đi."
"Không cần đâu mà, bằng không đến lúc đó trong nhà chỉ còn ba và chị."
"Vậy bọn họ ăn tết của bọn họ, chúng ta ăn tết của chúng ta a."
"Không tốt lắm đâu."
"Có cái gì mà không tốt, con biết chăm sóc trẻ sơ sinh sao? Nếu Nghiên Nghiên khóc náo loạn con biết phải làm gì không? Cứ quyết định như vậy đi, lúc con đi nhớ kêu mẹ a."
Giang Mặc Thần nghe bên kia điện thoại đột nhiên cúp máy, câm nín, sao lại quyết định xong rồi, rõ ràng hắn không đồng ý có được không?! Giang Mặc Thần đau đầu, bất đắc dĩ gọi lại cho mẹ Giang, nhưng mẹ Giang thông minh cỡ nào, bà coi như không thấy, căn bản là không nhấc máy. Giang Mặc Thần lại nhắn WeChat cho bà, bà cũng không xem, một bộ dáng đã quyết định đi theo bọn họ rồi.
Kỳ Kỳ thấy hắn bất đắc dĩ thở dài, nghĩ rằng Nghiên Nghiên không thể đi, bé không muốn bởi vì mình kiên trì mà làm Giang Mặc Thần không vui, vì thế bắt lấy tay hắn, khuyên hắn, "Không sao hết phụ thân, nếu Nghiên Nghiên không thể đi thật, vậy đừng cho em đi, chúng ta chờ em lớn hơn một chút lại dẫn đi, phụ thân đừng không vui."
Giang Mặc Thần sờ sờ mặt bé, "Nhãi con, vấn đề bây giờ không phải em trai con có được đi hay không, mà là bà nội con một lòng muốn đi, ba ba mệt tim thật sự a."
Kỳ Kỳ ngốc, "Bà nội?"
"Đúng vậy, nên bây giờ người bố già của con đang tự hỏi, làm sao thì bà nội con mới có thể từ bỏ cái suy nghĩ này đây?"
Kỳ Kỳ phồng phồng quai hàm, vô cùng nỗ lực giúp hắn suy nghĩ vấn đề này.
Giang Mặc Thần nhìn bộ dáng nghiêm túc này của bé, nhịn không ôm bé ngồi lên đùi mình. Thật ra đáp án rất đơn giản, để Nghiên Nghiên ở nhà là được rồi, nhưng Kỳ Kỳ nói đúng, đây là năm mới đầu tiên sau khi Nghiên Nghiên được sinh ra, không lý nào ba người bọn họ cùng nhau ăn tết, lại để Nghiên Nghiên lại ở nhà, bọn họ là một nhà bốn người, theo lẽ thường hẳn là cùng nhau vượt qua năm mới, dù cho Nghiên Nghiên còn rất nhỏ.
Ban đầu Giang Mặc Thần quyết định đi thăm ban Yến Thanh Trì cùng Kỳ Kỳ, cùng ăn tết, cho y một bất ngờ, tuyệt đối không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển đến bước này —— Hành trình năm mới của Giang gia.
Giang Tinh Thần ở đầu kia điện thoại tỏ vẻ, "Dù sao cũng lâu rồi không ra ngoài ăn tết, vừa lúc ra ngoài chơi một chuyến."
"Chị, thứ em nói thẳng, chỗ Thanh Trì quay phim chỉ là một cái trấn nhỏ, còn không phải trấn nhỏ du lịch, chỉ là một cái thị trấn bình thường, mọi người chơi cái gì?"
"Coi như là trở lại nguyên trạng, hít thở không khí mới mẻ, em cũng biết, gần đây chất lượng không khí của thành phố X kém như vậy, cũng đến lúc ra ngoài một chút."
Giang Mặc Thần hơi bất đắc dĩ đè đè huyệt Thái Dương, "Ba ba cũng nghĩ như vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Hảo đi." Giang Mặc Thần treo điện thoại, cảm thấy đến lúc đó, kinh hỉ phỏng chừng không có có, Yến Thanh Trì nhìn đến bọn họ này cả gia đình, phỏng chừng cũng chỉ dư lại kinh hách.
Nhưng mà, chuyện này xa xa không chỉ đơn giản như hắn nghĩ, lúc ăn cơm, Kỳ Kỳ giòn tan nói với hắn, "Ba ba, Nghiên Nghiên cũng muốn cùng đi với chúng ta, có thể mang Nghiên Nghiên đi cùng không? Nghiên Nghiên muốn cùng ăn tết với mẹ."
Giang Mặc Thần dừng đũa, "Nghiên Nghiên nói với con?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Nghiên Nghiên muốn hẹn con mấy ngày nữa rồi ngoài chơi, con nói con không đi được, cậu ấy hỏi con vì sao, con nói con đi thăm ba ba, rồi cậu ấy hỏi con có thể đi cùng không? Cậu ấy muốn đi thăm mẹ của cậu ấy."
Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, dù sao cũng nhiều người như vậy rồi, mang thêm một Bác Nghiên đương nhiên không là vấn đề gì, chỉ là, "Việc này phải hỏi ba ba của Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên nói với ba nó chưa?"
"Cậu ấy nói chờ tối ba ba cậu ấy về sẽ nói, để con nói với phụ thân trước."
Giang Mặc Thần gắp cho bé một đũa đồ ăn, "Nghiên Nghiên muốn cùng đi với chúng ta, đương nhiên không có vấn đề gì, nếu ba bạn ấy đồng ý, vậy thì chúng ta sẽ dẫn bạn ấy đi, nếu ba bạn ấy không muốn, vậy chúng ta chỉ có thể để bạn ấy ở nhà ăn tết cùng ba mình."
Kỳ Kỳ nghe hắn nói như vậy, cảm thấy Nghiên Nghiên có hơi thảm, thật vất vả nuốt đồ ăn xuống, rồi sốt ruột hỏi Giang Mặc Thần, "Nghiên Nghiên chỉ có thể ăn tết cùng ba hoặc cùng mẹ, một người thôi phải không ạ?"
Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, "Theo lý thì đúng là như vậy."
"Theo lý mà nói là thế nào?" Kỳ Kỳ không hiểu.
Giang Mặc Thần giải thích cho bé, "Chính là con nói rất đúng, đa số tình huống cậu ấy chỉ có thể ăn tết cùng ba hoặc cùng mẹ, một người."
"Vậy chẳng phải Nghiên Nghiên rất đáng thương sao, ba mẹ và bảo bảo phải cùng ăn tết a."
Giang Mặc Thần cười cười, xoa xoa tóc bé.
Kỳ Kỳ rất đau lòng tiểu đồng bọn của mình, "Nếu Nghiên Nghiên cũng có thể cùng ăn tết với cả ba và mẹ thì tốt rồi." Bé nhìn Giang Mặc Thần, bẻ ngón tay tính cho Giang Mặc Thần xem, "Kỳ Kỳ có thể cùng ăn tết với ba ba, phụ thân, Nghiên Nghiên, mà Nghiên Nghiên chỉ có thể cùng ăn tết với ba hoặc mẹ, một người, Kỳ Kỳ nhiều hơn Nghiên Nghiên hai người."
"Vậy Kỳ Kỳ vui vẻ không?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Kỳ Kỳ vui vẻ, nhưng Kỳ Kỳ cũng hy vọng Nghiên Nghiên vui vẻ."
"Nhưng mà, đây là chuyện nhà Nghiên Nghiên, chúng ta cũng không có cách nào a."
Kỳ Kỳ nghe vậy, hơi khổ sở hạ mi, một hồi lâu, đột nhiên xoay người ôm lấy Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần khó hiểu, Kỳ Kỳ ngửa đầu cười cười với hắn, mềm mại nói, "Kỳ Kỳ thật hạnh phúc a, Kỳ Kỳ không cần phải chọn một người, thật hạnh phúc a, hắc hắc hắc."
Giang Mặc Thần cúi đầu cụng cụng trán bé, "Đúng vậy, Kỳ Kỳ của phụ thân là bảo bảo hạnh phúc nhất trên đời."
Kỳ Kỳ hơi thẹn thùng vùi đầu trong lòng hắn, vui vẻ cười.
Cuối cùng Bác Nghiên cũng được gia nhập phân đội nhỏ thăm ban năm mới của bọn họ, không ngừng nhóc, còn có ba ba nhóc, Bác Phong.
Giang Mặc Thần không hiểu nổi, "Nghiên Nghiên đi là muốn đoàn tụ với mẹ, anh muốn đi làm gì? Đoàn tụ với Phó đạo?"
"Sao có thể." Bác Phong ở đầu kia điện thoại chết cũng không thừa nhận, "Tôi không đi mà được à? Tôi không đi tiểu quỷ này lại muốn ôm con rùa đen của nó bỏ nhà ra đi, cuối năm là lúc các phần tử phạm pháp chạy doanh số đấy, lúc này nó mà đi nhà ga, quả thật chính là giao hàng tận nhà."
"Nó đi nhà ga làm gì?" Giang Mặc Thần khó hiểu.
"Ngủ ga tàu hỏa a." Bác Phong quả thật mệt tim, "Tối hôm qua nó la làng ngủ ga tàu hỏa với tôi cả một đêm, còn ngủ ga tàu hỏa? Nó biết ga tàu hỏa ở đâu sao? Thằng nhóc này, tức chết tôi mà."
"Cho nên, anh đồng ý?"
"Không thì sao, cho nó đi ga tàu hỏa ngủ thật à."
"Vậy anh để nó đi với tôi là được rồi, sao còn phải tự đi theo?"
"Tết nhất tôi giao con tôi cho cậu, mình thì buông tay mặc kệ, ba mẹ tôi biết thế nào cũng phải đánh gãy chân tôi, còn không bằng tôi cùng đi."
"Tôi cảm thấy, chắc Phó đạo thấy Nghiên Nghiên là kinh hỉ, thấy anh là kinh hách."
Bác Phong không hài lòng, "Chỉ có cậu từng đi học đúng không, nghiền ngẫm từng chữ một, tôi quản cô ta kinh hỉ hay kinh hách, dù sao cũng không phải tôi đi vì cô ta, tôi chỉ đi trông con trai tôi."
"Vậy được rồi, đến lúc đó liên hệ."
- --
Thẳng đến trước tết hai ngày, Phó Mẫn Chi mới nhận ra hình như sắp qua năm mới. Cô sắp xếp cho đoàn phim một chút, ngày trừ tịch mọi người không cần đóng phim, tập thể nghỉ một ngày, buổi tối cùng ăn cơm, muốn rời khỏi cũng được, nhưng phải trở về trước ngày đóng phim hôm sau.
Yến Thanh Trì lười lăn lộn, từ đây về thành phố X, thời gian một ngày rõ ràng không đủ, còn không bằng ở khách sạn nghỉ ngơi. Y nói với Giang Mặc Thần ý nghĩ của mình, Giang Mặc Thần rất thấu hiểu, "Anh cũng cảm thấy như vậy, em nghỉ ngơi cho khoẻ, đóng phim cho tốt, chờ em bận xong thì về nhà, tự nhiên chúng ta sẽ gặp nhau."
"Kỳ Kỳ đâu? Sao không thấy nó." Yến Thanh Trì hỏi.
"Chơi với Nghiên Nghiên rồi, bây giờ Kỳ Kỳ chính là mỗi ngày tự xét bản thân ba điều, hôm nay chào buổi sáng em trai chưa? Hôm nay chơi với em trai chưa? Hôm nay chúc ngủ ngon em trai chưa? Một cái cũng không thể thiếu."
Yến Thanh Trì nhịn không được cười cười, "Em đã biết Kỳ Kỳ sẽ là một người anh tốt mà, nó thật sự là tiểu cục cưng."
"Đúng vậy, vốn đang lo Kỳ Kỳ có thể không thích trong nhà nhiều thêm một bé con không, kết quả nó là đứa nhớ thương bé con nhất, đi đâu cũng nhớ." Giang Mặc Thần lắc lắc đầu "Chắc đây chính là duyên phận, đời này chú định phải làm anh em." Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Giống như chúng ta, chú định phải làm vợ chồng."
Yến Thanh Trì bị hắn làm cho tức cười, "Sự biến chuyển này quá lạnh, Giang tiên sinh."
"Đúng ý là được rồi."
Yến Thanh Trì nhìn hắn, nhìn nhìn, lại cảm thấy mình có hơi nhớ hắn, "Hôm trước em hỏi Phó đạo, có thể đầu tháng tư em mới đóng máy."
"Chu kỳ quay phim bình thường." Giang Mặc Thần bình luận.
"Nên phải chờ tới tháng tư chúng ta mới có thể gặp nhau."
"Không sao cả, anh chờ em về."
"Đừng đến lúc đó em về, anh lại đi đóng phim."
Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, "Chắc năm nay anh sẽ không nôn nóng đóng phim, nhưng có thể sẽ nhận một tổng nghệ, cùng em nhận một tổng nghệ."
"A?"
"Trước đó Quản Mai đã nói, có vài tổng nghệ đã gửi lời mời cho em từ sớm, cô ấy chọn mấy cái cho anh xem, anh cảm thấy một cái tổng nghệ du lịch thêm vận động trong đó rất không tồi, thích hợp với em, cũng thích hợp chúng ta cùng đi."
"Nhưng không phải anh không nhận làm thường trú chân nhân tú sao?"
"Trước kia không nhận, là vì không cần thiết, bây giờ muốn nhận là anh muốn tiêm một kim dự phòng cho fan. Hai chúng ta cùng lên tổng nghệ, làm cộng sự, chắc chắn sẽ có tiếp xúc thân mật, cũng chắc chắn sẽ có nhiều fan cp hơn, như vậy, sau này chúng ta công khai, fan của anh và fan của em đều không quá mức kinh ngạc, hơn nữa người duy trì cũng càng ngày càng nhiều."
Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Sao em lại có cảm giác, bắt đầu từ giải Kim Quế, anh đã lén lút tự lót đường cho chúng ta công khai?"
"Như vậy không tốt sao? Dù sao, cũng có một ngày chúng ta phải công khai."
"Có sớm quá không a?"
"Không đâu." Giang Mặc Thần nói, nhẫn cầu hôn hắn đã nhận được từ tháng 5 năm trước, hắn vẫn đặt trong ngăn kéo, chờ đến thời cơ thích hợp.
Ngày đó, bọn họ lãnh giấy kết hôn cũng không có chọn ngày, chỉ chọn ngày thích hợp cưới gả gần nhất trên lịch, cứ như vậy mà lãnh chứng, đây là chuyện mà đến bây giờ Giang Mặc Thần chỉ nghi đến thôi đã rất hối hận. Nếu hắn biết cuối cùng mình sẽ thích Yến Thanh Trì như thế, nhất định hắn sẽ chọn một ngày kết ôn đàng hoàng.
Nên vì để sau này mình không hối hận, hắn vẫn rất cẩn thận chọn ngày cầu hôn, hắn đã suy xét vào năm mới, suy xét vào Lễ Tình Nhân, cuối cùng vẫn quyết định vào tháng 6, ngày sinh nhật của Yến Thanh Trì.
Hắn từng nhận được món quà tốt nhất, bất ngờ nhất, động lòng người nhất vào ngày sinh nhật của mình, hắn vĩnh viễn nhớ rõ rung động khi nhìn thấy Yến Thanh Trì ngày đó, nhớ rõ một ngày kia, bọn họ có Nghiên Nghiên.
Nên hắn cũng hy vọng, Yến Thanh Trì cũng có thể nhận món quà làm y vĩnh viễn ghi khắc vào chính ngày sinh nhật của mình, để sau này y nhớ lại, vẫn có thể vui vẻ nói, "Sinh nhật, quả nhiên là ngày làm người ta vui vẻ nhất".
Mà sau bước cầu hôn, hắn sẽ tiếp viện Yến Thanh Trì bằng một hôn lễ, hắn muốn làm lớn, để tất cả mọi người đều biết bọn họ là một đôi, vỗ tay cho bọn họ, chúc phúc bọn họ. Nhưng giữa hai bước này, còn một phân đoạn mấu chốt, chính là công khai trên mạng —— công khai bọn họ thích nhau, bọn họ đã lãnh giấy hôn thú, bọn họ đã tính toán sống với nhau cả đời.
Giang Mặc Thần đã sắp xếp tất cả kế hoạch, vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu mỗi gió đông, hắn cần ngọn gió đông này giúp hắn thổi một hơi, để sau khi hắn công khai, âm thanh duy trì nhiều một chút, âm thanh phản ít một chút, vận khí của hắn rất tốt, không bao lâu đã tìm được —— bề ngoài "Cộng Sự Tốt Nhất" là tổng nghệ chân nhân tú, hai người một tổ phối hợp lẫn nhau, cùng đi qua nhiều thành thị trên toàn thế giới, thưởng thức cảnh đẹp, đồ ăn ngon đồng thời cạnh tranh các trò chơi với các tổ cộng sự khác.
Giang Mặc Thần rất vừa lòng, chính là nó.
Yến Thanh Trì cảm thấy hắn nóng vội như vậy, đúng là làm mình không nghĩ tới, nhưng đúng là y cũng không thích loại tình yêu ngầm này lắm, đặc biệt là bọn họ đã có hai đứa con. Chẳng qua, "Đó cũng phải chờ em lấy thưởng rồi nói, không lấy thưởng, không công khai."
"Anh cảm thấy nhanh thôi, bộ phim này của Phó đạo, chắc chắn em có thể đoạt giải."
"Lần trước được đề cử Diễn viên mới xuất sắc nhất anh cũng nói như vậy!" Yến Thanh Trì nhắc nhở hắn.
"Rất bình thường, trong lòng anh, em ưu tú như vậy, tất nhiên giải thưởng nào cũng phải thuộc về em." Giang Mặc Thần lại mang cặp kính 15 độ của mình lên.
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Cho nên, lời anh nói đã không còn giá trị tham khảo, Giang tổng."
"Bảo bối, anh tin tưởng em." Giang Mặc Thần ôn nhu nói.
"Em chỉ tin sự thật." Yến Thanh Trì lãnh khốc nói.
Giang Mặc Thần cười cười, "Được, chuyện công khai sau này hả nói, nhưng tiêm một kim dự phòng chắc chắn không sai, yên tâm đi."
Yến Thanh Trì rất đồng ý với hắn ở điểm này, dù sao, Giang Mặc Thần cũng có kiến thức rộng rãi trong cái vòng này hơn.
"Nên phải quay cái tổng nghệ kia thật sao?"
"Chờ hai ngày nữa em không bận, Quản Mai sẽ nói chuyện này với em, em xem thử xem mình có thích không, thích thì chúng ta nhận."
"Không thích thì không nhận sao?" Yến Thanh Trì trêu ghẹo hắn.
"Đúng vậy." Giang Mặc Thần ôn thanh nói.
"Vậy chắc em phải thích rồi." Yến Thanh Trì cười, "Dù sao, hình như anh rất thích a."
Giang Mặc Thần nhìn y, "Cho nên, em thích anh?"
Yến Thanh Trì mỉm cười, "Không, là cho nên em phải đi ngủ, ngủ ngon, Giang tiên sinh." Y nói xong, cúp video trò chuyện.
Nhưng mà không được bao lâu, WeChat lại vang lên một tiếng, Yến Thanh Trì mở ra, là giọng nói của Giang Mặc Thần, "Ngủ ngon, Giang phu nhân."
Lúc này, Yến Thanh Trì còn không biết, hai ngày sau, tại cái trấn nhỏ này, ở một khách sạn khác, y chính tai nghe được Giang Mặc Thần nói với mình, "Ngủ ngon, năm mới vui vẻ!"