Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 97

Yến Thanh Trì cảm thấy mình trải qua một năm mới không phải rất thoải mái, loại không thoải mái này không phải trên tâm lý, dù sao Kỳ Kỳ rất ngoan, Giang Mặc Thần cũng đủ tốt với y, cái y gọi là không thoải mái, chỉ là đơn thuần về mặt sinh lý không thoải mái.

Không biết có phải vì trước đó đóng phim không có thời gian rèn luyện không, gần đây Yến Thanh Trì cảm thấy mình dễ mệt hơn trước, dễ buồn ngủ hơn trước một chút. Không chỉ có thế, y còn bắt đầu kén ăn, biểu hiện cụ thể là không thích mùi vị canh gà, cảm thấy tanh, lại vô cùng thích cá hầm cải chua dì Trương làm. Vì thế, bọn họ đã ăn cá hầm cải chua, bò cuộn nấm kim châm, cơm trộn thịt ba chỉ dưa chua ba ngày.

Chờ đến khi Giang Mặc Thần hỏi y, tối nay muốn ăn cái gì? Mì chua cay sao?

Yến Thanh Trì cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy, nhà ai ăn cơm mấy ngày liên tiếp mà món chính đều là một vị a, cũng may Giang Mặc Thần và Kỳ Kỳ đều chiều y, bằng không đổi thành mấy đứa nhóc nghịch ngợm, đã sớm phải khóc náo loạn. Hơn nữa, Kỳ Kỳ đang trong thời kì phát triển cơ thể, mỗi ngày nên hấp thu một ít dinh dưỡng khác nhau, sao mỗi ngày chỉ ăn có vài món như vậy.

Cho nên y trả lời nói: "Không ăn cái này, hỏi Kỳ Kỳ muốn ăn cái gì, nghe nó đi."

Kỳ Kỳ đã nghỉ, mấy ngày nay đều ở nhà chơi với Yến Thanh Trì, bé không thích ngủ trưa, nhưng lại thích ngủ một lát sau bốn giờ chiều.

Nghe thấy Yến Thanh Trì hỏi mình muốn ăn cái gì? Kỳ Kỳ cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, hỏi y, "Có thể ăn hamburger khoai tây chiên không? Lâu rồi Kỳ Kỳ không ăn."

"Có thể nha." Yến Thanh Trì nhẹ giọng nói, sau khi dỗ bé ngủ, thương lượng với dì Trương mua chút nguyên liệu nấu ăn tự làm ở nhà.

Tất nhiên là Dì Trương đồng ý, bàn với Yến Thanh Trì xong, lập tức ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, chờ khi mua về, Yến Thanh Trì muốn giúp bà, kết quả giúp đỡ một hồi, đã cảm thấy mình hơi buồn nôn.

Dì Trương nhìn y hình như không quá thoải mái, nói y không cần giúp nữa, tự bà làm được rồi. Yến Thanh Trì cũng không kiên trì nữa, đi đến sô pha, nằm xuống nhắn WeChat với Vệ Lam.

Gần đây y cảm thấy mình đúng là quá kỳ quái, chẳng lẽ là vì trước đó luôn bận rộn, bây giờ rảnh rỗi ngược lại lại không thích ứng được sao?

Y đang nghĩ ngợi tới lui, Kỳ Kỳ đã dậy, xoa mắt đi xuống lầu, đi tới bên cạnh y.

Yến Thanh Trì duỗi tay ôm Kỳ Kỳ vào ngực, hỏi bé, "Ngủ ngon không?"

"Dạ." Kỳ Kỳ gật đầu, "Ba ba, con nằm mơ thấy con nuôi thật nhiều thỏ con, chúng nó đều nhỏ như vậy." Bé khoa tay múa chân một độ cong lớn nhỏ, mềm mại nói, "Thật đáng yêu nha."

"Kỳ Kỳ muốn nuôi thú cưng sao?" Yến Thanh Trì hỏi bé, "Nuôi mèo con, chó con hay là thỏ con?"

Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, nhất thời chọn không được nên nuôi con gì, do dự mà nói: "Ưm, không biết nha, Kỳ Kỳ phải nghĩ lại."

"Được, vậy Kỳ Kỳ nghĩ lại đi, đói bụng không?"

"Có một chút." Kỳ Kỳ sờ sờ bụng, "Tới giờ ăn cơm sao?"

"Chưa đâu, dì Trương tự làm hamburger và khoai tây chiên cho con, một lát nữa là ăn được." Yến Thanh Trì nói.

Kỳ Kỳ nghe thấy hamburger và khoai tây chiên, nháy mắt vui vẻ lên, nói "Con đi xem." Lập tức nhảy xuống sô pha, vào phòng bếp.

Dì Trương thấy bé tới, cười nói: "Kỳ Kỳ đói bụng sao?"

"Chưa ạ," Kỳ Kỳ giòn tan trả lời nói: "Con chỉ nhìn trước, không ăn."

"Chờ một lát dầu sôi sẽ chiên khoai tây, Kỳ Kỳ ra ngoài trước, lát nữa chín rồi, dì mang ra cho con được không?"

Kỳ Kỳ gật đầu, "Cảm ơn dì."

"Không cần khách khí." Dì Trương cười tủm tỉm.

Kỳ Kỳ lại đi ra ngoài, tiếp tục đi tìm Yến Thanh Trì chơi.

Một lát sau, dì Trương đã bưng khoai tây vừa mới chiên xong ra, còn rất tri kỷ đổ sốt cà chua cho hai người. Yến Thanh Trì đút Kỳ Kỳ ăn mấy cây, tự mình cũng ăn, nhưng so với khoai tây chiên, rõ ràng y càng thích ăn sốt cà chua, bất tri bất giác, một mâm đã ăn xong rồi.

Lúc Giang Mặc Thần về nhà, phát hiện Kỳ Kỳ đang ăn hamburger, Yến Thanh Trì ngồi bên cạnh bé ăn khoai tây chiên chấm sốt cà chua. Giang Mặc Thần thay giày, rửa sạch tay ngồi xuống bên cạnh hai người bọn họ, hỏi y, "Sao em không ăn?"

"Không muốn ăn lắm, có hơi buồn nôn." Yến Thanh Trì vừa nói, vừa đút vài cọng khoai tây cho Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần ăn xong, hơi lo lắng cho y, "Hai ngày nay hình như em vẫn không ăn uống cái gì, luôn buồn nôn."

"Chắc là trong nhà bí quá đi, nên buồn, ngày mai em mang Kỳ Kỳ ra ngoài chơi thử."

Giang Mặc Thần không cảm thấy trong nhà bí, huống hồ, dù không khí khô ráo, cũng không thể ảnh hưởng khẩu vị như vậy, hắn hơi lo lắng gần đây cơ thể Yến Thanh Trì xảy ra vấn đề gì đó.

"Anh hẹn bác sĩ gia đình đến, lát nữa khám cho em." Giang Mặc Thần nói.

Yến Thanh Trì quá khϊếp sợ, "Anh còn hẹn bác sĩ gia đình? Hẹn khi nào?"

"Chiều nay. Em đừng lo lắng, vốn dĩ bác sĩ gia đình là vì phòng khi trong nhà có người bị bệnh gì đó mới phải thuê, cho nên sẽ đến kiểm tra định kỳ, chẳng qua trước đó chúng ta vẫn luôn bận đóng phim, không ở nhà, cho nên bọn họ mới không đến. Lần này đến, tiện thể khám cho anh và Kỳ Kỳ, nhìn xem có yêu cầu gì cần chú ý không, không chỉ là vì em."

Yến Thanh Trì lé mắt liếc hắn, "Anh cảm thấy em tin sao?"

Giang Mặc Thần duỗi tay ôm vai y, "Tin đi, không thì sao? Em còn lời giải thích nào an ủi mình tốt hơn không."

Yến Thanh Trì: "...... Vậy nghe anh nói, một hồi kiểm tra cho anh Kỳ Kỳ một chút."

"Được."

Sau khi ba người cơm nước xong không bao lâu, cùng ngồi một chỗ ăn trái cây xem TV, bác sĩ gia đình đến, bác sĩ đến họ Lý, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, gương mặt rất là hiền từ.

Giang Mặc Thần đứng dậy, nói, "Vất vả."

"Không vất vả không vất vả, đã lâu tôi không đến xem cho cậu." Bác sĩ Lý nói xong, đã đi tới trước mặt Yến Thanh Trì, "Đây là đối tượng của cậu?"

"Đúng vậy, gần nhất em ấy không thoải mái, không muốn ăn gì."

"Ồ, tôi nhìn xem."

Bác sĩ Lý vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh Yến Thanh Trì, nhìn hai mắt y, sau đó để thè lưỡi ra nhìn nhìn, còn thuận tay bắt mạch cho y, lúc này Yến Thanh Trì mới nhận ra, vậy mà là bác sĩ trung y. Y còn tưởng rằng bác sĩ gia đình đều là tây y.

Y ngoan ngoãn ngồi, an tĩnh phối hợp, lại thấy sắc mặt bác sĩ chậm rãi cổ quái lên, nháy mắt Yến Thanh Trì cả kinh, không phải thật là vấn đề lớn gì đó chứ!

"Tôi bị sao vậy?" Yến Thanh Trì cẩn thận hỏi: "Không nghiêm trọng đi."

Bác sĩ nhìn y, trên mặt tất cả đều là nghi hoặc và kinh ngạc, nhìn y muốn nói lại thôi, cuối cùng hỏi, "Gần đây có phải có phải cậu hơi dễ buồn ngủ, không muốn ăn đồ dầu mỡ, thích ăn đồ chua cay, còn thường xuyên buồn nôn?"

Yến Thanh Trì gật đầu, "Tôi cảm thấy có phải trong nhà quá bí không, cho nên không muốn ăn gì hết, muốn ăn chút đồ khai vị, hay là thời gian trước tôi luôn bận rộn, bây giờ lại rảnh rỗi, cho nên không tự giác lại buồn ngủ a?"

Bác sĩ nhìn y, một bên gật đầu tỏ vẻ có thể lắm, một bên lấy đơn thuốc ra, lưu loát viết mấy chữ. Tuy rằng chữ bác sĩ phàm nhân đọc không hiểu, nhưng Yến Thanh Trì nghĩ chắc là kê cho y mấy loại phó dược đi.

Yến Thanh Trì luôn cảm thấy bác sĩ Lý có hơi kỳ quái, nhưng cũng không thể nói cái gì trước mặt hắn, nên không không nói gì, nghĩ chờ bác sĩ Lý đi rồi lại nói.

Kỳ Kỳ vẫn luôn ở bên cạnh hai người bọn họ, tò mò nhìn xung quanh.

Bác sĩ Lý kiểm tra cho Yến Thanh Trì xong rồi, thuận tay kiểm tra cho Kỳ Kỳ và Giang Mặc Thần, hai người bọn họ đều rất khỏe mạnh, cho nên bác sĩ Lý cũng chỉ kêu Giang Mặc Thần chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.

Giang Mặc Thần gật đầu, đứng dậy đưa hắn ra ngoài.

Lúc đưa đến cửa, bác sĩ Lý nói, "Cậu đưa tôi đi tiếp đi."

Nên Giang Mặc Thần đóng cửa, đưa hắn đến cửa thang máy.

Bác sĩ Lý nhìn Giang Mặc Thần, muốn nói lại thôi, Giang Mặc Thần khó hiểu, "Làm sao vậy? Ngài nói thẳng."

"Lời này hơi khó nói a." Mặt bác sĩ Lý lộ vẻ buồn rầu, "Mặc Thần, cậu dẫn cậu ấy đi bệnh viện siêu B đi, kiểm tra một chút, nhớ kỹ, tìm người cậu quen biết, có thể tin cậy đấy. Sau đó, xem bác sĩ nói thế nào."

Giang Mặc Thần bị lời nói của hắn làm khẩn trương, "Cơ thể em ấy có vấn đề gì sao? Ngài nói rõ ràng một chút."

"Ai, cũng không phải vấn đề gì lớn, cậu đi siêu B kiểm tra một chút, chắc sẽ biết thôi. Tôi khó mà nói, chủ yếu trước giờ tôi chưa từng gặp, tôi cảm thấy không thể a, nhưng bệnh trạng và mạch tượng của cậu ấy đều như thế, tôi cũng nghĩ không thông, nên chỉ có thể để các cậu đi bệnh viện kiểm tra, ai, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?" Bác sĩ Lý nói, lại nhăn mi.

Giang Mặc Thần quả thật hận không thể lập tức mang Yến Thanh Trì đi bệnh viện ngay bây giờ, chính lại lo lắng mình như vậy dọa đến Yến Thanh Trì, chỉ có thể hỏi lại lần nữa: "Không phải vấn đề lớn gì thật sao?"

"Không phải, chắc là không phải đâu, nhưng quá kỳ quái." Bác sĩ Lý nói, thang máy tới, hắn trực tiếp đi vào, "Cậu đừng lo lắng quá, nếu là thật, đó cũng không phải chuyện xấu gì, là chuyện tốt, nếu không phải thật, đó cũng là chuyện tốt. Ai, tôi đi trước."

Hắn nói xong, thang máy đã khép lại, chỉ để lại một mình Giang Mặc Thần vẻ mặt mộng bức nhìn cửa thang máy đóng chặt, rốt cuộc là chuyện gì a! Sao là thật, là chuyện tốt; là giả, cũng là chuyện tốt?! Còn có loại logic này?!

Yến Thanh Trì nhìn thần sắc Giang Mặc Thần như thường vào cửa, hỏi hắn, "Làm sao vậy? Em làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

"Không có việc gì? Em thấy biểu tình của bác sĩ Lý quái quái, hơn nữa, em còn tưởng bác sĩ Lý là bác sĩ tây y, vậy mà là trung y a."

"Ừ, trung y thiện điều trị, cho nên bác sĩ gia đình nhà chúng ta bình thường đều là trung y, tương đối tiện điều dưỡng cơ thể."

"Cho nên hai người ra cửa hàn huyên nửa ngày, ông ấy lại chưa nói với anh cái gì?" Yến Thanh Trì vô cùng hoài nghi.

Giang Mặc Thần nhìn y, trong lòng cũng khó hiểu, hắn luôn cảm thấy tố chất cơ thể Yến Thanh Trì vô cùng không tồi, sao đến nông nỗi phải đi bệnh viện kiểm tra? Nhưng dù trong lòng hắn lo lắng, trên mặt lại là bộ dáng bình tĩnh như một, "Nói chuyện về em với anh, dù sao lần trước lúc ông ấy gặp anh anh còn chưa kết hôn, bây giờ thấy anh kết hôn, hơi tò mò về."

Yến Thanh Trì không tin, "Chỉ là đơn giản như vậy?"

"Chỉ đơn giản như vậy."

"Vậy được rồi." Yến Thanh Trì vừa dứt lời, Kỳ Kỳ cũng đã xem hoạt hình xong, bé vươn tay về phía Yến Thanh Trì, muốn y ôm, "Ba ba, con phải ngủ."

"Được," Yến Thanh Trì nói, khom lưng chuẩn bị bế bé lên.

Kết quả y vừa mới động, đã nghe Giang Mặc Thần nói, "Kỳ Kỳ lại đây, phụ thân ôm con lên."

Kỳ Kỳ nghe vậy, "Ồ" một tiếng, đi qua chỗ Giang Mặc Thần, mở hai tay ra.

Giang Mặc Thần một cong eo, ôm bé lên, đã thấy Yến Thanh Trì chống đầu nhìn hắn.

————————