Đợi Một Loài Hoa Nở

Quyển 2 - Chương 9: Ta và ngươi không ai nợ ai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Ảnh: Internet)

Không phải là Mai Hạ Du, đã là không phải tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Tôi vứt nhành mai trong tay xuống đất, quay gót rời đi. Nhưng không hiểu sao mỗi một bước chân lại nặng nề như vậy. Tôi liền cười nhạt tự giễu bản thân mình, tất cả nguyên nhân tôi ở đây là vì chờ ngày trở về, không phải để đùa cợt, không phải để quan tâm đến cảm giác của người khác. Tôi biết ơn bà, bà là người hiểu ý tôi nhất, đưa tôi đi cũng rất để tâm, chọn cho tôi một gia đình phú quý, lại còn cảnh sắc gần gũi như căn nhà tổ ở hiện đại, cũng có vườn mai già, cũng có có gốc mai cổ thụ giống gốc mai ông trồng vì bà, cho nên tôi không thể mãi mê quan tâm đến tình cảm cá nhân mà quên mất hoàn cảnh hiện tại của bản thân. u cũng do số kiếp, tốt xấu không thể do tôi quyết, và tôi cũng không nên quá tham lam đòi hỏi người này phải tốt với tôi, kẻ kia phải tốt với tôi, được ở đây đã đủ rồi. Mai Hạ Du không đối hoài thì sao? Đau lòng làm gì, suy nghĩ nhiều làm gì? Huynh trốn tránh thì mặc huynh, suy cho cùng huynh cũng chỉ là người qua đường trong đoạn đường dài thăm thẳm của cuộc đời tôi. Huynh có thể là ảo ảnh, và cả Mai gia trang này cũng là ảo ảnh do bà tạo ra, hoặc ai đó đã tạo ra. Chấp niệm đến cuối, người đau lòng là bản thân tôi mà thôi.

Nghĩ thông suốt, tôi buộc lại nút thắt áo choàng bị lỏng, rồi giấu hay tay lạnh lẽo vào trong áo, đi thật chậm, hai bước tiến, một bước lùi, từ từ thưởng ngoạn vẻ mỹ lệ toàn mỹ của cảnh sắc trong tầm mắt. Được khoảng mươi bước, đột ngột nghe trong gió có tiếng rít của kim loại, gió thổi đến bên tai làm rung rinh nhành mai chìa ra trước mặt, những cánh hoa mai bị thổi tung lên trời, xoay tít. Tiếp đến một tia sáng lóe lên loá mắt, chưa kịp định hình thì thanh trường kiếm đã ở ngay giữa trán, người cầm kiếm không ai khác chính là Mã Phong. Một thân áo trắng của hắn tung bay, che hết khoảng không phía trước, cao lớn đến mức làm tôi choáng ngợp. Không thể nhớ rõ hắn bay hay chạy mà tới được chỗ này, rõ ràng hắn đang gục đầu trầm tư đằng kia, ngay sau lưng tôi, chớp mắt đã phân thân đến đây. Người cổ đại thật phiền phức!

Tôi định không nhìn hắn, liền cứ như thế bước tới, tôi nghĩ hắn sẽ không dám làm gì Mai tiểu thư của Mai gia đâu. Vậy mà khi tôi vừa bước lên một bước, hắn đã đưa kiếm tiến lên một chút nữa, cổ tay cầm kiếm của hắn dùng lực, mũi kiếm chỉ thẳng trán tôi, không mạnh không yếu, đủ chạm vào da khiến cái lạnh lẽo của kim loại lan ra khắp mặt, thấm vào trong máu, làm cơ thể muốn bài trừ cảm loại giác khó chịu đến cùng cực. Lúc này tôi thật sự không thể cứ im lặng như vậy, hắn rõ ràng là đang cố tình ép người, tôi quát:

- Điên à? Tránh ra!

Hắn gằn giọng:

- Mai muội muội! Ngươi nói cái ngôn ngữ ngoại bang gì thế? Ngươi muốn chết thì cứ thốt ra những âm thanh khó nghe đó đi. Ta sẽ cho ngươi chết, để ngươi toại nguyện.

Tôi giật mình nhớ ra bản thân theo thói quen khi mất bình tĩnh sẽ quên mà nói ngôn ngữ ở hiện đại, khiến cả Mai gia trang bảo là tôi bị ngốc nghếch sau khi rơi xuống hồ. Mã Phong hắn không ngoại lệ, dĩ nhiên hắn cho là tôi ngốc thật. Tôi cười khẩy, một nụ cười mà tôi nghĩ mười phần hắn thấy sẽ rất căm hận và sẵn sàng cho tôi một kiếm kết liễu tôi như lời hắn tuyên bố. Không một chút sợ hãi, tôi bước lên thêm một bước nữa, vẫn ngôn ngữ thách thức trí thông minh của hắn, tôi hất hàm rành rọt từng chữ:

- Tôi nói là anh là thằng điên! Nghe hiểu không?

- Ngươi cứng đầu à?

Tôi không nghe hắn nói thêm gì chỉ cảm nhận được hắn gia tăng lực, ấn mũi kiếm xuyên qua lớp da trán mỏng manh. Chỗ trán, vết hằn do đυ.ng phải hòm thuốc của hắn chưa khỏi hẳn, giờ cộng thêm nhát kiếm này khiến tôi đau không chịu nổi. Máu bắt đầu chảy, một vệt dài chầm chậm lăn dọc sống mũi, trượt qua mặt chảy xuống cằm rồi thấm ướt một mảng trước ngực man mát. Lúc này cổ họng tôi khô khốc, một lời cũng không tài nào thốt ra được nhưng vẫn ngoan cố trừng mắt, nhìn hắn. Ánh mắt này tôi buộc hắn phải nhớ suốt đời, nó sắt bén hệt như nhát kiếm đâm giữa trán tôi ngay bây giờ. Tôi chợt nhận ra rằng tôi không nên cho hắn cơ hội để kinh thường Mai tiểu thư nữa. Nếu tôi không lên tiếng cho hắn lời giải thích thì mãi mãi hắn sẽ luôn gây rắc rối cho tôi. Tôi đã quyết, ân oán tình thù của Mai tiểu thư và hắn đã đến lúc chấm dứt. Tôi không muốn vì những người như hắn làm lãng phí thời gian của chính mình. Tôi đến đây, tôi tồn tại không phải vì hắn. Thông suốt, tôi nhẹ nhàng lùi lại, tay hất mũi kiếm ra, đôi mắt nhỏ trong suốt vẫn giữ ánh nhìn trách móc đó, giọng thật êm ái hỏi hắn:

- Mã Phong! Vì sao ngươi lại thích làm khó dễ ta? Ta đã không còn nhớ chuyện trước đây của ta và ngươi như thế nào, một chút cũng không nhớ. Ngươi hà tất phải nhớ?

Hắn giật mình, trường kiếm trong tay vì thế mà rơi xuống đất, hắn lắc đầu:

- Không đúng! Mai muội muội, ngươi đang nói dối! Rõ ràng là ngươi thích ta, đến chết cũng ta. Ngươi đùa ai chứ?

Tôi không đợi hắn nói hết câu, thẳng tay tát hắn một cái rõ đau vào má. Những dấu tay từ từ hiện lên trên làn da của hắn, nổi đỏ trông thật chướng mắt. Hắn vội lấy tay ôm mặt, đôi mắt chớp chớp liên tục như đang chất vấn, vẻ mặt nhăn đến mất hết đi nét tuấn tú của cái hôm đầu tiên tôi đυ.ng phải hắn, hắn lắp bắp:

- Mai muội muội! Ngươi đánh ta, ngươi dám đánh ta?

Tôi chầm chậm nâng cánh tay lau đi vết máu lấm lem trên gương mặt. Một góc tay áo ướt đẫm máu, màu đỏ đặc quện, hương tanh nồng gắt vào mũi làm tôi thấy buồn nôn. Ho khan một hồi thì phá lên cười:

- Mã Phong! Ngươi là cái gì mà ta không đám bạt tay ngươi chứ? Ngươi chẳng là gì trong mắt ta cả. Ta đánh ngươi cũng không phải ta thích thì đánh, mà chính là ngươi cố tình làm ta bị thương. Cái tát này, từ nay về sau ta không còn nợ gì ngươi nữa. Nếu sau này có thấy ta dù ở Mai gia hay bất kỳ nơi nào khác, ngươi cứ cho là ta không tồn tại.

- Dối trá! Ngươi đang diễn tuồng trước mặt ta. Ta không tin một người vì không lấy được ta mà uất ức tìm cái chết như ngươi lại diễn hay được như vậy? - Hắn dằn mạnh tay áo xuống, dẹp bỏ nét bàng hoàng kia qua một bên, xông tới nắm lấy hai vai tôi xách lên, đôi mắt đỏ ngầu ngầu mang theo sắc lạnh trừng thẳng tôi, hắn nghiến răng gằn từng tiếng. - Ta nhắc lại một lần nữa, ngươi đừng mơ trở thành người của ta, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó, Mai muội muội!

Tôi ngửa cổ cười thật to, cười tới lúc hắn dùng lực siết chặt bờ vai gầy guộc của tôi, gầm lên như một con thú lộng:

- Ta bảo ngươi im đi!

Tiếng quát của hắn làm tôi thấy sợ, tôi chưa bao giờ đối mặt trong tình cảnh này, một kẻ điên. Phải rồi, tôi gặp một kẻ điên! Kẻ điên như hắn sẽ làm bất cứ chuyện ngu xuẩn nào, kể cả kết liễu cái mạng nhỏ này của tôi. Tôi thôi cười, im lặng nhìn hắn, thật sự không có chút căm hận nào. Có lẽ cơ thể này của Mai tiểu thư chứa một trái tim thật lòng yêu hắn, do đó tôi cũng không thể nào ghét hắn được. Nhưng tinh thần này, linh thức này lại là của tôi, tôi không yêu hắn, tôi đã quyết định làm một chuyện, tôi nghĩ nó tốt cho Mai tiểu thư. Chắc rằng ở một xa xôi nào đó, nếu Mai tiểu thư biết được cũng sẽ không trách tôi. Tôi tin như thế, tôi lại cười, một nụ cười không ẩn chứa bất kì hàm ý gì, chỉ đơn giản là cong khóe môi để đó, tôi chậm rãi:

- Mã Phong, ta nói ngươi biết một bí mật!

Hắn không nói gì, chau đôi mày thật chặt chờ đợi lời tiếp theo của tôi. Vẫn giọng đều đều không buồn không vui đó, tôi lên tiếng:

- Thật ra, ta đã không còn yêu ngươi nữa. Từ lúc ta được cứu lên từ hồ nước lạnh lẽo đó, ta đã không còn là Mai Cô của trước đây. Ta đã buông xuống được đoạn tình cảm đơn phương dành cho ngươi, xin ngươi cũng vì thế hãy buông xuống những thành kiến dành cho ta! - Nói đoạn, tôi đẩy mạnh hai cánh tay của hắn ra, vết máu chưa đông bám vào màu áo trắng của hắn tựa những đóa hoa đỏ nở rộ rồi tàn úa nhanh chóng vì mưa gió dập vùi. Màu áo tinh khôi bị phá hủy trong giây phút đôi bàn tay tôi chạm vào người hắn, giống như tình yêu thanh thuần trong sáng của Mai tiểu thư bị hủy hoại. Nhưng đó là thứ tôi nên làm, dứt khoát ngay bây giờ, từng chữ rành rọt thốt ra từ miệng tôi. - Mã Phong, ta không muốn gả cho ngươi nữa! Ta sẽ báo lại với phụ mẫu là bản thân ta không muốn gả. Hôn ước của chúng ta từ nay không còn tồn tại. Là ta, Mai Cô tuyên bố hủy hôn!

- Hủy hôn? - Hắn vô lực nói với đầy vẻ nghi hoặc chìm trong đáy mắt.

Tôi rành rọt lặp lại:

- Không sai! Ta nói chính là hủy hôn! - Vừa dứt lời tôi liền lướt qua hắn mà bước.

Hắn vội vã rịt cánh tay tôi lại, tôi vì cử chỉ khó hiểu này mà ngoảnh đầu nhìn hắn. Không rút tay về, tôi chờ đợi hắn lên tiếng, nhưng thật lâu hắn vẫn không chịu cất lời. Tôi cắn môi, cuối cùng buộc miệng bảo:

- Ngươi...

- Ngươi... - Hắn cũng nói.

Tôi tiếp:

- Ngươi nói đi!

- Ta muốn hỏi ngươi... Chuyện này là thật chứ?

- Đúng! Ta nói hoàn toàn là thật!

- Ta không tin, thật sự không thể tin!

- Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, nhưng đây là sự thật.

- Cám ơn ngươi!

Tôi khẽ rít lên tiếng kinh thường, giằng mạnh tay mình ra khỏi tay hắn, đôi mày nhíu thật khít, vết thương trên trán lại một lần nữa rỉ máu. Tôi trân trân ngó hắn, gương mặt tuấn mỹ đang hạnh phúc của hắn cùng nụ cười mỉm đẹp hoàn hảo làm lòng chợt thắt lại. Tôi thoáng nghĩ về Mai tiểu thư, cô ấy đúng đã trao trái tim lầm người, chân tình lạc lối, cuộc đời kết thúc khi tất cả đều chưa trọn vẹn. Cũng may mắn là hình ảnh về Mã Phong trong lòng cô ấy không có tệ hại như tôi đang chứng kiến. Khốn khổ, tất cả người trong thiên hạ nào cũng vậy, kết thúc được mối ánh ảnh, đeo bám dai dẳng ai mà không vui cơ chứ! Ắt hẳn hắn bây giờ đang tràn ngập niềm hân hoan tột độ. Lẽ ra tôi nên tiếp tục đeo bám hắn để hắn sống trong buồn bực, phẫn uất. Thật trùng hợp, tôi đã mệt mỏi, mệt mỏi từ kiếp sống trước đây, từ rất lâu rồi. Tránh được thị phi, tránh được rắc rối càng xa chừng nào càng càng tốt chừng đó. Để một người hận chi bằng bản thân có khả năng làm người khác nguôi bớt phần nào căm ghét mình thì giá nào cũng phải làm.

Hắn không gọi tôi thêm một lần nào nữa. Một thân áo trắng vấy máu của hắn không còn đáng sợ như lúc nãy, ngược lại trở nên khoan thai tinh tế lạ thường, có điều tôi không quen mắt với vẻ thoát tục hiện tại của hắn, sắc tím quen thuộc, nhuộm màu lạnh lùng, nhẫn tâm mới xứng với hắn. Hắn đứng đó nhìn tôi thật lâu, tôi nhìn lại hắn, mãi không đọc ra được thông điệp nào từ đôi mắt ấy ngoại trừ biết ơn tôi. Thế nào mà tôi lại đau lòng, ray rứt mãi cho Mai tiểu thư?

Khẽ lắc đầu, tay vô tình giơ lên lau lại vết thương trên trán. Đột ngột hắn gọi tên tôi:

- Mai Cô!

- Đừng gọi ta, cũng đừng biết ơn ta! Những điều ta làm không phải vì ngươi, mà là vì ta. - Tôi buông thõng cánh tay xuống, bàn tay đầy máu, áo khoác ngoài cũng dính máu. Tôi không khóc, cắn môi chịu đau.

Hắn muốn bước qua, tôi liền ngăn lại:

- Ngươi ở yên đó! Ta và ngươi đã kết thúc rồi!

Tôi lững thững bước đi, được vài bước thì quay lại. Tôi muốn nhìn thật ra hắn có thật căm ghét Mai tiểu thư sâu đậm như tôi nghĩ không. Tôi trông thấy hắn cúi xuống đất nhặt nhành hoa dưới chân lên, nụ cười trên môi không hề tắt. Nhành hoa trong tay được hắn nâng niu, hắn chầm chậm nhắm mắt lại, hít thật sâu nụ hoa còn e ấp. Tôi cười khẩy, nói với hắn:

- Ngươi đừng mặc màu áo này, nó không hợp với ngươi!

Nói rồi tôi quay bước đi, không ngó lại xem thái độ hắn thế nào khi nghe tôi khuyên. Gió nổi lên, hoa lại bay, hương thơm nồng nàn mê hoặc. Tôi mệt mỏi, bắt đầu cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn cố bước tiếp. Tôi không muốn hắn chứng kiến bộ dạng thê thảm của tôi khi tôi gục ngã trước mặt hắn như lần trước. Tôi vừa nghĩ vừa bước, chân loạng choạng, mắt mờ dần, mờ dần cho tới khi chỉ toàn là bóng tối.