Trọng hất mặt lên, nói bằng giọng kẻ cả:
- Chào tao chưa con kia?
Đứa con gái vẫn ngồi im. Mặt nó cứng đơ, không có phản ứng gì. Nếu nhìn lướt qua, Trọng sẽ nghĩ Hoài là một con mannequin.
Hoài là học sinh mới. Học sinh mới thường thì không bị bắt nạt. Nhưng cái lớp này khác. Lớp 8A5 này là của Trọng. Trọng là vua của lớp này. Đứa nào không thích thì chuyển lớp! Trọng nghênh ngang vênh váo, hở tí là bụp đứa này táng đứa kia. Nhưng chẳng ai dám làm gì Trọng ngoài chửi rủa sau lưng. Trọng là con Hiệu trưởng. Nó có biết sợ ai? Bố nó nó còn không sợ.
Vậy mà Hoài dám lơ đi mệnh lệnh của Trọng. Đến cả tù nhân trong trại giam thiếu thốn đủ thứ cũng phải làm thủ tục chào buồng đàng hoàng nữa là ngay giữa cái lớp đủ tiện nghi này. Hoài lơ Trọng đi tức là tự nó đặt mình ra ngoài vòng luật rừng. Được! Mày chết! Mày biết tay ông! Trọng nghĩ thế và vung tay tát thật mạnh.
Bàn tay Trọng chỉ cách má Hoài có vài phân thì đột ngột Hoài quay mặt ra nhìn thẳng vào mắt Trọng. Mặt Hoài tái xanh như anh lính bị sốt rét rừng mấy năm. Hai hốc mắt Hoài thâm quầng, xám xịt như hai hố đen vũ trụ. Cái nhìn toát ra từ đôi mắt Hoài cực kì khó chịu. Nó nửa như soi mói, nửa như giễu cợt, lại có chút gì đó tà ác và ma quái. Mắt Hoài rất đen, đen đến độ Trọng không thấy bóng nó soi lên hai con người. Và nụ cười, nụ cười của Hoài quả thực có thể dán vào bất cứ bức tranh minh dọa truyện kinh dị nào và làm tăng thêm độ rùng rợn của bức tranh đó. Miệng Hoài méo xệch, nửa như khóc nửa như cười. Nụ cười rộng đến gần mang tai và phô ra đủ hai hàm răng trắng ởn như răng lợn. Ngũ quan trên gương mặt Hoài tựa như làm bằng chất dẻo, được gắn vụng về lên một cái mặt phẳng lì đồng chất.
Trọng bước lùi lại mấy bước. Lúc này là ba giờ chiều. Cả lớp đã ra ngoài chơi hết. Chỉ có Hoài và Trọng ở lại. Khung cảnh vắng vẻ xung quanh cộng với cái mặt ma quái của Hoài làm Trọng rùng mình sợ muốn đái ướt quần. Trong thoáng chốc, mặt Hoài biết đổi. Đó không còn là gương mặt bằng nhựa nữa mà là cái mặt thịt tươi nát be nát bét như bị dí vào máy nghiền. Những mảng da đã tróc hết, máu chảy ướt cả cái áo đồng phục trắng toát.
Cảnh tượng kinh khủng khiến Trọng đái ra quần thật. Một dòng nước nóng nóng, khai khai trào ra, lênh láng trên sàn nhà.
Trọng không màng đến sĩ diện, nó chạy biến ra ngoài với cái quần tây vẫn ướt sũng nướ© đáı khai mù. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên Trọng gặp ma. Thậm chí Trọng còn không biết chắc Hoài có phải là ma không. Nhưng phải hay không cũng cứ chạy đi! Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.
Trọng chạy nhanh như một con chó lao vun vυ't trên hành lang. Thấy có một nam sinh đứng quay lưng về phia mình, Trọng tính chạy lại nhờ giúp đỡ. Nhưng không, vì bộ mặt của cậu ta cũng bấy nhầy y như mặt Hoài.
Trống đánh. Học sinh bắt đầu chạy lên lớp. Trọng nhìn chúng, cố bám víu lấy một người quen, một thằng tay chân vẫn đi sau nó bợ đít để kiếm tiền tiêu vặt. Trọng không nhận ra ai. Bởi tất cả đều có cái mặt nát bét như mặt Hoài. Chúng giống hệt nhau. Đều là những cái thây sống đang dần dần bước lại gần Trọng. Những cánh tay, những đôi chân hình như sắp xổ vào Trọng mà cấu xé, mà giày xéo. Mấy bóng áo trắng bắt đầu chuyển sang màu đỏ và đen.
Trọng không đủ sức để hét nữa.
Học sinh trong trường đã hóa ra quỷ.
Chạy, phải chạy. Trọng muốn chạy đi mặc dù cái quần bị đái ra ướt sũng làm chân Trọng rất khó chịu.
Trọng chỉ kịp nhìn xuống sân trường.
Nó nhắm mắt lại và nhảy xuống.
*****
Thầy giám thị nhìn bọn học sinh, đứa nào đứa nấy mặt tái mét. Thầy nhìn vội xuống sân trường, nơi xác Trọng đang nằm sóng xoài, tư thế quái dị như một con búp bê bị vặn gãy hết tay chân.
- Sao lại thế này? -Thầy lầm bầm nhưng vẫn đủ cho bọn học sinh nghe thấy. Một đứa đáp bằng giọng run như cầy sấy:
- Nó tự nhảy xuống đấy. Bọn em có biết gì đâu? Tự nhiên nó tiểu ra quần rồi... thế thôi!
Thầy giám thị đưa mắt quan sát một lần nữa. Rơi từ trên tầng bốn xuống thì sống làm sao được. Mà úp người sấp thế kia, hẳn là cái mặt Trọng nát bét rồi. Báo cho ông Hiệu trưởng biết rồi mang nó đi táng là vừa.