Edit:
Tiểu Tịch Tịch
Bạn lữ của hắn là kiểu hình lý tưởng của hắn, vong linh pháp sư vừa nghĩ là muốn.
Cho dù là đôi mắt xanh mê người làm hắn như muốn tan chảy hay là nụ cười tà ác trên khóe môi và cả tính cách ác liệt kia.
——được rồi, chỉ có một chút thôi!
Đôi môi bình thường chỉ biết phun ra mấy lời chọc người tức điên lên giờ đây chỉ có thể nghẹn ngào rêи ɾỉ, vong linh pháp sư vừa nghĩ đến cảnh này thì lập tức cảm thấy mình có thể giao ra lần đầu tiên của tấm thân xử nam này.
Vong linh pháp sư thành công lột sạch người đàn ông anh tuấn dưới thân, đồng thời bản thân cũng cởi không còn một mảnh vải.
Hắn hàm xúc nói: “Cục cưng, lát nữa em kêu dễ nghe xíu được không?”
Dũng sĩ trừng mắt nhìn hắn: “Để cho ta kêu là công việc của ngài, ngay cả kêu có dễ nghe hay không thì cũng phải xem ngài cố gắng thế nào.”
Vong linh pháp sư cắn răng nghiến lợi: “….Em im luôn đi.”
“Đây là lần đầu tiên của ta, xin ngài ôn nhu một chút.” Dũng sĩ nghịch ngợm nhếch môi cười, hai cái răng khểnh phát ra ánh sang tà ác: “Chủ nhân ~”
Vong linh pháp sư cảm thấy xương cốt của mình đều bị tiếng kêu này làm nhũn ra, đối với xử nam mà nói thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy hình như có chút lớn.
Vong linh pháp sư xoa nắn 36E yêu dấu của hắn, liếʍ ướt nhẹp đầu v* của dũng sĩ, khí lực có chút lớn, làm cho đầu v* hơi sưng lên, lông mi dũng sĩ khẽ run lên, khuôn mặt mang theo một chút mờ mịt cùng luống cuống.
Bộ dáng này rất có cảm giác thành tựu, trong lòng vong linh pháp sư tung tăng.
Cơ thể dũng sĩ rất đẹp, làn da giống như đồ sứ thượng hạng, che phủ một tầng bắp thịt săn chắc, hấp dẫn và tràn đầy mị lực, vong linh pháp sư nhịn không được dung đầu lưỡi liếʍ láp những chỗ còn lại, ngón tay thon dài giỏi chế thuốc ở trên người đối phương tùy tiện vuốt ve xoa nắn.
——làm xử nam mấy trăm năm, tốt xấu gì cũng xem qua sách khiêu da^ʍ.
Lông mi dũng sĩ vẫn luôn run rẩy, hơi nước trong đôi mắt xanh xinh đẹp như muốn tràn ra, làm cho con bướm nhỏ trong lòng vong linh pháp sư cũng dập dìu bay bay.
“Chủ nhân, đừng trách ta nhắc nhở, thật ra ta còn chưa muốn kêu lắm.”
Vong linh pháp sư dùng sức xoa nắn qυყ đầυ cứng rắn, sau đó cắn mạnh lên đầu v* dũng sĩ, dũng sĩ hơi giật mình, phát ra một tiếng nghẹn ngào.
“Này không phải kêu rất dễ nghe sao?” Vong linh pháp sư cúi đầu nghiêm túc hôn hắn: “Ta sẽ làm em khóc đến khàn giọng.”
Dũng sĩ vươn tay nhéo má pháp sư: “Ngài bị đoạt xác à? Tiểu xử nam ngây thơ đáng yêu đi đâu mất rồi?”
“Đều là lỗi của em.” Bàn tay pháp sư tiếp tục đi xuống sắc tình đùa giỡn cặp mông co dãn của đối phương: “Em rất đáng ghét, cho nên ta muốn hung hăng dạy dỗ em, để em sau này nhìn thấy ta liền thét chói tai.”
“Có thể không thét chói tai không? Ta lựa chọn kêu da^ʍ.”
“Như em mong muốn.”
Dũng sĩ cho rằng mình có thể kiên trì lâu hơn, nhưng mà gã đã đánh giá thấp bạn đời của mình.
Đôi mắt gã đỏ bừng nhìn trần nhà, không nhịn đưa tay bắt lấy cổ tay pháp sư ——hai ngón tay của đối phương đang xằng bậy trong cơ thể gã
: “Ô….Ngài nhất địnhh xem qua không ít sách khiêu da^ʍ….A—— coi như là xử nam thì ngài cũng rất không hợp cách.
»
Tay dũng sĩ mềm nhũn, căn bản không có cách nào ngăn cản vong linh pháp sư đang dùng đầu ngón tay xoa ấn điểm mẫn cảm trong cơ thể gã, hiếm khi pháp sư tìm lại được một chút lòng tự tôn, hắn ác ý liếʍ phần thịt bên trong đùi của dũng sĩ, để lại một vết ướt dài
: «
Qua hôm nay thì ta không phải nữa.
»
Dũng sĩ cảm thấy tim mình đều bị người ta bắt trong tay, cả người nóng bừng, từng trận vui vẻ truyền từ hạ thể tới làm người ta mơ màng, lỗ nhỏ kẹp chặt ngón tay tà ác
: «
Xin….A a….Xin ngài….Chậm một chút…
»
«
Muốn đầu hàng sao
?
» Nụ cười của vong linh pháp sư càng lúc càng lớn, trên khuôn mặt tuấn mỹ dình mồ hôi, hiển nhiên hắn cũng bị vây trong tình cảnh dục hỏa thiêu đốt.
Dũng sĩ không muốn nhìn thấy bộ dáng đáng ghét lúc này của đối phương, vì vậy gã đè xuống tình triều mãnh liệt rồi nói
: «
Ngài đừng quên, đây là lần đầu tiên của ngài, dài vò ta như vậy…A…Coi chừng bắn sớm đó
!
»
Nhưng vong sinh pháp sư vậy mà lại gật đầu đồng ý
: «
Em nói đúng, cho nên để ta có thể dạy dỗ em tiếp thì chúng ta đổi tư thế đi.»
Dũng sĩ hơi ngẩn ra, sau đó gã phát hiện tư thế của cả hai đã thay đổi, gã bị vong linh pháp sư bắt làm thành tư thế quỳ bò, trước mặt gã thì biến thành cây xúc xích to núc ních chờ sức phát động của đối phương.
Hô hấp của vong linh pháp sư nặng hơn mấy phần, nhìn khuôn mặt anh tuấn của dũng sĩ đang buồn bực nhìn hung khí của hắn, giọng hắn không khỏi cao hơn
: «
Cục cưng, em muốn ăn nó không
?
»
Dũng sĩ
: «
…
» Hắn nhe ra hai cái răng nanh sắc nhọn về phía dương v*t của pháp sư, gương mặt anh tuấn đỏ bừng
: «
Chủ nhân, ta ghét ngài, ta muốn cắn đứt nó.
»
Pháp sư mỉm cười
: «
Bây giờ người khẩu thị tâm phi lại là em đó.
»
Hắn vừa dứt lời thì thấy dũng sĩ lè lưỡi liếʍ láp bảo bối lớn kia, đương nhiên, chỉ liếʍ thôi thì không thể nào đủ, vong linh pháp sư có hơi cam chịu nghĩ, hắn cũng chỉ có thể ở trên giường ăn hϊếp đối phương lại, nghĩ thế hắn liền dứt khoát nhét cả cây vào trong miệng đối phương.
dương v*t đâm đến cổ họng, dũng sĩ cẩn thận không cắn đối phương, hơi nước trong đôi mắt xanh như muốn tràn ra, trong miệng thì phát ra tiếng nghẹn ngào sắc tình.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của lão xử nam cho nên hắn bắn cũng rất nhanh, mặc dù hắn kịp thời rút ra nhưng cuối cùng vẫn khiến đối phương nuốt phải, trên khuôn mặt anh tuấn cùng mái tóc vàng của dũng sĩ cũng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, thậm chí còn văng lên cả khuôn ngực trần trụi, trong miệng thì liên tục chảy ra bạch trọc.
Trong đôi mắt xanh trần đầy ý mắng, nhưng trong mắt vong linh pháp sư thì lại giống như nũng nịu, người đàn ông mặt mũi đỏ bừng che miệng, rất có một loạt cảm giác vấy bẩn thần thánh.
Cho nên một lần nữa pháp sư lại cứng lên.
Hắn tuốt lộng dương v*t ngay trước mặt dũng sĩ, sau đó bắt đầu niệm chú ngữ.
Dũng sĩ hoảng loạn nhìn tính khí của đối phương dưới chú ngữ biến thành đủ loại hình dáng, lúc thì bướu thịt nổi lên, lúc thì thành hình xoắn ốc, lúc thì thành hình xúc tu, tóm lại
là cái sau so với cái trước thì càng hung tàn hơn.
Vong linh pháp sư kiêu ngạo cười
: «
Đừng quên, ta là một pháp sư, hơn nữa còn là
‘pháp sư tà ác’
»
Địch thủ cũ play cái gì đó tốt hơn là không cần.
Tiếp theo, pháp sư hung hăn khi dễ người đàn ông này từ trong ra ngoài, mỗi một hình dạng đinh đinh đều thử một lần.
Lúc đầu, dũng sĩ vốn còn có thể nghẹn ngào ôm bả vai pháp sư gặm tới gặm lui, một lát sau thì gã chỉ có thể tội nghiệp vùi vào ngực người đàn ông khóc nức nở.
Đương nhiên, giọng cũng kêu đến khàn.
Cho nên, cho dù bạn là xử nam, thì ít nhất cũng phải xem sách khiêu da^ʍ, nếu người bạn thích rất quyến rũ vậy thì mỗi ngày của bạn sẽ càng thảm, các bạn đã học được chưa
?
END
———-oOo———-